Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 871: Quay Đầu Cầu Xin Vợ Tha Thứ






“Nói cũng đúng, cô út của cháu là cô gái tốt nhất trên thế giới này, người nào cũng kém cô út của cháu.” Hứa Kiến Quân cười gian xảo nói.
Lục Sênh Hạ nở nụ cười vui vẻ, đợi sang năm, cô sẽ ra nước ngoài tìm anh Chấn Diệp.
Đôi mắt đen tuyền của Hứa Kiến Quân khẽ đảo hai vòng, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng nhạt.
“Mẹ cháu nói, cho dù trên thế giới có rất nhiều người, nhưng thực ra không có nhiều người thích hợp với mình, một khi gặp được, thì phải quý trọng, nếu không thì sẽ bỏ lỡ, khiến hối hận cả đời.”
Những lời này giống như đâm trúng trái tim Tần Như Thông.
Anh ta cũng đã bỏ lỡ, không thể tìm người phụ nữ anh ta yêu thương nhất trở về.
Trong lúc anh ta thương cảm, giọng Hứa Kiến Quân lại truyền đến: “Mẹ cháu còn nói, có một số người có vẻ may mắn, người thích hợp với mình có khả năng không chỉ có một, nếu bỏ lỡ lần đầu tiên, trăm ngàn lần đừng nên bỏ lỡ lần thứ hai.”
Tần Như Thông bị sặc, khụ vài tiếng, tên nhóc này đúng là dốc hết sức lực làm mai cho anh ta.
“Cháu vẫn còn là đứa bé, đừng nghĩ mọi chuyện phức tạp như vậy, học tập mới là quan trọng nhất, biết không?”
“Cháu chỉ có chút lo lắng, nhỡ đâu sau này cậu sinh ra một em gái nhỏ, nhỏ hơn cháu rất nhiều tuổi, nhưng vẫn cứ muốn gả cho cháu thì làm sao bây giờ?” Hứa Kiến Quân chớp mắt nhìn anh ta, vẻ mặt ưu thương.
Anh ta ngổn ngang trong gió: “Vậy không gả cho cháu, gả cho Kiến Diệp được chưa?”

“Nhỡ đâu em ấy thích loại hình chú già như cháu thì sao? Cho dù Kiến Diệp trưởng thành như thế nào, đều không có khả năng thành thục hơn cháu nha.” Hứa Kiến Quân nhếch miệng, cười mà như không cười.
Tần Như Thông dở khóc dở cười, cảm thấy có một loạt quạ đen bay qua.
“Tên nhóc, cháu đây gọi là buồn lo vô cớ, vẫn nên ngoan ngoãn ăn nho đi, chuyện sau này đợi sau này hãy nói.”
Cố Nhược Đồng che miệng, ở bên cạnh không ngừng cười khanh khách, cô ấy rất thích Kiến Quân, đứa bé thông minh đáng yêu như vậy, nên sinh ra một đứa.
Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi ngồi ở phía xa, nghe thấy rõ những lời tên nhóc kia nói.
Lục Kiến Nghi đỡ trán: “Tên nhóc này, có phải học xong toàn bộ lời ngon tiếng ngọt của tên Hứa Nhã Thanh kia hay không?”
Hoa Hiền Phương cười, con trai thực sự rất giống Hứa Nhã Thanh, hoạt bát thích cười, giống như ánh mặt trời ấm áp.
Nhưng mà nếu không có những bóng mờ thời thơ ấu, vô ưu vô lo lớn lên, có lẽ Lục Kiến Nghi cũng sẽ như vậy.
“Anh không phát hiện thằng bé là phiên bản khác của anh sao? Anh không phải trời sinh đã lạnh lùng nha.”
Khóe miệng Lục Kiến Nghi hơi nhếch lên: “Như vậy rất tốt, con của anh nên như vậy.”
Sau khi mặt trời lên cao, Hoa Hiền Phương bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, Cố Nhược Đồng ở bên cạnh giúp đỡ.
Giữa trưa ăn đồ chín, buổi chiều ăn đồ nướng.
Hoa Hiền Phương mang theo bánh mì, thịt vịt, thịt bò kho, rau dưa salad…
Cố Nhược Đồng cũng mang theo bánh tart hoa quả và bánh nướng chảo.
Bọn nhỏ thích ăn thịt vịt cô làm.
Hai túi sữa nhỏ thích ăn thịt băm và khoai tây mềm.
Tư Mã Ngọc Thanh đã sớm đói bụng, gắp một miếng thịt vịt nhét vào miệng.
“Ăn ngon thật, đối với em mà nói chuyện hạnh phúc nhất chính là có thể ăn thịt vịt do chị gái xinh đẹp làm.”
“Tục ngữ nói đúng, biết đủ thì vui.

Trên thế giới này người dễ dàng thỏa mãn nhất chính là người vui vẻ nhất.

Mà người bất hạnh nhất chính là người làm thế nào cũng không chiếm được thỏa mãn.” Hoa Hiền Phương cười khẽ nói.
Lục Sênh Hạ cảm khái ở trong lòng.

Nếu mẹ có thể hiểu được điểm này, thì đã không rơi vào kết cục như vậy.

