Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 164: Mượn xác hoàn hồn




Đây là…

Tôi giật mình nhìn cô gái kia, sắc mặt hồng hào an tĩnh nằm trong quan tài băng, da trắng như tuyết, tôi thậm chí có thể thấy hàng lông mi dài nhọn, hết sức cuốn hút.

Quả là một mỹ nhân đẹp như tạc tượng! Cho dù tôi cũng là nữ mà vẫn bị vẻ đẹp của cô ấy khiến cho ngây ngẩn. Nếu như nói Lâm Yến Nhi là tôi đã thấy đẹp như tiên, vậy thì cô gái trong quan tài này có thể nói là phiên bản hoàn mỹ của Lâm Yên Nhi.

Dĩ nhiên, bọn họ mặc dù dáng dấp đều rất đẹp nhưng cảm giác cho người khác lại hoàn toàn khác biệt. Lâm Yến Nhi là vẻ đẹp lạnh lùng, trong sự xinh đẹp đó còn lộ ra một cổ khí tức nguy hiểm, thật giống như một con rắn độc sặc sỡ, chỉ cần đụng phải tuyệt đối sẽ không phải chuyện tốt.

Còn cô gái này thì xinh đẹp rất tinh khiết, giống như đứa trẻ vừa mới sinh ra không nhiễm một hạt bụi, khiến người ta không nhịn được sinh ra tâm tư muốn bảo vệ cô ấy.

Cô ấy là ai?

Sao lại xuất hiện trong mộ Võ Tắc Thiên?

Là ai đã nhốt cô ấy ở trong này?

Tâm trí tôi đã hoàn toàn bị những nghi vấn này chiếm cứ, thậm chí tôi quên cả thân phận quỷ của mình, cũng quên cả chuyện tôi phải nhanh chóng rời đi.

Hẳn cô ấy cùng Võ Tắc Thiên có quan hệ rất thân mật. Theo tôi biết, phụ nữ nổi danh trong thời Võ Tắc Thiên ngoại trừ bà ấy ra, đứng mũi chịu sào chính là Thượng Quan Uyển Nhi. Chẳng lẽ cô gái này là Thượng Quan Uyển Nhi?

Nhưng khi chết thì tuổi của Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã lớn, cho dù chôn theo Võ Tắc Thiên cũng không thể là ở tuổi này, cô gái trước mắt cùng lắm không lớn hơn tôi bao nhiêu, cho nên cô ấy chắc không phải Thượng Quan Uyển Nhi.

Trừ Thượng Quan Uyển Nhi, nữ giới triều Đường tôi cũng không biết ai khác.

Quan trọng hơn chính là, bất kể cô ấy là ai thì cũng là người thời nhà Đường, chết ít nhất hơn một ngàn năm mà thi thể lại có thể giữ không mục, còn trông rất sống động, cho dù người vừa mới tắt thở thì sắc mặt cũng không có khả năng hồng hào như vậy. 

Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái trong quan tài băng, khiếp sợ vì không cách nào giải thích được. Ngay khi tôi đang chuyên tâm nghiên cứu cô gái trong quan tài thì không biết từ lúc nào yêu thử cũng chui vào, xếp hàng cùng tôi đứng phía trước quan tài bằng băng, cặp mắt nhìn cô gái trong quan tài mười phần cung kính.

Khi tôi phát hiện ra nó có lẽ nó đã đứng rất lâu, nò thấy tôi đang nhìn nó liền khôi phục lại tinh thần, hướng về tôi kêu ‘chít chít’ rất nhỏ, sau đó hướng về phía quan tài mấp máy miệng.

Nó có ý gì?

Tôi có chút mờ mịt, không hiểu nhìn yêu thử, lại nhìn cô gái một chút.

Chẳng lẽ nó bảo tôi đi vào, nằm ở trên người cô gái đó?

Ý niệm này vừa hiện lên khiến tôi giật mình.

Nhưng yêu thử túc trực bên linh sàng bày tỏ ý rất rõ ràng, càng nhìn càng thấy giống như bảo tôi vào bên trong thân thể cô gái kia.

Tôi không thể làm gì khác hơn là lắc đầu với yêu thử, nói không được, thân thể này cũng không phải là tôi, nếu tôi đi vào tránh không được đoạt xác.

Mặc dù cô gái này đã chết, thi thể là của cô ấy, hồn phách là của tôi, cho dù tôi đoạt lấy thi thể của cô ấy cũng không chắc điều khiển được.

Hơn nữa… thân thể cô gái này so với tôi đẹp hơn gấp trăm ngàn lần, đó cũng không phải là tôi, dùng thân thể này gặp lại Tô Mộc còn có thể tự nhiên hay không?

Anh ấy có thể nhận ra tôi sao?

Trong đầu tôi rối bời, vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu tôi.

Yêu thử thấy tôi cứ đứng đó không có động tĩnh gì, cơ thể to lớn lần nữa lại đi tới.

Không gian trong cột vốn đã nhỏ, nó nhúc nhích một cái liền chật chội hơn, chen lấn đẩy người tôi ngã vào quan tài băng.