Nhìn thấy Y Hạo Phong đi tới chỗ này, Lục Vinh Hàn hơi giật mình: “Bà đến đây để làm gì?”
“Đến để đưa các con của tôi về, ở đây rất nguy hiểm.” Y Hạo Phong bình tĩnh thản nhiên nói.
Lục Kiến Nghi ôm vai của bà ấy: “Mẹ ơi, bây giờ nơi này toàn bộ đều là cảnh sát và vệ sĩ, tụi con không có việc gì, mẹ không cần phải lo lắng.”
Y Hạo Phong chỉ vào trên trán của anh: “Con cứ như vậy mà xác định Tư Mã Ngọc Như mất tích mà không phải là tự mình trốn đi à? Nếu như làm không tốt thì có lẽ bây giờ cô ta đang lên kế hoạch cho một hồi ám sát, cái gọi là mất tích, chẳng qua cũng chỉ là để rửa sạch hiềm nghi cho bản thân cô ta mà thôi.”
Nghe nói như vậy, Lục Vinh Hàn nhíu mày: “Bà đây là đang bỏ đá xuống giếng, chỉ sợ thiên hạ không loạn đúng không?”
Y Hạo Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ấy một cái: “Ông mù một mìn hông thôi, không có nghĩa là tất cả mọi người chúng tôi đều phải mù chung với ông.
Một người phụ nữ lén lén lút lút leo qua hàng rào cao ba mét, nếu như ông nói cô ta muốn đi làm chuyện đứng đắn gì đó thì ngay cả kẻ ngu cũng không tin tưởng.
Có điều ngoài ông ra, kẻ ngu tốt xấu gì thì cũng còn có mắt nhìn, còn ông ngay cả mắt cũng không có, có muốn cũng làm không được như vậy đâu.”
Sắc mặt Lục Vinh Hàn lúc trắng lúc xanh: “Y Hạo Phong, tôi không có thời gian rãnh đi cãi nhau với bà đâu.”
“Tôi cũng không có thời gian rãnh đi cãi nhau với ông.” Y Hạo Phong cười lạnh một tiếng rồi chuyển ánh mắt nhìn về phía Lục Kiến Nghi: “Ngày mai toàn bộ các con đều trở về cho mẹ.
Không cần phải quan tâm đến chuyện nhà của người khác.” Bà ấy còn cố ý dùng giọng điệu nhấn mạnh mấy chữ “chuyện nhà người khác.”
Lục Vinh Hàn đã không còn quan hệ gì với bà ấy nữa, mọi người đường ai nấy đi, không còn dính dáng gì đến nhau.
Lục Kiến Nghi vỗ vỗ vai bà ấy: “Mẹ không cần phải suy nghĩ nhiều đâu.
Nếu như Tư Mã Ngọc Như thật sự dám làm như thế, con nhất định sẽ tự tay kết liễu cô ta.
Ai cũng đừng hy vọng cứu được cô ta.”
Dây thần kinh trên mặt Lục Vinh Hàn giật giật, ông ấy biết rõ, lời của đứa con này hơn phân nửa là đang nói cho ông ấy nghe.
Bây giờ cũng không biết Tư Mã Ngọc Như vì cái gì phải lén lút leo qua hàng rào, rốt cuộc cô ta đang nghĩ cái gì, đến cùng là muốn làm cái gì cơ chứ?
Hoa Hiền Phương ép một ly nước trái cây, lại bưng tới thêm một đĩa bánh xốp nhỏ: “Mẹ, mẹ đã ngồi trên máy bay hai tiếng rồi, có lẽ đã mệt mỏi, uống một ly nước trái cây, thả lỏng nghỉ ngơi một chút đi.”
Y Hạo Phong giả bộ giận, liếc mắt nhìn cô một cái: “Con là người đang mang thai, hẳn là nên đi theo tụi nhỏ cùng nhau trở về, nơi này có một mình bố chồng con là đủ rồi, sao còn cần con ở trong này mò mẫm lăn qua lăn lại nữa chứ? Mẹ đánh cược với con.
