Hoa Hiền Phương nhìn Lục Hào Giác, trên mặt cũng không hề tỏ ra quá nghiêm khắc, dù sao cậu ta vẫn cònlà trẻ con.
“Hào Giác, chỉ cần là trẻ con thì đều có thể tham gia trò chơi.
Từ xưa đến nay, chưa từng có ai nói chỉ có con cháu nhà họ Lục mới được chơi.
Tôi biết cháu chỉ muốn có được người máy kia.
Những đứa trẻ khác cũng muốn có được nó, nhưng cháu thấy có ai đi công kích người khác như cháu không? Cháu làm như vậy đã đạt được mục đích của mình chưa? Chưa đạt được đúng không? Hơn nữa còn làm hại bản thân và Ngọc Thanh đều bị thương, chẳng chơi nổi trò chơi nữa, đúng chứ?”
Lục Hào Giác dậm chân: “Tôi không biết đâu! Thím, tôi nhất định phải tới đó chơi lần nữa và là người đầu tiên quay.”
“Dựa vào đâu mà anh đòi quay đầu tiên? Tôi mới là số 1.” Tư Mã Ngọc Thanh cực kỳ tức giận.
“Tôi rút được số 3.
Cậu và Hứa Kiến Quân rút được thăm trước tôi, nhưng các người đều là người ngoài nên không có tư cách tranh giành với tôi.
Vì thế tôi chính là người đầu tiên quay vòng quay ma thuật.” Lục Hào Giác chống nạnh, hùng hùng hổ hổ nói.
Có mẹ là chỗ dựa nên cậu ta không biết sợ là gì.
Từ nhỏ tới lớn, Lục Hào Giác luôn kiêu ngạo và ương ngạnh như vậy, chẳng ai giành được gì với cậu ta cả.
“Chị gái xinh đẹp nói rồi, chỉ cần là trẻ con trong cái nhà này thì đều có thể chơi.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.
“Các người muốn chơi thì nhất định phải xếp sau trẻ con nhà họ Lục.” Lục Hào Giác nói.
Một tia sáng ranh mãnh lóe lên trong mắt Lục Sênh Hạ: “Rút thăm là để đảm bảo tính công bằng.
Nếu cậu không thích công bằng thì chúng ta xếp thứ tự theo địa vị.
Kiến Diệp là người thừa kế tương lai của nhà họ Lục, lại là đứa trẻ nhỏ nhất trong cả đám.
Để nó lên quay đầu tiên đi.”
Kiến Dao vỗ tay nói: “Hay lắm, để Kiến Diệp lên quay trước đi.
Em ấy chơi giỏi lắm, nhất định có thể quay được người máy.”
Lục Hào Giác ngồi bệt xuống đất khóc lớn: “Mẹ, con cũng muốn lấy người máy kia.
Nếu hôm nay, con không lấy được người máy thì con nhảy hồ tự sát cho mẹ xem.”
Chị dâu họ cả vội vàng ôm lấy cậu ta và khuyên bảo: “Con trai ngoan của mẹ, con là mạng sống của cả nhà chúng ta, con mà có chuyện gì bất trắc thì ông cả cũng không còn con cháu nữa.
Chẳng phải chỉ là một người máy thôi sao, mẹ sẽ nghĩ cách lấy cho con là được rồi.”
Nói dứt lời, chị ta đi tới trước mặt Tư Mã Ngọc Thanh và nói: “Ngọc Thanh, cháu tặng người máy này cho Hào Giác đi, tôi sẽ mua cho cháu con khác tốt hơn.
Cháu thấy thế nào?”
“Không cần, người máy này là do anh Lục bảo nhân viên nghiên cứu tạo ra, là đồ chơi người máy thông minh nhất thế giới này.
Ở bên ngoài không mua được.” Tư Mã Ngọc Thanh ôm chặt người máy vào trong lòng, không hề có ý nhường.
Kiến Dao và Kiến Diệp cũng chạy lại chắn ở trước mặt Ngọc Thanh: “Người này này là do chú Ngọc Thanh quay được, ai trong chúng ta cũng không được phép cướp đi.”
Mặt của chị dâu họ lúc trắng lúc xanh: “Vậy thì thế này đi, quay lại một lần nữa.
Hào Giác và Kiến Diệp quay, ai được thì là của người đó.”
Đúng lúc này, Lục Vinh Hàn nghe thấy bên ngoài ồn ào nên ra xem.
Tư Mã Ngọc Thanh thấy ông ấy thì vội chạy ra phía sau trốn: “Dượng à, tên nhóc xấu xa kia cắn cháu, lại còn muốn cướp người máy của cháu nữa.”
Chị dâu họ cả tức giận vô cùng, nhìn cậu bé với ánh mắt hung ác: “Cháu đừng có vừa ăn cướp vừa làng, cháu đá Hào Giác trước khiến chân nó suýt thì bị thương.
Chú, chú có con trai, con gái, cháu trai rồi nên cũng không phải người cô đơn.
Vì sao chú lại dẫn cháu trai của Tư Mã Ngọc Như tới đâu? Chi dù bố mẹ nó không có ở nơi này thì nó cũng có thể ăn tết cùng Tư Mã Ngọc Như mà.
