Khóe miệng của Tư Mã Ngọc Như giật giật: “Tôi không hề vu khống cô, là người đứa vịt tới nói vậy, lẽ nào là hắn ta vu khống cô sao?”
Hoa Hiền Phương cười nhạt: “Tư Mã Ngọc Như, chỉ số thông minh của cô càng ngày càng thấp, mánh khóe cũng càng ngày càng thấp, nếu thật sự là tôi gửi, cô có dám cho Ngọc Thanh ăn không? Thực ra con vịt đó là do cô tìm người làm rồi bỏ ba đậu vào đó, muốn khiến cho Ngọc Thanh sợ, đoạn tuyệt với tôi, từ đó cùng phe với cô, đối đầu với tôi.
Nào ngờ lại tồi tệ hơn, khiến Ngọc Thanh càng sợ cô, bỏ đi khỏi nhà luôn.”
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy mình giống như củ hành, bị bóc trần từng lớp một, lộ ra sự xấu xí nhất trong trái tim.
“Hoa Hiền Phương, đừng có mà nói nhảm, ngậm máu phu người.”
Hoa Hiền Phương khịt mũi cười: “Tư Mã Ngọc Như, cô thật sự không tự mình biết mình, trước giờ đều không ước chừng mình ở đâu.
Chỉ dựa vào cô mà đòi lật đổ nhà họ Lục ư? Chỉ có chồng cô là chịu thua cô thôi, nhà họ Lục không ai như thế đâu, chỉ dựa vào đưa con trai không được công nhận, cô làm được gì chứ?”
Mỗi câu của cô như viên đạn giáng xuống người Tư Mã Ngọc Như một cách hiểm ác.
Nếu như Lục Vinh Hàn vẫn là người nắm giữ nhà họ Lục thì côn ta vẫn còn hy vọng.
Nhưng cô ta đã quá nóng vội và làm rối tung mọi thứ lên.
Đây gọi là một nước đi sai lầm, một trận thua.
“Hoa Hiền Phương, cô đừng đắc ý, rồi sẽ có ngày tôi khiến cô khóc.
Cô cũng giống tôi thôi, không có bề thế cũng không có chỗ dựa vững chắc.
Một ngày nào đó Lục Kiến Nghi chán ngán cô rồi và muốn thay một người phụ nữ khác, đá văng cô bất cứ lúc nào.”
Hoa Hiền Phương nở nụ cười nhẹ lạnh nhạt, cũng có chút giễu cợt: “Cái loại không tài không đức, không đẹp lại vô dụng như cô, chỉ biết làm mưa làm gió gây chuyện, chỉ là người đẹp hết thời thôi, chồng tôi có chán tôi hay không không cần cô phải lo.”
Tư Mã Ngọc Như gần như phát điên, khuôn mặt già nua đỏ bừng, đỏ mặt tía tai.
“Hoa Hiền Phương, đừng có quá quắt, đừng tưởng nhà họ Lục nằm trong tay cô, đừng tưởng có thể muốn làm gì thì làm, để coi cuối cùng ai mới là người đắc ý.”
“Câu này mới dành cho cô đấy, tuổi tác cũng gần đất xa trời rồi, đừng làm những điều mất mặt nữa, lo mà an phận tuổi già đi.”Sau khi Hoa Hiền Phương nói xong, cô ấy liền đứng dậy và quay mặt đi ra ngoài.
Tư Mã Ngọc Như thẹn quá hóa giận, chỉ hy vọng rằng ánh mắt của mình có thể bắn xuyên qua trái tim của Hoa Hiền Phương, để cem cô còn có thể đắc ý kiểu gì nữa?.
Sau khi Hoa Hiền Phương rời đi, cô đến biệt thự đón Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai, sau đó đến khách sạn InterContinental tìm Tôn Yến Tư.
Lưu Lộ Mai mang theo chiếc túi Hermes yêu quý của mình, nhưng không ngờ là Tôn Yến Tư cũng mua một chiếc y hệt.
Tôn Yến Tư đã đến vào đêm qua và nóng lòng mua chiếc túi phiên bản giới hạn này vào sáng nay.
Nhìn thấy túi của Lưu Lộ Mai, cô hơi sửng sốt: “Tôi còn đang suy nghĩ, ai đã mua chiếc kia? Thì ra là cô.”
“Xem ra mắt thẩm mỹ của hai người giống nhau đấy, đều nhìn trúng chiếc túi này.” Hoa Hiền Phương cười nhẹ.
Lưu Lộ Mai liếc nhìn Tôn Yến Tư.
Áo khoác cô ấy mặc là Chanel, giày Prada, vòng cổ là Cartier … Có thể cả người toàn là hàng hiệu.
Nếu không có ba trăm triệu đó, làm sao cô ấy có ngày hôm nay?
Đến nhà hàng Pháp.
Lưu Lộ Mai cười và nói: “Yến Tư, chiếc vòng cổ của cô thật đẹp, nhưng bây giờ Kadia đã ra mắt, nó là thương hiệu phổ biến nhất của những người nổi tiếng.’
