Một tuần sau tại Mỹ..
*tinh* anh ngồi trong văn phòng lạnh nhạt cầm chiếc điện thoại lên, đập vào mặt anh là dòng tin nhắn: [ Ngày x tháng x năm xx quý khách đã thanh toán thành công số tiền 200 vạn ]
200 vạn? Đây là đùa anh sao? Cả ngày anh bận dộng xử lí công việc có mua bán gì đâu mà hết nhiều tiền vậy? Với lại cái thẻ không phải là đang trong tay anh sao? Chắc chắn có người dở trò.
*tút* « Thư kí Nam tôi cho anh 5p để điều tra hôm nay ai đã sử dụng thẻ của tôi » anh chau mày gọi điện cho anh thư ký bên ngoài.
Rốt cuộc là người nào đã sử dụng thẻ của anh tiêu một số tiền lớn như vậy? Chẳng lẽ là ả? Không thể nào ả cũng có mà. Không lẽ là hôm đó? Cái ngày anh với ả đụng trúng nhau ở cầu thang đồ đạc rơi ra chẳng lẽ lấy nhầm?
Anh nhanh chóng mở bóp ra nhìn lại cái thẻ...quả nhiên là lấy nhầm...nếu là lấy nhầm thì...thẻ của anh đang trong tay cô...
« Giám Đốc đã tra ra rồi...người sử dụng cái thẻ là người này..vậy tôi xin phép đi làm việc..» anh thư ký bước vào tay cầm tài liệu về cô đưa cho anh rồi đi ra ngoài.
*Triệu Nguyệt Nguyệt? Là cô ấy? Sao cô ấy lại cầm thẻ của mình?...không điều quan trọng là tại sao cô ấy không ở nhà mà lại qua đây làm việc?...Chuyện chắc chắn có điều ẩn khuất phải đi hỏi mới được * anh nhìn tập tài liệu thì ngẩn người ngạc nhiên sau đó đứng dậy đi ra ngoài lấy xe phóng đến chỗ cô.
Trong lúc đó cô đang ở trường quay tại một công ty giải trí ghi hình cho quảng cáo dầu gội. ( nữ 9 là diễn viên, người mẫu nổi tiếng).
« Cắt...tốt lắm » sau một giờ đồng hồ cuối cùng cũng quay xong vị đạo diễn ra lệnh cho mọi người nghỉ.
« Haiz cuối cùng cũng xong...đúng là mệt chết mà.. » cô thở dài lấy khăn lau mồ hôi trên mặt ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì người quản lí của cô đi tới.
« Sam..có người tìm em.. »
« Ai vậy?.. » cô nghe vậy bất ngờ đi ra ngoài, đập vào mặt cô là hình ảnh anh đang dựa lưng vào chiếc xe màu đen.
« Sao anh lại tới đây? Nếu như anh đến đây để năn nỉ tôi về thì không cần phải nói...tôi sẽ không bao giờ trở về căn nhà đó đâu...nếu trách thì trách các người hồ đồ thôi.. » cô khó chịu quay lưng định rời đi thì bị một bàn tay ấm áp ngăn lại.
« Chờ đã..anh đến đây không phải là kêu em trở về...ngay chuyện em rời đi anh cũng không biết..vì vậy em đừng đi nói chuyện với anh một lát »
[ Tại quán cà phê gần đó ]
« Em nói sao cơ? Cô ta dám làm vậy? »
Sau một hồi nghe cô kể anh tức giận đập bàn một cái.
« Haiz...ngay cả em còn không ngờ » cô thở dài nhìn tách cà phê.
« Không được...anh phải trở về làm rõ chuyện này mới được.. » anh tức giận hồng hộc đứng lên đi ra ngoài thì bị cô cản lại.
« Không cần...cứ để cho chị ấy sung sướng một thời gian đi...sau đó em sẽ quay về giành lại tất cả.. »