Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 777: Một Cuộc Dã Chiến






Lục Kiến Nghi duỗi cánh tay cứng rắn ra bóp cổ cô ta: “Đừng có giả vờ giả vịt với tôi, mở cửa ra ngay lập tức, nếu không tôi sẽ bẻ gãy cổ cô ngay bây giờ đấy.”
Mặt cô ta hơi tái đi, nhưng cô ta vẫn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Hai má Lục Kiến Nghi đỏ bừng, dường như mùi hương này đã phát tác trong cơ thể anh, chỉ cần anh dùng thêm lực, anh sẽ không nhịn được nữa.
“Anh… Anh bỏ tôi xuống trước, tôi sẽ tìm cách.”
Lục Kiến Nghi chậm rãi buông tay ra, một luồng nhiệt lượng điên cuồng xông lên trong cơ thể anh, khiến cho anh bốc cháy giống như khinh khí cầu, cơ thể anh không ngừng phát nóng…
Sau đó Đỗ Di Nhiên lùi lại mấy bước, cô ta nhanh chóng cởi bỏ khóa váy, cởi váy ra.
“Anh nhìn xem, thật sự là không có chìa khóa.

Tôi không nói dối anh.”
Lục Kiến Nghi không nhìn cô ta, anh nhanh chóng xoay người, cô ta cắn chặt môi dưới, tiến lên và ôm lấy anh từ phía sau.

Lửa trong người anh đã bùng cháy rồi, cô ta phải đổ một nồi dầu mới có thể đốt hết sự tỉnh táo của anh.
“Anh Kiến Nghi, tôi không đẹp sao?”
Tuy Lục Kiến Nghi đã nóng hừng hực, nhưng anh vẫn ghét sự đụng chạm như vậy, giống như anh lúc bình thường vậy.

Đỗ Di Nhiên mạnh dạn với ngón tay vào trong áo sơ mi của anh.

Khi chạm vào bắp thịt rắn chắc, cô ta hưng phấn đến mức muốn hét lên, những cảm xúc nguyên thủy nhất của con người không ngừng trào ra.

Lục Kiến Nghi lập tức cảm thấy có cảm giác như bị chó chạm vào, anh kinh tởm mà đẩy ngón tay cô ta ra, rồi đột nhiên ném cô ta sang một bên.
Cô ta ngã vật ra trên sàn nhà lạnh lẽo, xương cốt rã rời.

Cô ta rất phiền muộn, anh đã phản ứng rất mạnh rồi, làm sao còn có thể bỏ qua cô ta? Cô ta không cam lòng, chật vật đứng dậy, lại xông tới trước mặt anh: “Em thích anh, em thật sự rất thích anh, em có thể là người tình bí mật của anh.

Sẽ không có ai biết chuyện xảy ra đêm nay đâu.

Em nhất định sẽ không nói cho Hoa Hiền Phương biết.”
“Tránh ra!” Lục Kiến Nghi cầm lọ hoa lên, Đỗ Di Nhiên còn tưởng rằng anh định đập cô ta, làm cô ta sợ tới mức ôm đầu bỏ chạy.
Tuy nhiên, Lục Kiến Nghi lại muốn đập vào cửa ra vào.

Anh phải nhanh chóng ra ngoài trước khi chính mình không khống chế được.

Choang một tiếng, khóa của cửa ra vào bị đập vỡ tan tành, lộ ra những con chip và mạch phức tạp bên trong.

Anh hít thở sâu vài cái và buộc mình phải giữ bình tĩnh.

Với tư cách là cha đỡ đầu của ngành công nghệ mới và công nghệ AI, thì mở một cánh cửa đối với anh mà nói là việc dễ như trở bàn tay.
Thấy anh không định đánh mình, Đỗ Di Nhiên mới có dũng khí lao đến bên anh một lần nữa.
“Lục Kiến Nghi, một người đàn ông có ba bốn vợ cả vợ bé rồi tình nhân chẳng phải là chuyện bình thường sao? Chẳng lẽ anh giữ thân như ngọc là vì Hoa Hiền Phương sao? Người đàn ông giỏi giang như anh không nên chỉ có một người phụ nữ.

Anh tin em đi, tối nay em sẽ khiến anh thoải mái và hài lòng.” Cô ta lẳng lơ nhảy múa để quyến rũ anh.
Lục Kiến Nghi dùng cánh tay cứng rắn của mình đẩy cô ta ra, cô ta như thể cơn gió mùa thu cuốn những chiếc lá rơi mà bị hất ngã xuống đất lần nữa.
Cô ta khóc nức nở, nghẹn ngào nói: “Anh ghét em đến thế sao? Em không hề thua kém Hoa Hiền Phương cả về ngoại hình lẫn dáng người.

Hoa Hiền Phương có thai, không thể hầu hạ anh được nữa.

Em sẽ thỏa mãn anh thay cô ấy, chẳng lẽ không được sao?”
“Cô không xứng xách dép cho vợ tôi.” Lục Kiến Nghi chưa kịp nói gì thì cửa đã mở ra.
Anh lao ra ngoài như một cơn lốc, nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen kịt.

Đỗ Di Nhiên muốn hét lên, cô ta cầm lấy một chậu hoa hồng, rồi ném xuống đất như muốn xả giận, sau đó cô ta bắt đầu khóc vì uất ức.
Không biết đã qua bao lâu, đèn trong phòng hoa đột nhiên tắt ngấm, chỉ có ánh trăng tràn vào từ mái nhà thủy tinh trong suốt.