Tuy cô ta chỉ là vợ bé, nhưng đã chiếm lấy cả trái tim của bố, cô ta hưởng thụ hoàn toàn là đãi ngộ của vợ chính thức.
Nhưng mà cô ta không hiếm lạ trái tim của bố, mà là tập đoàn tài chính Lục Thị ở sau lưng ông ấy.
Con người có thể có dã tâm, nhưng không thể tham lam, đừng luôn vọng tưởng đoạt những thứ vốn không thuộc về mình.
Bảo vệ những thứ mình có thể đạt được mới là quan trọng nhất.
Lúc này Y Hạo Phong đã về tới Lục Lam, bà ấy không ngờ tới Lục Vinh Hàn sẽ tới.
Ông ấy đến thăm bà cụ.
“Mẹ, đây là bánh ngọt ở Phúc Ký, con biết mẹ thích ăn bánh ngọt ở đó nhất.”
Bà cụ cười nói: “Không chỉ có mẹ thích ăn, Hạo Phong cũng thích ăn.”
“Vậy thì cùng ăn đi ạ.” Lục Vinh Hàn nói xong, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Y Hạo Phong một cái.
Y Hạo Phong mở miệng nói: “Con đi lên lầu xem đứa bé trước.”
Vú em đang cho đứa bé uống sữa, sau khi uống xong, Y Hạo Phong vỗ nấc cho đứa bé, ôm đứa bé đi xuống.
“Bánh trôi lại dài hơn, nặng hơn rồi.

Đứa nhỏ này giống hệt Kiến Nghi trước đây, rất ít khi khóc, chỉ thích cười.”
Vậy mà Lục Vinh Hàn không biết lúc con trai thích cười sẽ như thế nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, ông ấy sẽ bỏ lỡ thời điểm cháu nội thích cười.
“Để tôi ôm cục cưng một lát.” Ông ấy vươn tay tới.
Y Hạo Phong thật cẩn thận giao đứa bé cho ông ấy.
Đứa bé mở to mắt tò mò nhìn ông ấy, ánh mắt xa lạ, không biết ông ấy là ông nội.
“Bánh trôi, ông là ông nội.” Lục Vinh Hàn nhẹ giọng nói.
Nếu nói ông ấy không cảm thấy cô đơn, đó là giả, mỗi ngày trở về đóng cửa lại, sẽ cảm thấy cả thế giới chỉ còn mình ông ấy.
Cho dù lúc Tư Mã Ngọc Như còn ở nhà, cũng không thể bổ sung vào phần cô độc này.
Ông ấy thích mỗi ngày tỉnh dậy vào buổi sáng sẽ tới vườn hoa, vừa uống trà ăn bữa sáng, vừa nhìn mẹ và Y Hạo Phong luyện Thái Cực.


Thích ăn cơm tối xong, cùng Y Hạo Phong đẩy cháu nội tản bộ trong vườn hoa, thích từ công ty trở về cùng chơi cờ vây với đám nhóc, thích vừa dùng trà vừa đàm luận với Lục Kiến Nghi mọi chuyện xảy ra trong giới tài chính.
Mọi chuyện đều tốt hơn người phụ nữ Tư Mã Ngọc Như kia nhiều.
Ông ấy đã già, không còn là kẻ ngổ ngáo có được tình yêu là có được cả thế giới.

Ông ấy muốn hưởng thụ cuộc sống vui vẻ bên cạnh vợ con và các cháu, mà không phải cái gọi là thế giới lãng mạn của hai người.
Sao bà cụ có thể không nhìn ra được tâm tư của con trai? Không ai hiểu con bằng mẹ.
Bà ấy biết một ngày nào đó con mình sẽ hối hận.
Nhưng mà dựa theo tính cách của ông ấy, không đến tường nam không quay đầu.

Chỉ có để ông ấy ra ngoài, để ông ấy va mạnh vào bức tường, mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ.
Bánh trôi bì bõm hai tiếng, giống như đang đáp lại ông ấy.
Ông ấy nở nụ cười: “Đứa nhóc này thông minh y như Kiến Nghi, đứa bé biết tôi rồi.”
“Con có Kiến Nghi đương nhiên đều thông minh, hổ phụ sinh hổ tử mà.” Y Hạo Phong cười mà như không cười nói.
Lục Vinh Hàn mấp máy môi: “Chuyện đó… Tối nay có một buổi nhạc hội không tệ, tôi muốn dẫn mẹ đi xem cùng, thuận tiện mua thêm một vé cho bà, tôi biết bà thích nghe nhạc kịch.”
Y Hạo Phong xua tay nói: “Tôi muốn ở nhà trông đứa bé, sẽ không đi, ông dẫn mẹ đi đi.”
Bà cụ liếc mắt nhìn con trai với hàm ý sâu xa: “Tối hôm nay mẹ phải làm châm cứu, sẽ không đi, hai đứa các con đi đi, đứa bé để mẹ trông cho.”
Y Hạo Phong mấp máy môi, muốn từ chối nhưng không nói nên lời.
Trái tim của Lục Vinh Hàn như bị kẹt ở cổ họng, e sợ bà ấy không đi, thấy bà ấy không nói chuyện thì an tâm: “Vậy thì buổi tối tôi tới đón bà.”.