*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Mộc gật đầu một cái, chỉ vào bục, nói: “Đây chính là cái bục để cúng tế trong hình vẽ, ba chúng ta hẳn ở phía trên nơi này.”
“Nhưng phía trên này không có gì cả.”
Tôi chỉ cái bàn trống rỗng, không hiểu Tô Mộc nói gì.
“Lâm Yến Nhi từ trước đến giờ tâm tư kín đáu, dĩ nhiên không thể nào đem ba chúng ta trực tiếp đặt lên bục cúng tế, phía trên này có trận pháp cách trở, anh sẽ nghĩ biện pháp phá vỡ trận pháp này, chỉ là lát nữa sẽ cần em hỗ trợ.”
Tô Mộc nói, vừa nói đã móc ra một cây nến, dùng âm hỏa để đốt.
Toàn bộ mật thất nháy mắt sáng lên một ánh sáng xanh, chiếu hết sức rõ ràng.
Không biết tại sao trong đầu tôi lại văng ra cái tên giao dầu, chỉ có giao dầu mới có uy lực lớn như vậy, cây nến chỉ nhỏ bằng ngón tay đã có thể chiếu sáng cả mật thất.
Sau khi đưa cây nến cho tôi, mặt Tô Mộc lộ ra vẻ ngưng trọng, nói: “Dương Dương, lát nữa cho dù phát sinh tình huống gì em cũng đừng sợ, chỉ cần bảo vệ tốt cây nến là được. Cây nến này gọi là quỷ chúc, phải dùng âm hỏa mới có thể đốt, quỷ chúc khi cháy gọi là quỷ đèn, có thể trong thời gian ngắn tiếp giáp với địa phủ, mời dạ xoa dưới đó đi lên hỗ trợ phá trận. Nếu như nửa đường quỷ đèn bị tắt thì dạ xoa sẽ bị sai trở lại địa phủ, đến lúc đó không chỉ trận pháp không phá được mà anh cũng sẽ vì vậy đắc tội với một tên dạ xoa.”
“Nghiêm trọng như vậy à?” Tôi cả kinh trong lòng, xem ra Lâm Yến Nhi bố trí trận pháp tương đối khó giải, ngay cả dạ xoa trong truyền thuyết cũng phải mời lên. Trước kia Tô Mộc từng nói số dạ xoa có cực ít, so với lệ quỷ còn ở cao hơn một giai tầng.
Số lượng quỷ mới với tiểu quỷ xê xích không nhiều, tiểu quỷ cùng ác quỷ cũng xê xích không nhiều, nhưng từ ác quỷ bắt đầu lên cai mỗi giai tầng đều rất khó khăn, giữa ác quỷ và lệ quỷ chênh lệch trăm lẻ tám ngàn dặm, nếu như không có cớ duyên xảo hợp mà chỉ dựa vào tu luyện thì ít nhất phải mất ba trăm năm thời gian mới được, đây là còn cần là quỷ vật có thiên phú không tệ.
Mà giữa lệ quỷ và dạ xoa cũng không biết cách bao xa, đừng xem là chỉ cách một giai tầng mà giống như sự cách biệt về loài, giống như khoảng cách giữa rắn và rồng, con rắn mạnh nhất cũng chắc gì thể lợi hại bằng con rồng non mới sinh?
Thấy sắc mặt ngưng trọng của tôi, Tô Mộc bỗng nhiên cười, giơ tay đưa lên đỉnh đầu muốn xoa tóc tôi.
Nhưng tay anh ấy không đưa xuống mà dừng lại, giống như đang kiếng kỵ gì đó lại thu tay về, cười nói: “Em không cần lo lắng thái quá, nơi này không có ai khác, quỷ chúc cũng sẽ không tự tắt, em chỉ cần cẩn thận đừng tự làm đổ là được.”
Phù!
Tôi thở phào một cái, thì ra Tô Mộc sợ tôi quá đần mà làm hỏng chuyện.
Chỉ cần nến không tắt thì tôi có thể yên lòng, tôi gật đầu với Tô Mộc một cái, nói tôi sẽ cẩn thận.
Tô Mộc thấy tôi đảm bảo liền không do dự nhảy lên trên bục ngồi xếp bằng, sau đó thả ra âm khí trên người ngưng tụ ở xung quanh bục.
Quỷ chúc trong tay tôi cảm ứng được âm khí trên người Tô Mộc, ánh nến chủ động run lên, sau đó giống như tìm được sợi bấc đèn vậy, ngọn lửa bay tới âm khí.
Trong nháy mắt, toàn bộ bục đều bùng lên một ngọn lửa hừng hực đem vây Tô Mộc ở bên trong.
Tôi lo lắng mới mức không dám thở mạnh, nhìn quỷ đèn trong tay tôi rồi lại nhìn Tô Mộc đang ngồi trong biển lửa.
Theo màu xanh của ngọn lửa, không khí phía trên dần dần bị đốt tạo thành một khoảng trống, một cổ âm khí cực kỳ đậm đạ đột nhiên chảy xuống.
Không sai, chính là chảy xuống, âm khí đó đã chảy xuyên qua âm giới và dương giới cuồn cuộn giống như dòng nước sôi màu đen vậy.
Âm khí trào ra ngoài, một tiếng gào thét đinh tai nhức óc cũng đột nhiên vang lên thiếp toàn bộ mật thất rung động, tô tai tôi cũng sắp bị đếch, trong đầu chỉ thấy ong ong.
Cho dù như vậy tôi cũng không dám bất cẩn, cố nén sự khó chịu trong đầu, đôi mắt vẫn chăm chú để ý quỷ chúc trong tay, rất sợ có gì ngoài ý muốn.
Âm thanh kia càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng gần, theo sóng âm gây chấn động, khoảng trống phía bên bị thiêu đốt cũng càng ngày càng lớn, không bao lâu sau một cánh tay đen nhánh to lớn liền từ phía trong đưa ra tới.
Hiển nhiên không phải là cánh tay loài người. Trên toàn bộ cánh tay bao trùm bởi những vảy đen nhánh sáng lấp lánh, mỗi ngón tay đều có móng vuốt rất dài sắc bén như dao nhọn.
Cảnh này giống như những phim kinh dị trước kia tôi từng xem vậy, khiến lòng người chấn động. Tôi vừa kinh vừa sợ, hai mắt giống như bị thôi miên, chăm chú nhìn con quái vật kia.
Chớp mắt cả cánh tay cùng thân con quái vậy cũng hiện ra, phần đầu cũng dần dần nhô ra.
Phía trên cùng là ai lỗ tai nhọn hoắt, hai bên phía dưới là đôi mắt hình quả hạnh nhân, ánh mắt hung hăng đầy sát khí, gương mặt rất dài, phía dưới cùng là một cái miệng phồng lên, mỗi lần khạc ra hơi thở đều có một dòng âm khí đen ngòm tràn ra.
Không chỉ tôi bị dọa sợ mà ngay cả Giao tiên cũng không biết từ lúc nào leo lên trên cổ tay tôi, hai mắt nhìn chằm chằm quái vật kia, giọng hơi run rẩy: “Mẹ ơi, rốt cuộc Tô Mộc có lai lịch gì, chỉ là lệ quỷ trăm năm thôi mà có thể mời lên đại sai mặt ngựa, thật là mặt mũi lớn.”
Đại sai mặt ngựa là ai?
Có điều nó vừa nói vậy tôi mới nhận ra, khuôn mặt của quái vật kia mới nhô ra đúng là mặt ngựa.