Một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa.

Cô ta chăm chú nhìn, trong lòng thầm vui mừng, cả người lại tỏa ra ánh sáng.


Dù ánh sáng mờ ảo nhưng cô ta vẫn dễ dàng nhận ra đối phương.

Đó là Lục Kiến Nghi!
“Anh Kiến Nghi, anh đã trở lại!”
Người bên kia không nói chuyện, anh sải bước đi vào, đè cô ta dưới thân, đi thẳng vào vấn đề.
Trong phòng hoa, hai bóng người hòa vào nhau, kích tình chiến đấu cuồng nhiệt.

Sự trống trải của cô ta đã được lấp đầy hoàn toàn.
Đỗ Di Nhiên không biết mình đã ngất đi lúc nào.

Khi tỉnh dậy, người đàn ông ở bên cạnh đã biến mất.

Cô ta hài lòng và phấn khích, cô ta không ngừng nhớ lại về sự dũng mãnh của người đàn ông.

Cuối cùng cô ta cũng có được anh!
Sau khi ngắm hoa quỳnh, mấy người Hoa Hiền Phương lên đài quan sát.

Ở đây không chỉ có kính thiên văn thiên văn mà còn có cả kính viễn vọng tầm xa trên mặt đất nên có thể ngắm nhìn vẻ đẹp của thung lũng.

Lục Sênh Hạ đang nhìn các vì sao, Hoa Hiền Phương cầm kính viễn vọng trên mặt đất lên nhìn một chút.

Một thác nước nhỏ ở cách đó vài trăm mét toát lên vẻ sáng trong như pha lê dưới ánh trăng.

Dưới thác nước hiện lên sóng ánh sáng lấp lánh.

Có cái gì đang chuyển động ở trong nước? Cô khẽ giật mình, khi chăm chú nhìn cô mới nhận ra mình chỉ có một mình.
Đã muộn thế này, mà người đó còn đi bơi đêm à? Hay cô đã nhìn thấy ma? Trời lạnh thế này thì không ai có thể bơi dưới nước được đúng không? Cô nuốt nước bọt ực một cái, dụi mắt nhìn lại.

Cái bóng đó vẫn còn ở trong nước.
Chắc chắn sẽ khó tránh khỏi có một số điều kỳ quái trong ngọn núi cằn cỗi này.

Có thể đó là một con dã nhân hoặc một con thủy quái.

Cô liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã gần chín giờ rồi.

Đây là thời điểm mà ma quỷ xuất hiện.


Cũng may giờ là ban đêm, nên cô không nhìn rõ mặt nó, nếu không cô nhất định sẽ sợ chết khiếp.
Chín giờ rưỡi, cô ngáp dài: “Mọi người đi chơi đi, em đi ngủ đây.” Phụ nữ mang thai phải đi ngủ sớm và dậy sớm mới tốt cho sức khỏe.
Khải Liên hộ tống cô rời đi.

Đi đến đầu cầu thang, cô gặp Đỗ Di Nhiên.

Váy của cô ta nhăn nhúm, nhìn có hơi chật vật, tóc tai bù xù, hoàn toàn khác với vẻ tinh xảo thường ngày, như thể vừa đánh một trận chiến vậy.
Tuy nhiên, gương mặt lại tươi tắn, chân mày nhướng lên trông rất kiêu sa.

Cô ta đã có một thời gian tuyệt vời tối nay.

Lục Kiến Nghi vô cùng dũng mãnh khiến cô ta vô cùng hài lòng.
“Chị Hiền Phương, chị tới tìm anh Kiến Nghi sao?”
Hoa Hiền Phương khẽ liếc cô ta một cái, cô luôn cảm thấy cô ta có vẻ không đúng lắm, nhưng không thể phân biệt được là không đúng ở chỗ nào.
Có tiếng cười vang lên từ phòng bên của bà cụ Đỗ và cô trợ lý riêng.
Hoa Hiền Phương thấy hơi buồn ngủ, cô nhàn nhạt đáp: “Cô về phòng đi.” Sau đó cô rời đi.
Đỗ Di Nhiên hừ lạnh một tiếng.

Sắp tới cô ta và Lục Kiến Nghi có nhiều thời gian, nên họ sẽ có nhiều thời gian vui vẻ hơn trong tương lai.
Hoa Hiền Phương đẩy cửa vào, không thấy Lục Kiến Nghi nên một mình cô tắm rửa, rồi ngủ một giấc.

Khi Lục Kiến Nghi trở về, đã mười một giờ.

Cô vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, cô không thể chìm vào giấc ngủ nếu không có bức tường thịt để cô dựa vào kia.
“Anh đã đi đâu vậy?”
“Đi dạo bên ngoài.” Anh nhẹ nhàng nói.
Tóc của anh ướt sũng, áo quần cũng ướt.
“Trời bên ngoài có mưa không?” Cô đang thắc mắc thì nghe thấy tiếng mưa gõ rơi vào cửa kính, đúng là trời mưa thật.
Thời tiết ở vùng núi khác với thời tiết ở thành phố, lúc đầu bầu trời trong xanh nhưng lúc sau đã có mây đen ngay được.
“Anh đi tắm một chút.” Anh không nói nhiều mà bước vào phòng tắm, có vẻ tâm trạng của anh không tốt lắm..