Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 100: Mẹ tôi mất tích !




Tôi vội vàng đuổi theo, muốn xem con thằn lằn kia rốt cuộc đã chạy đi đâu, lỡ nó chạy linh tinh lại chạy vào phòng ngủ của cha mẹ tôi sẽ không tốt.

Nhưng tôi tìm khắp phòng bếp cũng không thấy bóng dáng con thằn lằn kia, mà cửa phòng bếp khi tôi đi vào đã đóng lại, khe cửa cũng không có dấu vết gì, hẳn nó không chạy ra bên ngoài được mới đúng.

Cảm giác nó sẽ không gây hại cho cha mẹ tôi, lúc này tôi mới buông lỏng một chút, đi tới tủ lạnh tìm thức ăn.

Nhưng đi qua chỗ vừa rồi con thằn lằn ở tôi mơ hồ thấy có một ít bột lấp lánh trên nền gạch. Tôi lập tức đi tới kiểm tra, nhìn qua giống như bột bạc, có lẽ là rơi từ trên người con thằn lằn xuống.

Tôi cũng không để bụng, cầm chổi định quét đám bụi đi. Nhưng cây chổi vừa mới tiếp xúc với thứ bột kia thì trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện tiếng của Giao tiên*: “Đừng đụng, thứ đó có độc.”

*Giao tiên: thuồng luồng tiên, viết thuồng luồng dài quá nên mình để nguyên Giao tiên vừa ngắn lại vừa… hay nhé.Nhưng mà hắn nói đã muộn, thời điểm thanh âm hắn rơi xuống, cái chổi của tôi đã bị bột màu bạc đó làm cho lắc lư rung động, còn hiện ra một cỗ khói đen, đem cây chổi bốc cháy!

Cùng lúc đó cơ hồ là trong nháy mắt, trên cổ tay tôi hắc quang lóe lên, thuồng luồng tiên từ tôi trên cổ tay thoát ra, đuôi rắn lớn trực tiếp mang theo một trận gió hướng mặt tôi đảo qua.

Tôi liền bị hù dọa suýt chết, nhưng tốc độ của tôi căn bản không phải là đối thủ của thuồng luồng tiên, hắn đuôi rắn rất nhanh quét trở về, sau đó trực tiếp đánh trên mặt tôi.

Chỉ là khác với trong tưởng tượng của tôi là không có xuất hiện đau nhức, thật giống như một khối to bông vải đang quát ở trên mặt tôi vậy, ngoại trừ trước mặt tôi có một cây chổi đang khét ra, và có chút hút thở không thông, thì tôi không hề có cảm giác dị thường nào.

"Mau lui ra ngoài, đừng hút đến khói độc này!" Thuồng luồng tiên nhanh chóng nói.

Tôi bị biến cố bất thình lình dọa sợ, bất quá có thể lần nữa trông thấy giao tiên*, tôi vẫn là rất vui vẻ.

*giao tiên là thuồng luồng tiên trong các chương trước nhé:D Tại mình thấy nghe hay hơn nên để nguyên

Hắn không có việc gì, vẫn còn ở trong thân thể tôi, hơn nữa bây giờ nhìn tình huống, hình như so với trước đây có chút mập hơn một chút.

Chẳng qua là tình huống bây giờ hơi nguy hiểm, tôi không thể hỏi hắn tình trạng của nó gần đây, vội vàng dựa theo chỉ thị của giao tiên chạy ra khỏi phòng bếp, dốc sức đóng cửa lại, thậm chí tìm chút quần áo nhét vào trong khe cửa, ngăn chặn khói độc từ trong khe cửa bay ra.

Sau khi làm xong mọi thứ, giao tiên rốt cuộc thu hồi lấy cái đuôi mình tôi buông ra.

" Ngươi trước đem ba mẹ ngươi gọi dậy, tiếp đó dẫn bọn hắn đi xuống dưới lầu chờ ta, ta đi đem lửa trong phòng bếp dập tắt, sau đó sẽ xuống tìm các ngươi ngay." Giao tiên lên tiếng.

Thanh âm hắn rất gấp, xem ra độc tính của bột phấn màu bạc kia thật sự không thể khinh thường, tôi chỉ tốt dựa theo hắn nói chạy đến trong phòng ngủ ba mẹ tôi, đem ba mẹ tôi từ trong chăn kéo đứng lên.

Ba mẹ tôi hơn nửa đêm đang ngủ say, chợt bị tôi hô to kéo dậy cả người đều bị vây trong trạng thái lờ mờ không hiểu cái gì.

Chỉ là hiện tại tôi không kịp giải thích cho họ, dành dục bọn họ mau mặc quần áo vào đi theo tôi xuống dưới lầu.

Mẹ tôi thấy tôi vẻ mặt gấp gáp, còn tưởng rằng là động đất, một bên thật nhanh mặc quần áo, một bên phải cho tôi cậu gọi điện thoại, thông báo nhà bọn họ có động đất.