Cho dù con vừa xuất tiền vừa xuất lực, tìm được Tư Mã Ngọc Như rồi thì cô ta cũng sẽ không mang ơn một chút lòng tốt nào của con đâu, ngược lại nếu như làm không tốt còn bị cô ta cắn ngược một cái, vu hãm con, nói là con muốn hại cô ta.”
Sắc mặt Lục Vinh Hàn một mảng xanh mét: “Y Hạo Phong, bà chính là cố ý tới đây để gây thêm phiền phức đúng không? Ngọc Như sống hay chết đều chưa biết, không phải là bà đang đặc biệt vui vẻ đó chứ?”
Y Hạo Phong quay đầu lại, không chớp mắt nhìn ông ấy: “Lục Vinh Hàn, ông có dám đánh cược với tôi không?”
“Đánh cược cái gì?” Lục Vinh Hàn nhíu mày.
“Tôi cá rằng sau khi tìm được Tư Mã Ngọc Như thì liệu cô ta có thể lấy oán trả ơn cắn ngược lại Hiền Phương một ngụm hay không.” Y Hạo Phong nói.
Lục Vinh Hàn khẽ chấn động, thốt ra hai chữ: “Nhàm chán, tôi không có thời gian lăn qua lăn lại với bà làm ba cái thứ quỷ này.”
“Ông không dám đúng không, ông sợ bản thân sẽ thua, ông không dám thừa nhận bản thân mình có mắt không tròng, ông đã nhìn lầm người phụ nữ này.” Y Hạo Phong kéo theo vài phần khích tướng nói.
Hoa Hiền Phương ôm lấy vai bà ta: “Mẹ, mẹ đừng nên làm khó bố nữa làm gì.
Đây rõ ràng là canh bạc mà ông ấy nhất định sẽ thua.
Thật ra sở dĩ con và Kiến Nghi lưu lại cũng là bởi vì Ngọc Thanh và Sênh Hạ, chứ không phải là vì Tư Mã Ngọc Như.
Cô ta muốn làm thế nào thì tùy ý cô ta, con đều cảm thấy không sao hết.” Lời này giống như đang ở trước mặt giúp đỡ mẹ chồng, tiến thêm một bước đi kích thích Lục Vinh Hàn.
Y Hạo Phong hừ nhẹ một tiếng: “Mẹ đã đoán trước được là ông ấy không dám đánh cược mà, miệng thì ông ấy nói ông ấy là người hiểu rõ Tư Mã Ngọc Như nhất trên thế giới này, trên thực tế mỗi ngày cô ta đang làm cái gì ông ấy cũng không biết.
Cái mà ông ấy hiểu rõ nhất chẳng qua chỉ là che mắt, bụm tim, tự tin mù quáng mà thôi.”
Khóe miệng Lục Vinh Hàn bỗng chốc run rẫy kịch liệt: “Cược thì cược, Y Hạo Phong, nếu Ngọc Như không có làm như vậy, ân oán giữa bà và cô ấy phải lập tức xóa bỏ.
Cho dù trước đây cô ấy đã từng làm những gì thì bà cũng không được truy cứu nữa.”
“Được.” Y Hạo Phong vỗ mạnh xuống bàn: “Nếu tôi thắng, ông lập tức đứng ở trên quảng trường bên ngoài, cầm microphone, lớn tiếng đọc bản kiểm điểm cho tôi.
Tôi viết thế nào thì ông phải đọc như thế đó.”
Hoa Hiền Phương lặng lẽ uống một ngụm nước trái cây, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén.
Bố đây là đang tự đưa mình vào cái bẫy của mẹ mà.
Ông ấy không muốn mẹ truy cứu chuyện của chị cả.
Có điều, dựa theo tính tình nhỏ nhen của Tư Mã Ngọc Như, ông ấy có thể thắng được mới là chuyện lạ.
Lục Sênh Hạ cũng nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn bố cô bé tràn ngập vẻ đồng tình và thương xót.
Sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ bị mẹ lừa đến chết, đến lúc đó cho dù có hối hận thì cũng không còn đường lui nữa.
