Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 161: Bảo tàng




“Đó là cái gì?” Tô Mộc nhanh mắt đã nhìn thấy chất khí màu xanh lá cây bay từ trongc ơ thể tôi ra, giọng có chút gấp gáp hỏi tôi.

“Cụ thể em cũng không biết, từ lần trước sau khi đi khỏi yêu hồ thì trong cơ thể em có một đoàn khí xanh, hẳn là yêu khí.” Tôi nói.

“Yêu khí?” Sắc mặt Tô Mộc trở nên đặc biệt nghiêm túc, không để ý hướng đi của đoàn yêu khi kia mà nhào tới bên tôi.

“Tô…” Tôi vừa định gọi tên anh ấy, nhưng chỉ kịp gọi một tiếng đã chấn động mạnh một cái.

Một cổ lạnh lẽo trong nháy mắt đã xâm nhập vào tôi, Tô Mộc cứ như vậy nhảy vào thân thể tôi, cùng tôi chồng lên nhau.

Tôi bối rối, chỉ cảm thấy Tô Mộc đã hóa thân thành một đạo âm khí lẻn vào trong thượng đan điền của tôi, không tìm được yêu khí lại xuống tới trung đan điền.Tôi cũng vội vàng ngưng thần đi vào trung tâm đan điền, đúng lúc nhìn thấy Tô Mộc toàn thân đang đẩy âm khí màu đen nhánh và luồng yêu khí màu xanh lục vẫn đang giằng co.

Bọn họ giống như đều kiêng kị lẫn nhau, không có ai cử động trước, cho đến lúc tôi tiến vào, chỉ nghe thấy tiếng hét của Tô Mộc, để cho tôi đi ra ngoài trước!

Tôi lập tức bị dọa đến thân thể run lên!

Rất lâu rồi không thấy Tô Mộc hung dữ với tôi như vậy.

Trong lúc nhất thời, tôi vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, quên mất mình nên làm gì.

Một lúc lâu, không nhìn thấy Tô Mộc cùng với đoàn kia yêu khí ở giữa xãy ra chuyện gì, hai cỗ khí đó giống như đều dừng lại, không ai để ý đến ai nhưng tôi có thể cảm giác rất rõ ràng, giữa bọn họ đều tạo ra một loại áp lực, mặc kệ bọn họ ai hành động trước, có một loại khí khác sẽ lập tức đuổi theo, một trận đại chiến diễn ra ở trước mắt.

Tôi thật là vội vàng muốn chết, suy nghĩ muốn khuyên Tô Mộc rời đi, dù sao cho tới bây giờ, yêu khí kia đến bây giờ vẫn chưa làm hại tôi, mà giao tiên củng không có nói qua việc này, điều này đã nói lên yêu khí này sẽ không uy hiếp được tính mạng của tôi.

Nhưng nhìn sự khẩn trương của Tô Mộc, tôi lại không dám nói gì, sợ chọc giận hắn, cho yêu khí cơ hội để nó đánh đòn phủ đầu.

Do dự một chút, tôi rất thành thật nói với Tô Mộc, lui ra trong đan điền.

Cũng may Tô Mộc mặc dù đang trong thân thể tôi, nhưng không có hạn chế tự do của tôi, thừa dịp thời điểm hắn cùng yêu khí đang dằn co, tôi bước nhanh đi đến trước cỗ quan tài nơi luồng khí biến mất lúc nãy.

Cỗ quan tài kia đều giống như hàng trăm cái quan tài khác nhìn xung quanh không có sự khác biệt, tôi gõ lên cỗ quan tài hai lần, bên trong không có tiếng vang truyền ra.

Cái này thật kì quái, nếu như Tô Đoàn cùng với Đường Dũng đều không có ở trong cái quan tài này, vậy quan tài này kì lạ ở đâu rồi?

Vì cái gì cỗ yêu khí kia hết lần này tới lần khác tiến vào trong này?

Tôi lại thử ngưng tụ lại một tia âm khí, đi vào trong quan tài.

Nhưng âm khí vừa tiếp xúc đến mặt ngoài của quan tài, huyệt thái dương của tôi liền cảm thấy đau đớn, ý thức giống như đụng phải một thứ giống khối sắt.

Không trách được khi Tô Mộc dò tìm nhưng không tìm được khí tức của bọn họ, thì ra đừng nói ý thức có thể đi vào, ngay cả âm khí muốn thăm dò bên trong đều bị bắn ngược lại.