Tôi không có gì để nói, tôi nói không phải là do động đất mà là phòng bếp bốc cháy rồi, trước đi xuống dưới lại nói.

Đang khi nói chuyện mẹ tôi đã mặc quần áo tử tế muốn đi đến phòng bếp dập tắt lửa, nhưng lại bị ba tôi một phen níu lại, đẩy ra ngoài cửa, nói để cho tôi mang theo mẹ tôi đi xuống trước, để ba đi dập lửa.

Xong hắn liền chạy trở về, ngay cả cơ hội để tôi giải thích cũng không cho tôi nói.

Tôi sợ ba tôi quay trở lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nếu tôi không đưa bà ấy đi xuống, bà ấy nhất định sẽ không chịu một mình đi xuống dưới nhà.

Bất đắc dĩ tôi không thể làm gì khác hơn là lôi kéo mẹ tôi chạy vội xuống lầu rồi thì để bà ngồi chờ, sau đó quay trở lại tìm ba tôi.

Lúc này tôi đã không kịp chờ thang máy nữa, theo cầu thang bộ một đường chạy cực nhanh, chờ chạy tới gian bếp, ba tôi đã đi ra, ông nhưng thật ra không có trúng độc, chỉ là bị không ít kinh hách, nhìn thấy tôi liền nói: "Dương Dương, chạy mau! Trong nhà chúng ta có rắn! Một con hắc xà to dài hơn đại hắc xà cùng một con quái vật màu trắng bạc đang đánh nhau, ngươi nhưng đừng đi vào đây!"

Nói hắn lôi kéo tôi cũng hướng dưới lầu chạy.

Trong lòng tôi cả kinh, kia ngân bạch thằn lằn lại quay trở lại? Hơn nữa cùng giao tiên đánh nhau?

Trong lòng tôi lo lắng giao tiên, nhưng ba tôi lại sử dụng toàn bộ sức mạnh mang tôi chạy thoát thân, tốc độ kia, quả thực so với Lưu Tương* còn nhanh, tôi chạy thở không ra hơi, càng miễn bàn để ba ở đó để tôi tự mình về nhà xem xét tình huống.

*(Anh là người đầu tiên trong các chướng ngại vật 110 mét để giành chức vô địch Olympic, vô địch thế giới và kỷ lục thế giới)

Một đường chạy xuống, tôi mệt thở không ra hơi, ba tôi cũng như vậy, ở dưới lầu ngưỡng đầu lên nhìn về phía cửa sổ phòng bếp, bên trong thật sự có bóng hình một con xà lớn xuyên qua xuyên lại vũ động, thấp thoáng có thể thấy được giao tiên phía dưới có một màu bạc thân ảnh.

Chúng nó hỗn chiến với nhau, đánh thập phần dữ dội.

Tâm của tôi như nghẹn ở cổ họng, khẩn trương nhìn tình hình cuộc chiến, rất sợ giao tiên mới xuất hiện, lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cũng may nhìn cái bóng giao tiên đúng là đang chiếm thượng phong, nó đem toàn bộ người con thằn lằn kia ngậm lên miệng, khắp nơi quăng loạn quăng xạ, cả căn bếp đều bị giao tiên thân thể lớn chặn hết, đừng nói ba tôi, ngay cả tôi đều là lần đầu tiên nhìn thấy cự xà lớn như vậy.

Cũng may lúc nãy ba tôi chạy trối chết, cũng vì sợ đến choáng váng, cũng không có báo cảnh sát, chỉ là đứng ngây ra nhìn phòng bếp nhà tôi.

Tình hình chiến đấu nhìn nguy hiểm vô cùng, thực tế tốc độ rất nhanh, từ đầu đến cuối cũng chỉ mới năm phút, kính phòng bếp liền phát ra một tiếng vang thật lớn, sau đó thì không có động tĩnh nữa.

Đảo mắt một cái, một đường hắc quang từ trong cửa sổ nhà tôi bắn ra, trực tiếp đánh về phía tôi, sau đó ở trên cổ tay tôi hắc quang lóe lên, hắc xà đã trở lại trong thân thể tôi.

" Đi mau, nhà ngươi đã bị người ta theo dõi, ở lại chỗ này không an toàn!" Am thanh hắc xà từ trong đầu óc tôi nổi lên.

Nghe thanh âm hắn không có gì trở ngại, tôi lúc này mới yên lòng lại, kêu gọi ba mẹ tôi cùng đi.

Chỉ là khi kéo ba tôi lên, tôi mới phát hiện là không thấy mẹ tôi ở bên cạnh.

Mới vừa rồi tôi không có chú ý, bây giờ mới phát hiện, hình như lúc nãy thời điểm ba tôi mang tôi xuống, mẹ tôi liền đã không còn chờ ở nơi này.

Tôi không khỏi sốt ruột, chúng tôi bây giờ bị người theo dõi, mẹ tôi vào lúc này lại không thấy, bà ấy có phải hay không là bị người bắt đi rồi?