Vừa nhìn là biết được trẻ này bị người trong nhà chiều hư, vô cùng ngang ngược ngông cuồng, thô bạo.
Không hề biết khiêm nhường chút nào.”
Hoa Hiền Phương nghe vậy thì cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Rõ ràng chị ta đang nói con trai mình nhưng lại đẩy sang người khác.
“Chị dâu, nếu Hào Giác nhà các người không phải đứa trẻ ngông cuồng, thô lỗ thì chắc cũng biết khiêm nhường là gì nhỉ.
Thế thì không cần phải cãi nữa, đúng không?”
Câu nói này khiến chị dâu họ giận tới đỏ mặt tía tai.
Lục Vinh Hàn giữ lấy bả vai của Tư Mã Ngọc Thanh: “Trẻ con tranh chấp chút mà thôi, sao phải làm rùm beng lên như vậy?”
“Chúng động tay động chân rồi sao có thể coi là tranh chấp nhỏ được? Hàn Giác là độc đinh của nhà chúng cháu, từ nhỏ tới lớn đều chưa từng bị ai động tới dù chỉ là một cọng lông tơ.
Bây giờ, cháu bên ngoại của chú đá làm chân nó suýt bị thương rồi, thằng bé đó phải xin lỗi Hào Giác nhà cháu, đưa người máy kia cho con trai cháu làm phí bồi thường.” Chị dâu họ cả tức giận nói.
“Dượng à, là anh ấy cắn cháu trước, dượng nhìn tay cháu này bị cắn chảy máu rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh đưa mu bàn tay ra cho Lục Vinh Hàn xem.
“Người xấu kia còn đánh cháu, dượng nhìn xem mặt cháu sưng lên rồi này.”
Lục Vinh Hàn nhíu mày: “Cháu đánh Ngọc Thanh?”
“Bố mẹ nó không dạy được nó thì cháu thay họ dạy bảo nó một chút thôi mà.” Chị dâu họ cả vênh mặt lên nói.
Lục Vinh Hàn tức giận: “Chú thấy bố mẹ cháu cũng chưa dạy bảo cháu tốt đâu.
Có phải chú cũng nên thay họ dạy dỗ cháu một chút?”
Nghe ông ấy nói thế, mặt chị dâu họ cả trở nên trắng bệch: “Sênh Hạ nhà chú đánh cháu một trận rồi, vô cùng hung hãn.
Đây là bữa cơm đoàn viên của nhà họ Lục chúng ta, vốn không nên để người ngoài tham dự vào.
Dù chi nhà chú là chi trưởng, nhưng không thể tùy tiện phá hoại quy củ được.”
“Tập đoàn Lục thị không phải của một mình nhà nào đó, mà là của tất cả mọi người.
Quy định mà tổ tiên đặt ra không phải thứ mà một số người nói đổi là đổi.
Nếu người ngoài tới thì phải có thái độ đoan chính, luôn tôn trọng người nhà họ Lục chúng ta.
Nếu người ngoài bắt nạt người nhà chúng ta thì phải nghiêm khắc trừng phạt.”
Hoa Hiền Phương cười khẩy nói: “Chị dâu, chị phải rõ ràng Ngọc Thanh chỉ là một đứa trẻ, chị là người lớn mà lại so đo với trẻ con thì có đáng mặt người lớn không? Chị luôn mồm nói Hào Giác là độc đinh của nhà chị, vậy sao chị không cố gắng dạy dỗ nó mà lại để nó thành thế này? Tôi là người quản lý nhà họ Lục nên có trách nhiệm dạy bảo toàn bộ trẻ con nhà này.
Nếu chị không dạy được thì tôi sẽ tìm người tới dạy thay chị.”
Mặt chị dâu cả giật giật: “Hào Giác nhà chúng tôi làm sai chỗ nào? Người ngoài cưỡi lên đầu nó rồi, chẳng lẽ nó không thể phản kháng à?”
Lục Sênh Hạ bị chị ta làm tức điên nên gọi bà vú tới dẫn đám trẻ con ra ngoài.
“Cô muốn làm gì?” Chị dâu họ vội vàng ôm chặt con trai mình.
“Chị cảm thấy để bọn nhỏ ở đây nghe người lớn cãi nhau thì hay lắm sao?” Lục Sênh Hà trợn mắt lên nói.
Chị ta chỉ đành bất đắc dĩ buông tay ra để bảo mẫu dẫn con mình đi.
Lục Hào Giác vừa đi vừa trừng mắt nhìn Tư Mã Ngọc Thanh với ánh mắt độc ác: “Người ngoài như cậu mà lại dám bắt nạt tôi, cậu nhất định phải chết.”
“Còn lâu tôi mới sợ anh.” Tư Mã Ngọc Thanh ôm chặt người máy trong lòng, cậu bé tin chị gái xinh đẹp nhất định sẽ không bắt bản thân nhường món đồ chơi này.
Đợi đám trẻ con ra ngoài hết, chị dâu họ cả tức giận nói: “Hiền Phương, cô là người quản lý cái nhà này thì phải biết rõ quy củ của nhà này chứ? Cô phải bảo vệ quyền lợi của người nhà họ Lục vô điều kiện.
Dù thằng bé có làm hỏng việc thì cũng chỉ có thể đóng cửa bảo nhau, cô không được phép để người ngoài bắt nạt nó.”.