Tôn Yến Tư nhún vai và giả vờ nói: “Tôi biết, nhưng nó quá phổ biến, mỗi khi có mẫu mới đều được đặt trước, nhoáng cái bán hết rồi.” nó sẽ được bán hết.
Tôi đã cố gắng sắn trêm trang web chính thức nhưng không thể giành được.”
Các mẫu xách tay, tức là các mẫu thông thường, sẽ được bán trong các cửa hàng độc quyền, còn các mẫu cao cấp thì phải đặt bằng thẻ VIP trên trang web chính thức..
Lưu Lộ Mai giễu cợt: “Yến Tư, cô là hội viên sao, trên người còn chả có thứ gì trên một tỷ rưỡi, còn không có tư cách đăng ký thành viên bình thường, huống chi là thành viên VIP.”
Tôn Yến Tư bĩu môi, đương nhiên cô không phải khách VIP, tuy được coi là danh gia vọng tộc nhưng cô vẫn còn kém xa tầng lớp thượng lưu.
Hoa Hiền Phương thấy cô có chút ngại liền nhanh chóng giải vây.
“Thực ra hàng xách tay cũng rất tốt mà, cũng là hàng độc nhất vô nhị.”
Tôn Yến Tư xua tay: “Những mẫu độc quyền là do nhà thiết kế bình thường thiết kế, còn những mẫu cao cấp là do xếp trưởng đích thân thiết kế, không thể nà sánh bằng được.”
Hoa Hiền Phương cười nhạt: “Không có nhà thiết kế nào là bình thường cả, mỗi nhà thiết kế đều là hàng đầu xuất sắc.”
“Mặc dù là như vậy, nhưng tôi vẫn hy vọng mua được những mẫu cao cấp.” Tôn Yến Tư vung tay: “Vậy nên tôi phải cố gắng kiếm tiền và phấn đấu trở thành khách hàng VIP.”
Lưu Lộ Mai nhếch miệng, có vẻ như đang cười nhạt.
“Yến Tư, tôi nghe em chồng tôi nói khi cô mở nhà hàng, cô ấy đã đầu tư ba trăm triệu.
Bây giờ kinh doanh nhà hàng phát đạt như vậy, mỗi tháng cô chia bao nhiêu tiền cho chị ấy?” giọng điệu của cô như thể cô ấy chỉ hỏi một cách tình cờ.
Tôn Yến Tư có vẻ sửng sốt.
“Cô ấy có nói với cô như thế sao?”
“Đúng rồi.” Lưu Lộ Mai gật đầu “Không chỉ cô ấy nói vậy mà sổ ghi chép của bố chồng tôi cũng ghi như thế.
Bố chồng tôi rất thích ghi chép, và ông ấy nhớ rõ từng xu đã tiêu.
Hoa Mộng Lan đã cắt đứt quan hệ với gia đình rồi.
Vì khoản đầu tư ba trăm triệu là của bố mẹ chồng tôi nên tiền hoa hồng sau này cô cứ trực tiếp đứa cho họ, không cần phải đưa cho nó nữa.”
Mặt Tôn Yến Tư tái nhợt: “Mở nhà hàng hoàn toàn là tiền của tôi chứ làm gì có tiền đầu tư của cô ta, cô ta nói xằng nói bậy gì vậy.”
Hoa Tuấn Anh cau mày: “Tôn Yến Tư, cô muốn ăn quỵt sao? Tôi đã tận mắt nhìn thấy Hoa Mộng Lan đưa thẻ cho cô, nếu số tiền đó không dùng để đầu tư thì dùng làm gì? Nó vô duyên vô cớ lại đưa cho cô ba trăm triệu sao?”
Mặt Tôn Tiểu Tư giật giật: “Đúng là…là tôi có mượn cô ấy, nhưng tôi đã trả lại cho cô ấy hai năm trước rồi.” ”
“Hả?” Hoa Tuấn Anh nhướng mày: “Trả rồi sao, tóm lại nếu mà trả rồi sẽ có ghi chép của ngân hàng, chỉ cần cô đưa bản giao dịch ra thì tôi mới tin là cô đã trả rồi.”
Mặt Tôn Yến Tư bệch ra như một tờ giấy trắng.
“Đây là chuyện giữa tôi và Hoa Mộng Lan, tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
“Bởi vì khoản tiền đó không phải của nó, mà là của bố mẹ tôi, giờ họ muốn làm rõ ngọn nguồn về số tiền đó.” Hoa Tuấn Anh nói rõ từng chữ một cách mạnh mẽ.
Hoa Hiền Phương vỗ vỗ cánh tay của Tôn Yến Tư.
“Yến Tư, đối với nhà bác cả tôi mà nói, ba trăm triệu không phải là con số nhỏ.
Nếu cô có thể giải thích nguyên do cho số tiền này, họ sẽ không quấy rầy dòi nợ cô nữa đâu.”