Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 147-2: Âm khí chạy mất 2




Có thể trạng thái này dường như là lý tưởng hóa, rất khó thực hiện, bởi vì thời tiết, nhiệt độ mỗi ngày đều ảnh hưởng tới sự cân bằng âm dương. Hơn nữa các loại địa thế đất đai cũng khác, đồng bằng nhiều dương khí, khe rãnh nhiều âm khí, chỉ có một điểm ở giữa số ít núi non trùng điệp, không cao không thấp, không lạnh không nóng vừa vặn ở trên địa thế âm dương đạt tới điển thăng bằng. Từ xưa đến nay, nhưng nơi được trời ban cho này gọi là địa linh nhân kiệt, được các đại sư phong thủy các triều đại tìm được mở cửa lập phái, sau đó mới có chùa miếu mọc lên.

Những kiến thức này có một chút là Tô Mộc nói cho tôi, có một chút chính là trong quyển Hỗn Nguyên Kinh mà Phong Thiên đưa cho tôi.

Dựa theo việc Phong Thiên coi Hỗn Nguyên Kinh là bảo bối, có lẽ đó cũng là một quyển sách thật lợi hại, cho dù không lợi hại thì ít nhất bên trong ghi lại không ít kiến thức cùng nguyên lý khởi nguyên của đạo gia bọn họ.

Lúc trước tôi luôn bôn ba trên đường, không có thời gian xem cho nên tới bây giờ chưa có xem qua.

Mấy ngày nay rảnh rỗi, tôi ngoại trừ hưởng thụ thời gian tốt đẹp ở chung với cha mẹ, thời gian còn lại chính là đọc Hỗn Nguyên Kinh để giết thời gian.

Ngoại trừ Hỗn Nguyên Kinh ra trong tay tôi còn có quyển Phó Âm Kinh, sách cấm thuật của Tô gia. Quyển sách này viết bằng quỷ văn trước khi đi Bắc Kinh tôi đã phiên dịch được hai phần ba, chỉ còn phiên dịch vài trang cuối là hoàn thành.

Nhưng lần này trở về, phần đã dịch lúc trước của Phó Âm Kinh tôi tìm thế nào cũng không thấy, chỉ còn lại quyển Phó Âm Kinh vốn được viết bằng quỷ văn, tôi xem cũng không hiểu, không biết phải làm sao tôi đành đem Phó Âm Kinh tìm một nơi an toàn cất giữ, chờ khi Tô Mộc về sẽ đem sách trả cho anh ấy.

Hấp thu xong âm khí, tôi theo tói quen quay lại thượng đan điền kiểm tra âm khí mới thu được cùng tình huống dung hợp với lực âm cực, bây giờ tôi cảm ứng với đan điền đã càng ngày càng thuần thục, căn bản chỉ cần nhắm mắt là thượng đan điền sẽ hiện lên trong đầu tôi, ở trong tầm mắt rất rõ ràng, âm khí bên trong liếc qua cũng thấy.

Nhưng khi tôi quay lại đan điền liền phát hiện tôi hấp thu âm khí nửa ngày mà lực cực âm trong đan điền lại yếu đi, thậm chí không bằng lực cực âm còn dư lại lúc tôi vừa trở về biệt thự.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Âm khí càng hấp thu càng ít là tình huống gì?

Tôi không khỏi thấy mờ mịt, cảm giác như mình không có não.

Biệt thự này không có vấn đề, âm khí trong biệt thự cũng không có vấn đề, nhưng tôi hấp thu âm khí nhiều ngày như vậy lại là việc làm uổng công? Thậm chí lực cực âm còn giảm bớt?

Tôi thật ảo não, lực cực âm có thể nhanh chóng bù đắp cho thương thế của Tô Mộc, mặc dù anh ấy cảnh báo không cho tôi truyền thêm âm khí nhưng anh ấy nhiều lần vì cứu tôi ngay cả mạng cũng sắp không còn, mà việc duy nhất tôi có thể làm chính là truyền lực cực âm chữa thương cho anh ấy, làm sao tôi có thể bỏ mặc?

Ngay khi tôi đang thấy muộn phiền thì đột nhiên tôi có một cảm giác lạ. Lực cực âm trong thường đan điền giống như nước chảy vậy, đang chậm rãi lưu động, không chú ý thì căn bản không thấy được, mà theo sự lưu động, lực cực âm ấy đang vô cùng chậm rãi chảy đi mất!

Tôi vô cùng kinh hãi liền gọi Giao tiên.

Nó tự sau khi trở thành yêu tiên thất hạch nó rất nhàm chán liền nhờ trên người tôi ngủ ngon, ai gọi cũng không được, còn nói cái gì mà chờ yêu khí trong cơ thể nó hoàn toàn được tiêu hóa sẽ bảo tôi mang nó tới yêu hồ một chuyến nữa, yêu khí chỗ đó hít một hơi có thể bằng năng lượng ăn mấy quỷ. Chỗ ở Cản Thi phái có đánh chết tôi cũng không lại đi.

Được cái nghe được tiếng gọi gấp gáp của tôi như vậy Giao tiên ngáp một cái, lười biếng xuất hiện hỏi tôi cuống cuồng gọi nó dậy làm gì, đều là nhà nghỉ ngơi, nó còn chưa ngủ được năm ngày năm đêm.

Tôi lười nghe nó than vãn, trực tiếp chỉ lực cực âm trong đan điền của tôi, nói: “Nhìn! Có phải hiện gì không?”

Giao tiên mắt vẫn lim dim buồn ngủ nhìn theo hướng tôi chri mấy lần, nói: “Lực cực âm, ngươi muốn cho lão tử ăn sao? Không cho lão tử sử dụng lực cực âm của ngươi còn khoe khoang với lão tử làm khỉ gì?"

Sắc mặt tôi cứng đờ, đã là lúc nào rồi còn nhớ tới lực âm cực của tôi, vội kêu lên: “Ông không phát hiện nó đang chậm rãi chạy mất sao? Có phải là ông trộm không?”