Vừa rồi Tô Mộc chắc chắn cũng bị bắn ngược ra.

Tôi thực sự không nhìn ra cái này quan tài có cái gì kỳ lạ, cũng không tìm thấy manh mối trên quan tài khác.

Ngay lúc mặt tôi đều trở nên cau có, cao hơn nữa cũng từ phía trên đi xuống, nhìn đến phía dưới trên trăm quan tài đều giống nhau như đúc, sắc mặt xiết chặt, biểu lộ một mặt sụp đổ.

Khi chỉ còn một lại một mình tôi, lập tức hỏi Tô Mộc đã đi đâu.

Tôi không thể làm gì khác hơn là đem yêu khí vừa rồi tiến vào trong quan tài, Tô Mộc hiện tại cùng yêu khí giằng co trong cơ thể tôi.

Không ngoài dự đoán của tôi, Phong Thiên biết được trong cơ thể tôi có một đoàn yêu khí màu xanh lục sau trên mặt kinh ngạc như lúc nhìn thấy trăm cỗ quan tài, một lúc lâu mới dạo quanh một vòng xung quanh tôi, nhìn từ đầu đến chân dò xét tôi sau đó nói:

“Cô vậy mà còn sống, rất không nên, yêu khí này sẽ cướp đoạt yêu khí trên người cô, nhưng lại tránh xa dương khí, như vậy, cô không thể nào còn sống được."

Phong Thiên cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng vẫn không thể nghĩ ra.

Tôi không có hứng nhìn hắn đang cảm thấy kinh ngạc, hiện tại không để ý hắn suy nghĩ chuyện yêu khí nữa, chuyện trước mắt là nhìn cái cỗ quan tài này khác biệt ở chổ nào, vì sao vừa rồi cỗ yêu khí kia sẽ vỏn vẹn tiến vào bên trong này.

Bị tôi hỏi một chút, hắn mới chợt phản ứng được chính sự cần làm, lại mỉm cười một chút, nói:

"Tám chín mười phần, trong này có người! Bởi vì yêu khí xu thế âm đi với dương, cho nên trong này nhất định có người."

Nói xong hắn đã móc ra Ngũ đế dương kiếm, nhắm ngay kia quan tài, đập một cách hung hăng, đồng thời lại hát lên ca dao kia.

Trong nháy mắt, ánh sáng nổi lên, tôi sợ lúc quan tài nổ tung lại bị thương vô tội, vội vàng lui lại, đứng ở xa nhìn xem hắn.

Cái ngân quan tài hiển nhiên so với phiến đá vừa rồi tốt hơn một chút, tất cả kim quang đều truyền vào ngân trong quan, bị ngân quan tài hấp thu.

Không đến mười phút, trên đỉnh ngân quan tài bị mũi kiếm đâm tới bắt đầu tan biến, lộ ra một cái lỗ nhỏ.

Xong rồi.

Tôi lập tức tiến tới, muốn nhìn một chút bên trong quan tài có người hay không.

Còn chưa kịp tiến tới, trong sự tối tăm mờ mịt lại xuất hiện một thân ảnh nhỏ bé từ trong lỗ nhỏ của thanh kiếm tạo ra bay ra ngoài, rất nhanh nhào tới chổ của tôi, trực tiếp đeo bám trên người của tôi, ôm chặt ta.

"Sân bay tỷ tỷ, ngươi có thể cứu được chúng tôi rồi, tôi cùng đại ca ở bên trong không nhanh đều sẻ bị hấp thụ đến chết " Đang nói chuyện chính là Diệu Diệu, hắn thân thể nhỏ bé đang ở trên người của ta.

Chỉ là bị nhốt trong quan tài một thời gian rất lâu, nên khi trở ra thân thể rõ ràng không được như lúc đầu.

Xem ra ít nhiều cũng bị chút tổn thương.

Tôi nhìn hắn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ấm ức củng cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy hắn an ủi:

"Thật xin lỗi, tỷ tỷ tới chậm, đại ca ngươi không sao chứ?"

"Thật ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là hắn khi ở trong quan tài lúc nào cũng không ngừng nhắc tới ngươi, tôi nghe cảm thấy quá phiền, ngươi nhanh đi tìm hắn đi, không phải không có bị hấp thụ đến chết, cũng bị bệnh tương tư mà chết."