“Mẹ, anh cả có đắp một con sư tử bằng tuyết ở quảng trường, khá uy vũ, mẹ có muốn đi xem hay không?”
“Đi.” Y Hạo Phong cười.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, các công nhân ở làng du lịch đều đang ra sức xúc tuyết.
Y Hạo Phong đi đến đằng trước con sư tử tuyết, để cho Lục Sênh Hạ thay bà ấy chụp một tấm hình, gửi cho cho bạn bè của bà ấy xem.
“Sênh Hạ, cô biết, Tư Mã Ngọc Như mất tích, con cũng rất khó xử, cô ta dù sao cũng là mẹ ruột của con.”
“Nếu mẹ đúng là đã bị người khác bắt cóc giết hại, con sẽ rất buồn, nhưng nếu như là mẹ tự mình đi tìm đường chết thì con cũng sẽ không rơi nước mắt vì bà ta đâu.” Lục Sênh Hạ nói.
Cô bé càng nghĩ càng cảm thấy chuyện Niên Niên bị trúng độc chính là do mẹ cô bé làm.
Đây là lần đầu tiên Kiều An tới nơi này, đối với người của làng du lịch này không oán không thù, làm gì có ai muốn hại đứa nhỏ của cô ta kia chứ?
Những gì Kiến Diệp và Kiến Dao dùng gì đó đều có người trông coi, người ở làng du lịch không thể đến gần, cho nên Tư Mã Ngọc Như chỉ có thể xuống tay với Niên Niên.
Mục đích của cô ta quá rõ ràng, nếu như Niên Niên chết, Kiều An sẽ hận chị dâu thấu xương, tìm cách hại chị dâu, mà cô ta thì chỉ có thể ngồi yên làm ngư ông đắc lợi.
Lần này, sở dĩ cô ta lén lút leo qua hàng rào, đi theo một người bí ẩn, nhất định là đã nghĩ ra quỷ kế nào đó ác độc hơn.
Cái này gọi là tính toán kỹ càng cho đã rồi lại phạm phải sai lầm chí mạng.
Y Hạo Phong ôm lấy bả vai cô bé: “Cô biết con là một đứa nhỏ tốt hiểu rõ lý lẽ, cho dù con có làm gì thì cô cũng sẽ thông cảm cho con.”
Tối đến, công tác trục vớt dừng lại.
Nếu Tư Mã Ngọc Như thực sự rơi xuống hồ thì nhất định đã chết mất đất rồi, vớt được chẳng qua cũng chỉ là mò được một cái xác mà thôi.
Y Hạo Phong dẫn theo mọi người ngồi trước lò sưởi trong tường, uống trà nói chuyện phiếm, cố gắng không nhắc gì tới chuyện của Tư Mã Ngọc Như.
“Thưa bà, bà có nhìn thấy Niên Niên của tôi đâu không? Nó sắp được một tuổi rồi, rất đáng yêu, mấy ngày nay nó chơi cùng với các anh chị rất vui vẻ.” Kiều An nhân cơ hội nhắc tới đứa nhỏ.
Y Hạo Phong cười nhạt: “Đứa nhỏ vừa xuống máy bay đã được Finn đón đi rồi, có điều tôi thấy nó thực sự thích chị gái Kiến Dao.
Lúc đi vẫn cứ khóc ầm ĩ, không chịu rời đi.”
“Một mình nó rất trơ trọi, vẫn là ở nhà họ Lục thì tốt hơn, có nhiều đứa nhỏ như vậy, có thể cùng nhau chơi.” Kiều An nói.
“Không phải nó vẫn còn có một người em sinh đôi hay sao? Tại sao cô không để cho tụi nó sống chung một chỗ vậy?” Y Hạo Phong thản nhiên hỏi.
Hoa Hiền Phương tiếp lời: “Không có ai biết được Finn đang nghĩ gì, dù sao đứa nhỏ này cũng là do anh ta tạo ra, anh ta muốn nuôi dạy ra sao thì cũng không có ai có thể can thiệp vào được.”.