Chồng Yêu Khó Chiều

Chương 9: 9: Quốc Tế Lục Thành





Trì Ý Nam, anh thả em ở phía trước đi." Ẩn ý là cậu Trì muốn đi đâu tùy thích, cô không phục vụ nữa.
Trì Ý Nam như không nghe thấy cô nói, xe vẫn chạy trên đường lớn, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Tô Noãn Cẩn tức giận, cao giọng lặp lại lần nữa.

Anh "Ừ" một tiếng nhưng xe vẫn chạy.

Mí mắt cô co giật, đầu đau như muốn nứt ra.
"Tới công ty anh một chuyến rồi cùng về."
Cô cảm thấy nực cười, Trì Ý Nam lại dẫn cô tới công ty, nhưng đây đúng là phong cách của anh, khăng khăng làm theo ý mình, không cho phép người khác phản đổi.
Xe đi vào bãi đỗ, anh xuống xe nhưng không mở cửa cho cô.

Màn kịch đã kết thúc.

Tô Noãn Cẩn tự xuống xe đi tới bên cạnh anh.

Lúc này nhìn anh có vẻ khá vui, nắm tay cô vào thang máy.

Dù dã kết hôn ba năm nhưng đây là lần đầu tiên cô tới công ty của anh.

Quốc tế Lục Thành có tiếng tăm rất lớn ở thành phố S, chi phí quảng cáo hàng năm chiếm một khoản không lồ, rất nhiều người muốn vào lầm việc.

Nhưng cô lại không thích, dù sao thì mục tiêu mỗi người theo đuổi cũng khác nhau.
Thang máy không ngừng lên cao, con số màu đỏ thay đổi từng tầng.

Năm mươi tầng, lên lên xuống xuống rất bất tiện, lỡ có động đất thì chết chắc.

Cô nghĩ thầm trong lòng chứ không dám nói với anh.
Tay cô vẫn nắm trong lòng bàn tay anh, cô cố gắng rút ra.
"Đừng lộn xộn."
Giọng nói hơi bất mãn và mạnh mẽ như đang ám chỉ cô nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng chọc giận anh.

Nhưng cô không phải đứa con gái yếu đuối, khi của thang máy mở ra thì cô đã ra khỏi thang máy trước.
Cô không biết đi hướng nào nhưng không chịu dừng bước, không ngờ lại đi đúng hướng.


Nhìn cách trang trí của phòng lầm việc trước mặt, cô quay đầu nhìn anh.
Trì Ý Nam mím môi vào sau cô.

Bởi vì đang cuối tuần nên nhân viên được nghỉ, tòa cao ốc khá vắng vẻ.
Ngồi chờ anh một Cát."
Cô gật đầu, thả túi lên sofa sau đó cởi giày cao gót.

Để có khí thế khi tới nhà họ Tô, cô đã cố ý đi đôi guốc cao mười hai phân để chèn ép Tương Nguyệt Mai.

Hiện tại chân đang rất đau nên cô cởi ra mà bật chấp mọi thứ, quả nhiên gót chân đã tróc da, máu đỏ chảy ra.
Cô láy giấy trong túi lau đi.
Vừa ngẩng đầu, cô thấy Trì Ý Nam đang nhìn mình, cô cười với anh sau đó quan sát phòng làm việc của anh.

Căn phòng rất lớn, hướng nam, khoảng bày tám mươi mét vuông, chưa tính đến diện tích sau cánh cửa.

Cô đoán đó là phòng nghỉ, với tính cách kén chọn của anh thì chắc phòng nghỉ không nhỏ, có thể đoán được mức độ xa hoa ở bên trong.

Đối diện cô là một tủ rượu màu đen với đủ loại rượu ngoại, còn có ly thủy tinh.
Cô lấy điện thoại ra xem giờ, đã chín giờ hơn.

Cô dựa vào sofa muốn chợp mắt một lúc nhưng âm thanh gõ bàn phím cứ dội vào tai khiến cô khó chịu.