Nói xong Diệu Diệu từ trong ngực tôi nhảy xuống dưới, dắt tôi đi tới chỗ quan tài.

Tôi bị Diệu Diệu nói đến mức không còn gì để nói, nhưng đã lâu không gặp Đường Dũng, tôi cũng lo lắng cho hắn, lập tức đi theo Diệu Diệu đi đến quan tài.

Vừa định nhìn xem tình huống bên trong tình huống Đường Dũng ở bên trong, từ cửa hang bỗng nhiên có một cái tay đưa tới, sau đó lại nhắm tới ngực tôi vươn tới.

Tôi chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, thân thể không tự chủ được lui về sau, khó khăn mới tránh được bàn tay của Đường Dũng.

Tôi còn chưa kịp biết là chuyện gì xảy ra, Tô Mộc lập tức từ trong cơ thể ta xông ra, chạy thẳng hướng ngân quan tài, dùng Quỷ Trảo hình, trực tiếp đem ngân quan tài mở ra, một tay bắt lấy Đường Dũng ở bên trong.

“Lão quỷ? Tại sao là ngươi a? Thật là đúng dịp." Đường Dũng giống như đang chột dạ khi bị bắt quả tang, gượng cười chào hỏi Tô Mộc.

"Xảo quyệt? Nếu như có ta, mới thì ngươi đã thành công." Tô Mộc làm ra bộ mặt đen, hai mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn Đường Dũng.

"sao có thể, tôi làm sao mà biết Dương Dương đến Lạc Dương, vừa rồi thật sự là ngoài ý muốn, ta sợ làm người xấu, ha ha." Đường Dũng cười càng thêm xấu hổ, đứng lên đẩy Tô Mộc ra, phủi hết đất ở trên người, sau đó lại như không có chuyện gì chào hỏi tôi:

"Dương Dương, sao ngươi lại tới đây, có phải nhớ ta không?"

"nhớ cái đầu quỷ nhà ngươi!" Ta tức giận trợn mắt nhìn hắn một chút, tôi thiệt hối hận biết hắn trúng cơ quan còn lo lắng cho hắn như vậy, hắn vừa rồi lại còn nghĩ giở trò với tôi!

Lo lắng trong lòng tôi trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, không thèm để ý tới hắn, quay đầu hỏi Tô Mộc tình huống vừa rồi là như thế nào, không có sao chứ?

Tô Mộc cũng lười phản ứng Đường Dũng, nhìn tôi lắc đầu, nói luồng yêu khí kia cực kì lợi hại, còn yêu khí hạch tâm ở bên trong còn hình thành ra âm ngư, có lẽ là cùng tôi trước kia âm ngư có quan hệ, thông qua quan sát hắn phát hiện ra, trong cơ thể tôi âm khí đều đang bị yêu hạch hấp thu một cách chậm rãi, mặc dù không biết yêu khí vì sao lại sống nhờ trong đan điền của tôi, nhưng nó hấp thu âm khí, sớm muộn củng tạo nên sự uy hiếp, sau khi trở về cố gắng suy nghĩ biện pháp đem nó lấy ra ngoài.

Biết được yêu hạch có khả năng có thể lấy ra, ta lập tức tinh thần chấn động.

Lúc đầu tôi bởi vì thấy yêu hạch sẽ hấp thu cực âm chi lực, nếu thật sự có thể đem cái này yêu hạch lấy ra thì quá tốt.

Tâm trạng trong nháy mắt cảm thấy tốt lên rất nhiều, cũng không tức giận với Đường Dũng, quay đầu tiếp tục tìm kím bên trong quan tài.

Chẳng qua lương tâm lại nghĩ, yêu hạch mặc dù trộm cực âm chi lực của tôi, nhưng nó đã giúp tôi lần này là lần thứ hai, mà muốn tìm kiếm Tô Đoàn còn phải dựa vào yêu khí.

Tôi còn phải rất cảm tạ yêu hạch này.

Có lẽ là cảm ứng được lòng cảm kích của tôi, yêu hạch cá bên trong đan điền vẫy đuôi, bỗng nhúc nhích.

Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, không khỏi tăng tốc tìm kím bước chân tô đau.

