Cô khẽ mỉm cười: “Ông trời tuy rất nhẫn tâm nhưng dù gì vẫn có trái tim, không để những người tốt bụng phải gặp tai bay vạ gió.”
“Nhất định anh ta vẫn còn rất yêu em.” Hứa Nhã Thanh trầm thấp nói.
Hoa Hiền Phương nhún vai, khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười nhạt: “Đều là chuyện đã qua, hiện giờ chúng em chung sống với nhau như người nhà, cũng rất vui vẻ.”
Hứa Nhã Thanh nhìn cô, ánh mắt thờ ơ mà ẩn chứa ý vị sâu xa.
Anh ta không thể không thừa nhận, cuối cùng, giữa hai người họ, Lục Kiến Nghi đã trở thành người chiến thắng.
Đều vì suy nghĩ sai lầm của anh ta nên mới để anh ấy nhân cơ hội đoạt cô đi.
Hứa Kiến Quân chơi cùng chú chó lớn của mình ở trong sân.
Khi cậu bé tiến vào, chú chó lớn cũng đi theo.
“Bố, ngày mai chúng ta cùng nhau dẫn Brandy tới công viên dành cho chó chơi, được không ạ?”
“Được.” Hứa Nhã Thanh vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé hồng hào của cậu bé, tràn đầy cưng chiều.
Hoa Hiền Phương nhìn hai bố con, trong mắt cô, Tiểu Quân vẫn rất giống Hứa Nhã Thanh, cũng thích cười, một khi cười lên thì giống như ánh mặt trời từ trên không trung chiếu xuống, sưởi ấm cho mọi người, khiến người khác cảm nhận được sự ấm ấp từ trong ra ngoài.
“Lần này bố sẽ ở lại thành phố Long Minh bao lâu?”
“Lần này bố chuẩn bị nghỉ phép dài hạn, thỏa thích chơi đùa với Tiểu Quân.” Hứa Nhã Thanh cười nói.
Nghe anh ta nói vậy, Hứa Kiến Quân vui vẻ vỗ tay: “Tuyệt quá, ngày nào con cũng có thể ở cùng bố rồi.”
Đã lâu lắm rồi cậu bé không gặp bố, cậu bé vô cùng nhớ bố mình.
Ở một góc khác của thành phố Long Minh, Tư Mã Ngọc Như đang cảm thấy rất buồn bực.
Lục Vinh Hàn vẫn không thể kết hôn với cô ta, dù đã rời khỏi nhà họ Lục nhưng cô ta vẫn chỉ là một người phụ nữ không có danh phận.
Bà cụ Lục quá nham hiểm, bà cụ lại dùng tới chiêu đuổi khỏi nhà họ Lục để uy hiếp Lục Vinh Hàn.
Cô ta vẫn luôn cho rằng chỉ cần bản thân nắm được Lục Vinh Hàn trong tay là có thể lấy được sản nghiệp của nhà họ Lục nhưng hiện giờ cô ta mới phát hiện mình đã quá ngây thơ.
Lục Vinh Hàn không phải hoàng đế, có thể một tay che trời, gia quy nghiêm khắc nhà họ Lục khiến tất cả mọi người, không một ai có thể làm loạn.
Cô ta nên bình tĩnh, cứ đợi tới khi Ngọc Thanh trưởng thành, không nên lộ mình trước.
Cái gọi là sai một nước, thua cả bàn cờ.
Cô ta đã đi một thế cờ chết.
Trong khoảng thời gian này, Lục Vinh Hàn đã đầu tư một vài hạng mục, ông ấy vẫn còn trẻ mà đã nghỉ hưu sớm nên cũng phải tìm chuyện gì đó để giết thời gian.
Tư Mã Minh Thịnh thúc giục chị gái kết hôn không ngừng, chỉ có như vậy mới có thể nắm toàn bộ tài sản cá nhân của Lục Vinh Hàn trong tay.
Đương nhiên Tư Mã Ngọc Như cũng muốn làm thế, nhưng một khi Lục Vinh Hàn bị đuổi khỏi nhà họ Lục, Ngọc Thanh sẽ không bao giờ có cơ hội nhận tổ quy tông.
Tối thứ bảy, thương hội có một buổi vũ hội, dù Lục Vinh Hàn không còn là người nắm quyền ở Lục Thị nhưng ông ấy vẫn là chủ tịch của thương hội.
Đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy gặp mặt “vợ trước” và con trai của mình sau khi rời đi.
Y Hạo Phong đi cùng Henry, bà ấy khoác trên người một bộ váy dài phục cổ mang phong cách thủy mặc, vô cùng xinh đẹp, cao quý, tao nhã, mọi người đều kinh ngạc vì vẻ đẹp của bà ấy.
Hoa Hiền Phương ăn mặc rất khiêm tốn, cô mặc một chiếc váy màu xanh trong, trang điểm nhẹ nhàng, giống như một dòng suối trong mát.
Cô cố ý như vậy để tránh đoạt mất sự nổi bật của mẹ chồng, cô muốn tối nay mẹ chồng mình trở thành người phụ nữ rực rỡ nhất.
Tư Mã Ngọc Như mất cả ngày để trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ, lộng lẫy nhưng khí chất bẩm sinh không đủ nên không thể nào sánh với Y Hạo Phong.
Lục Vinh Hàn nhìn thấy vợ trước từ xa.
Lần đầu tiên ông ấy phát hiện, thì ra Y Hạo Phong lại đẹp như vậy.
