Lục Kiến Nghi kéo cô vào vòng tay của mình, ngăn cô lượn qua lượn lại một cách hấp tấp trước mặt anh.
“Cô gái ngốc này, nếu là em thì em có vui không?”
Cô hơi sửng sốt một chút, “Ý của anh là, cô ta đã đi mê hoặc người phụ nữ kia, nhưng mà người phụ nữ đó lại vô cùng tỉnh táo, không bị cô ta xúi giục?”
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô nói: “Em hãy từ từ suy nghĩ đi.” Hôm nay bộ não ngu ngốc này không mở mang được, dù có gợi ý cách mấy cũng vô dụng.
Hai mắt to đen láy của cô đảo quanh vài vòng, như đang suy nghĩ điều gì đó, lộ ra vẻ nhẹ nhõm, “Em nghĩ rằng rất có thể, người phụ nữ đó đã không sinh cho anh một đứa con ngoài giá thú, bằng không, cho dù cô ấy có đứng đắn thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ đến tìm anh thôi.
Mà Hoa Mộng Lan cũng sẽ lợi dung chuyện này mà làm ầm ĩ, khiến em cũng không yên.
”
Lục Kiến Nghi nâng cằm cô ấy lên, “Bây giờ, em có thể yên tâm rồi đúng không, không có hở chút là đổ oan cho người ta nữa đúng không?”
Cô bĩu môi, “Kiều An là Kiều An.
Người phụ nữ này là người phụ nữ này.
Nó hoàn toàn khác biệt.
Chuyện của Kiều An, cho dù anh có sử dụng 10.000 tấn bột giặt đi chăng nữa, cũng không thể tẩy trắng cho nó.”
Trong lòng Lục Kiến Nghi đang vô cùng rối, trước mắt anh như có quạ đen bay qua, “Vấn đề của Kiều An, anh cũng vô tội.
Một ngày nào đó, anh sẽ đích thân chứng minh cho em.”
Nội tạng của cô như bị thắt lại.
Sẽ có một ngày như vậy sao?
Không, sẽ không.
Khi anh ấy đi làm xét nghiệm quan hệ cha con, các bằng chứng đã vô cùng đanh thép rồi.
Khi đó, nhất định có biến động.
“Ma vương Tu La, anh được thừa hưởng gien của bố anh, vương vấn tình cũ, lại bị Kiều An, một con tiện nhân lợi dụng.
Em thật sự nghi ngờ hai người các anh sẽ như bố anh và Tư Mã Ngọc Như, để phần đời còn lại của em không một giây phút nào được yên bình.
”
Giọng điệu cô bi quan cùng vẻ mặt vô cùng ủ rũ, Lục Kiến Nghi như bị đâm trúng tim đen, khóe miệng khẽ run, “Người phụ nữ ngốc nghếch này, em là vợ của anh, Kiều An chỉ là một người phụ nữ tầm thường, Nếu như cô ta làm em đau đầu, anh sẽ lập tức cho cô ta biến mất khỏi thành phố Long Minh.
”
Giọng điệu của anh rất trang trọng và uy nghiêm, không hề có chút đùa cợt.
Nhưng nó không hề an ủi được cô một chút nào, không ai có thể nói trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, suy cho cùng thì anh cũng chỉ là một con ma vương hay thay đổi.
“Em không dám đòi hỏi ở anh quá nhiều.
Em chỉ mong rằng anh có thể đặt gia đình của chúng mình lên hàng đầu và không lặp lại bi kịch của thế hệ trước”.
“Anh không phải là ông ấy, và anh không bao giờ có thể ngu ngốc như ông ấy.” Lục Kiến Nghi nói rõ ràng và chắc chắn, từng chữ một.
Lúc này, trong biệt thự ở ngoại ô thành phố Long Minh, Lục Vinh Hàn hắt hơi dữ dội.
Tư Mã Ngọc Thanh đang tranh cãi với Tư Mã Ngọc Như và ném tất cả sách trong cặp sách của mình xuống đất.
“Con muốn vào bếp học cách làm bánh ngọt.
Nếu cô không đồng ý, con sẽ không làm bài tập.”
Cả chị họ và Tiểu Quân đều đã học làm rất nhiều món điểm tâm, điều này thực sự đáng ghen tị, còn cậu bé thậm chí không thể vào bếp.
Cô như vậy là muốn chôn vùi tài năng của cậu bé và hủy hoại cậu bé.
Tư Mã Ngọc Như thì u sầu, hận sắt không phải đồng “Tất cả đều là Hoa Hiền Phương, khiến cho con hư.
Con có biết rằng cô ta cho con học làm điểm tâm vì muốn hại con và khiến con chơi bời, mất ý chí.
Khi con trưởng thành con sẽ biến thành một phế vật.
Tư Mã Ngọc Thanh chống nạnh nhìn cô ta chằm chằm, “Cô mới là người đang muốn hãm hại con.
Cô chỉ mới học xong giáo dục bắt buộc chín năm, còn chưa học cấp ba.