Không bao lâu, ngân quan tài lại lần nữa hấp dẫn ra một luồng yêu khí, rút qua kinh nghiệm từ Đường Dũng, chúng ta lần này không còn có chút do dự nào, liền để Phong Thiên hành động, phá vỡ ngân quan tài, đem Tô Đoàncứu ra ngoài.

Tô Đoàntình trạng hiện tại cũng không tệ, chỉ là sau khi ra ngoài một câu cũng không nói, ngồi xuống trên mặt, trực tiếp móc ra giấy bút, trên mặt đất vẽ tới vẽ lui.

Ta thấy hắn khác thường như vậy, nên quan tâm hắn một chút, nhìn hắn đang vẽ cái gì.

Nhưng ta vừa chuẩn bị nhìn, thì bị Phong Thiên là ngăn lại, hắn hai mắt cực nóng nhìn thấy Tô Đoànnói:

"Hắn đang vẽ Tù Hồn Chú từ bên trong hòm quan tài, không hổ là Tô gia đệ tử, đều bị nhốt ở bên trong, vậy mà còn phát hiện Tù Hồn Chú rất có giá trị, sau đó ghi xuống, người này sau này tiền đồ sẽ cực kỳ rộng lớn."

Nói xong trong ánh mắt hắn hiện lên sự tham lam, thì ra rất muốn cái Tù Hồn Chú này.

Tôi đối việc này không có hứng thú, gặp Tô Đoàncùng Đường Dũng đều vô sự, liền muốn trở về.

Ai ngờ bị tất cả mọi người ở đây phản đối.

Thậm chí Diệu Diệu đều kéo lấy tay của ta, nói:

"Tỷ tỷ, hiện tại sao có thể trở về, nơi này chính là có một tòa bảo tàng lớn đó, ngươi có biết trong mộ có bao nhiêu bảo bối, tùy tiện cầm một hai thứ, liền đủ cho ngươi cùng đại ca nửa đời sau không lo lắng."

"Thật hay giả?" Tôi giật mình nói.

Sau đó lại phát hiện lời nói của mình rất ngu ngốc, đây chính là mộ Võ Tắc Thiên, mà lại chưa hề bị đạo tặc cướp, trong mộ chắc là toàn bảo bối, khẳng định thứ nào đều giá trị liên thành.

Nghĩ đến đây liền kích động, trái tim nhỏ nhảy nhanh chóng, không kịp chờ đợi mà muốn đi vào xem.

Dù không cầm bảo bối, mà thêm chút kiến thức cũng là tốt.

Tô Mộc cùng Đường Dũng hiển nhiên cũng có suy nghĩ này, thấy Tô Đoànnhất thời đang vẽ Tù Hồn Chú chưa xong, nói với Tô Đoànchậm rãi vẽ, bọn hắn đưa ta đi âm huyệt nhìn xem.

Tô Đoàngật gật đầu, khó tin là Cao nưa lại không có hứng thú với bảo tàng, xung phong nhận việc ở lại cùng Tô Đoànvẽ Tù Hồn Chú.

Sắp xếp cẩn thận hai người bọn họ, Tô Mộc mang theo tôi cùng Đường Dũng với Diệu Diệu trở lại phía trên chủ mộ thất bên trong, sau đó dựa theo thứ tự nhất định đem đèn chong trên vách đá dập tắt.

Sau một hồi, tôi liền phát hiện kia đèn giống như hiện ra một bức bát quái đồ.

Những ngọn đèn vậy mà cũng bày được cái bát quái trận, chờ Tô Mộc đem một chiếc đèn cuối cùng dập tắt, một cái hoàn chỉnh bát quái đồ rốt cục hiển hiện ra.

"Ầm ầm…" Một trận âm thanh đá chuyển động, tại trung tâm bát quái đồ, một cái động do sự chuyển động của đá lộ ra.

"Hô…" Theo lỗ tròn xuất hiện, một sự lạnh lẽo như bão táp trong một thời gian ngắn hiện ra, nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt trở thành âm, toàn bộ mộ thất thậm chí đều ngưng kết bên trên một tầng mỏng sương.

"Dương Dương, lạnh không?"

"Dương Dương, mặc vào."

Đường Dũng cùng Tô Mộc đồng thời lên tiếng, chỉ là Đường Dũng đang hỏi tôi, thì Tô Mộc đã cởi quần áo trên người mình, khoác tại trên người của tôi.