Bao nhiêu năm qua, ông ấy chưa từng nghiêm túc ngắm nhìn bà ấy.
So sánh với bà ấy, người phụ nữ bên cạnh ông ấy càng trở nên kém cỏi.
Henry ngồi bên cạnh bà ấy, ân cần quan tâm.
Vợ chồng Lục Kiến Nghi ngồi ở vị trí đối diện, nói chuyện vui vẻ với ông ấy, vô cùng hòa hợp.
Rõ ràng bọn họ đã tiếp nhận người bố dượng này.
Lục Kiến Nghi không hề tới gặp Lục Vinh Hàn, tựa như sự tồn tại của ông ấy không hề liên quan gì tới anh.
Người trên thương trường, ai ai cũng vô cùng nhạy bén, thấy bố con nhà Lục Thị coi nhau như người xa lạ, ít nhiều gì họ cũng sẽ suy đoán trong lòng.
“Chú Henry, điệu nhảy đầu tiên của ngày hôm nay, chú phải mời mẹ cháu nhảy cùng.” Hoa Hiền Phương cười nói.
“Đương nhiên rồi, trước đây ở buổi khiêu vũ của trường, bà ấy nhảy rất xuất sắc, dáng đẹp, vô cùng nổi bật.” Henry lộ ra một nụ cười mê người, tia sáng lấp lánh như sao khẽ hiện lên trong đôi mắt xanh tựa nước biển của ông ấy.
Y Hạo Phong xõa tóc bên tai xuống: “Đều là chuyện từ trước đây, đã lâu lắm rồi em không nhảy.”
Henry nắm tay bà ấy, đưa đến bên miệng rồi hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng: “Vừa hay, chúng ta có thể nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp này một lát.
Lúc đầu, nếu em gả cho anh, nhất định em sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
Y Hạo Phong nhún vai, không nói gì.
Chuyện đã qua, không thể nào thay đổi.
Bà ấy thật sự hối hận.
Nếu không gả cho Lục Vinh Hàn, bà ấy sẽ không mất đi con gái, nếu không gả cho Lục Vinh Hàn, thanh xuân và những năm tháng tốt đẹp nhất của bà ấy cũng sẽ không trôi qua một cách lãng phí.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
Dù cho bà ấy có giàu nứt đố đổ vách thì cũng chẳng thể mua được một viên thuốc hối hận.
Bà ấy nhấp một ngụm sâm panh, ánh mắt xuyên qua đám người, rơi xuống người Lục Vinh Hàn.
Lục Vinh Hàn cũng đang nhìn bà ấy, trong phút chốc khi ánh mắt hai người đan vào nhau trong không khí, bà ấy nhanh chóng quay đi, giống như đã nhìn thấy thứ đồ gì chướng mắt vậy.
Lục Vinh Hàn cảm giác như bản thân bị đâm một nhát, trái tim ông ấy không hiểu sao thắt lại.
Dường như ông ấy đã nhìn thấy sự chán ghét không gì sánh được trong cái chạm mắt gắn ngủi ấy.
Nhất định bà ấy rất hận ông ấy, Lục Kiến Nghi cũng hận ông ấy.
Trong mắt họ, ông ấy là một người chồng vô trách nhiệm, là một người bố ngu ngốc, ích kỷ.
Cả đời này ông ấy sẽ không thể nào nhận được sự tha thứ của họ, phải không?
Tư Mã Ngọc Như xì mũi: “Y Hạo Phong với người đàn ông nước An Kỳ kia cũng thân mật ghê, chắc là chuẩn bị tái hôn rồi nhỉ?”
“Bọn anh đã ly hôn rồi, cô ấy tái hôn không phải là chuyện rất bình thường sao?” Lục Vinh Hàn thờ ơ đáp lại một câu.
Giờ đây, trong lòng ông ấy vô cùng chua xót, tựa như vừa uống hết một cốc nước chanh vậy.
“Nếu cô ta đã sắp tái hôn rồi thì dựa vào đâu mà bà cụ nhà anh vẫn muốn ngăn cản chúng ta kết hôn chứ? Chờ tới ngày cô ta tái hôn, anh hãy đi tìm bà cụ nhà anh, bảo bà ấy đồng ý cho chúng ta kết hôn.” Tư Mã Ngọc Như bặm môi, quái gở nói.
Lục Vinh Hàn không trả lời cô ta, khuôn mặt giấu trong bóng tối, mờ mịt không rõ.
Ông ấy biết rõ, dù Y Hạo Phong có tái hôn hay không thì bà cụ Lục cũng không thể nào đồng ý cho ông ấy cưới Tư Mã Ngọc Như.
Khi âm nhạc vang lên, Henry dẫn theo Y Hạo Phong đi tới sàn nhảy.
Bà ấy tựa như một đóa hoa hồng được tắm sương, tắm mưa, một lần nữa lấy lại sự sống và sức sống, nở rộ đầy kiêu hãnh, dâng trào như vậy, nhiệt tình như vậy, quyến rũ như vậy.
Hoa Hiền Phương uống một ngụm cocktail không độ, cười xảo trá: “Mẹ không hổ là đóa hồng đỏ Manhattan, làm cả sàn nhảy phải kinh ngạc vì vẻ đẹp của bà ấy.
Em phát hiện bố vẫn luôn nhìn mẹ.”
Vẻ mặt vốn rất dịu dàng của Lục Kiến Nghi chợt trở nên lạnh băng khi nghe thấy chữ bố kia, anh nói: “Đừng nhắc tới người kia nữa.”