Cô là một kẻ thất học và không biết chữ.
Làm sao cô có thể biết được điều gì tốt cho trẻ em.
Cô đã ép bố mẹ tôi gửi tôi đến Ivy League và khiến tôi bị tất cả các bạn cùng lớp bắt nạt.
Tất cả họ đều coi thường tôi và cười nhạo tôi.
Tôi muốn tự tử.
Cô còn bắt tôi học Olympic Toán học mà tôi ghét, khiến tôi suýt bị động kinh.
Tôi biết tại sao cô không cho phép tôi vào bếp, vì ông tôi là đầu bếp của nhà chú tôi, và cô nghĩ rằng ông ấy làm cô xấu hổ.
Cô tự ti từ trong tận xương tủy mà không dám thừa nhận, mà phải sưng mặt lên để lấp liếm cho mình.
Thật là một kẻ buồn cười ”.
Tư Mã Ngọc Như tức giận đến nỗi muốn hộc máu, không ngờ lại cô ta bị chính con mình khinh thường, chế giễu.
“Ta là cô ruột của con, mọi việc ta làm đều là vì lợi ích của con, con còn dám coi thường ta?”
“Tôi coi thường cô đấy.
Cô có biết tại sao tôi lại thích chị xinh đẹp không? Mặc dù không sinh ra trong gia đình giàu có và không có chỉ số IQ siêu cao như anh Kiến Nghi, nhưng cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ để thay đổi vận mệnh của chính mình.
Cô ấy xây dựng công ty, làm chủ và tiêu tiền của chính mình, chưa bao giờ sử dụng tiền của anh Kiến Nghi.
Còn cô, cô chỉ có thể nằm trong tổ, không thể kiếm tiền.
Cô luôn muốn có được tiền của người khác.
Điều này là sai trái, tôi muốn giống như chị đẹp, chứ không muốn giống như cô, suốt ngày chỉ muốn ăn mà không muốn làm.
“Tư Mã Ngọc Thanh nghiêm nghị nói.
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy hoa mắt, chóng mặt.
Đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông và lấy tiền của đàn ông.
Đây mới chính là nhân sinh quan đúng đắn nhất của cô ta.
“Con nghĩ Hoa Hiền Phương có bản lĩnh như thế nào, cô ta cũng đã phải dựa vào một vài người đàn ông để có được vị trí như ngày hôm nay.”
“Cô đang đố kỵ ghen ghét.
Sau lung cô cũng có những người đàn ông rất ghê gớm.
Sao cô không thể nào đạt được đỉnh cao như chị đẹp?” Tư Mã Ngọc Thanh hỏi ngược lại, giọng điệu khinh thường như một cái tát vô hình vào mặt Tư Mã Ngọc Như.
Cô ta không có khả năng này, khả năng của cô ta là mê hoặc Lục Vinh Hàn, điều khiển Lục Vinh Hàn, và nắm chắc ông ấy trong tay của mình.
Trong khi họ đang tranh cãi, Lục Vinh Hàn đi đến cửa phòng và nghe loáng thoáng những gì họ nói.
Từ góc độ của ông ấy, ông ấy không muốn Tư Mã Ngọc Thanh đối xử với Tư Mã Ngọc Như theo cách này, dù sao họ cũng là mẹ con ruột, không nên xa cách.
Ông ấy mở cửa bước vào, “Ngọc Thanh, cô của con có thể sai, nhưng cô ấy thực sự làm vì lợi ích của con.
Cô ấy rất yêu con.
Con không thể nói chuyện với cô ấy như thế này, biết không?”
“Dượng về đi, con không muốn sống cùng dượng nữa.” Tư Mã Ngọc Thanh phồng hai má, “Con thật ghen tị với Tiểu Quân, có bố mẹ giỏi như vậy, cho dù cậu ấy muốn làm gì, bọn họ cũng sẽ ủng hộ.
Nhưng mọi người chỉ biết ép con và áp bức con.
”
Khóe miệng Lục Vinh Hàn giật giật, đột nhiên ông ta nhớ tới Lục Kiến Nghi.
Ông luôn coi mình là một người bố tiêu chuẩn.
Tuy nhiên, trong quá trình trưởng thành của Lục Kiến Nghi, ông không thực sự đóng vai trò của một người bố.
Ông chưa bao giờ hỏi về việc học của anh ấy, không bao giờ hỏi về những lựa chọn của anh ấy trong cuộc sống.
Trong bất cứ những khoảng khắc quan trọng nào, ông ta đều vắng bóng.
“Ngọc Thanh, nếu chúng ta không quan tâm đến con nữa, để con ưng làm gì thì làm, thì con thật sự sẽ rất vui sao?”
“Hai người cũng không phải là bố mẹ của con, chỉ là cô và dượng của con mà thôi.” Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi.
“Nhưng bây giờ chúng ta là người giám hộ của con, và mọi thứ của con là tùy thuộc vào chúng ta, hiểu chưa?” Lục Vinh Hàn nói.