Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 647: Đã Xử Lý Toàn Bộ Phôi






“Bà đang nhìn người khác bằng ánh mắt thành kiến.” Lục Vinh Hàn tức giận nói.

“Tôi không sánh bằng ông, ông luôn nhìn người bằng ánh mắt đơn thuần.” Bà Lục chế giễu ngược trở lại.

Hứa Kiến Quân vuốt nhẹ lên cái cằm nhỏ của mình rồi nói với vẻ như một ông cụ non: “Cô giáo nói khi một người cảm thấy bạn sai thì rất có khả năng vấn đề nằm ở người đó.

Nhưng nếu như tất cả mọi người đều thấy bạn sai thì bạn phải tự tìm ra vấn đề ở bản thân mình, đối với bà nội hai cũng như vậy.

Có lẽ ông nên loại bỏ nhân tố tình cảm cá nhân ra trước khi nhìn nhận bà nội hai, như thế thì ông mới có thể nhìn được rõ hơn.”
Lục Vinh Hàn im lặng.

Lâm Đại Dao và Hoa Phi ngồi một lúc thì rời khỏi.

Lục Vinh Hàn cảm thấy bây giờ không khí trong gia đình rất kì quặc, cần phải được thay đổi một chút nên nói:

“Gần đây tính khí của mẹ nhỏ không được tốt lắm, cô ấy bị ảnh hưởng bởi thời kỳ mãn kinh, bọn trẻ các con nên rộng lượng một chút, đừng nghĩ xấu cho mẹ nhỏ.”
Bà Lục hứ một tiếng rồi nói: “Thời kỳ mãn kinh? Tôi thấy hiện nguyên hình thì đúng hơn.”
Lục Vinh Hàn trừng bà ta một cái rồi nói: “Tôi thấy chắc là bà đã ở đằng sau kích động, li gián nên mới khiến các con bất hòa với Ngọc Như.”
Ông ấy vừa dứt lời thì Hoa Hiền Phương liền nói: “Bố, bố vừa mới bảo chúng con đừng nghĩ xấu cho mẹ nhỏ nhưng giờ bố lại nghĩ xấu cho mẹ, lẽ nào cũng có người ở đằng sau kích động, li gián sao?”
Lục Vinh Hàn cứng họng, câu nói đó của cô đã khiến ông ấy không cách nào phản bác được.

Lục Sênh Hạ thở dài rồi nói: “Bỏ đi, mọi người đừng ép bố nữa, ông ấy không chấp nhận nỗi sự thật tàn khốc đó đâu.

Lúc đầu, khi em phát hiện mẹ không yêu em, trong lòng bà ấy chỉ mong có con trai thì em cũng không chấp nhận được.”
Lục Vinh Hàn đưa mắt nhìn về phía con gái rồi nói: “Con đừng suy nghĩ lung tung, lẽ nào mẹ con còn không đủ yêu thương con sao? Ngược lại là con, suốt ngày gây chuyện khiến mẹ con phải tức giận.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi rồi nói: “Vốn dĩ con vẫn tưởng rằng bố là người sáng suốt nhất, giàu lòng nhân ái nhất, công bằng nhất trên thế giới này nhưng bây giờ con mới phát hiện ra, bố đặc biệt làm việc theo cảm tính, bố có thể vì một người mà bất chấp hết tất cả chúng con.”
Lục Vinh Hàn cảm thấy rất rối rắm, có thế nào thì ông ta cũng không thể ngờ được đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất lại phê bình ông ta như thế.

Ông ta đã thật sự mất hết uy tín và uy nghiêm trong căn nhà này rồi sao?
“Sênh Hạ, bố đã làm chuyện gì theo cảm tính rồi?”
“Rõ ràng cả nhà đều đã thông qua đề nghị của chị dâu, tại sao bố lại không đồng ý? Là một người chủ trong gia đình, lẽ nào không nên nghe theo ý nguyện của tất cả mọi người sao?”
Lục Sênh Hạ chất vấn, ánh mắt phê bình giống như hai mũi tên sắc bén, xuyên thẳng vào tim Lục Vinh Hàn.

“Bố chỉ không muốn nhìn thấy những đứa trẻ vô tội phải trả giá cho những sai lầm của người lớn.” Ông ấy giải thích.

“Vốn dĩ sự lo lắng của bố là không cần thiết, chỉ cần những đứa trẻ đó ghi tên vào sổ sách thì sẽ có cơ hội được nhận tổ quy tông, bọn chúng sẽ không bị bất cứ tổn hại nào.

Cũng không đến nỗi còn có đứa trẻ nào trong cái nhà này không dám ghi tên đấy chứ? Lẽ nào được nâng đỡ và bảo bọc từ nhỏ thì sẽ không làm tổn hại đến bọn chúng sao?”
Lục Sênh Hạ nói rất nghiêm túc, ánh mắt sắc bén của cô bé khiến Lục Vinh Hàn cảm thấy mình giống như một quả cầu thủy tinh trắng đang nằm lộ ra dưới ánh mặt trời, có thể dễ dàng bị nhìn thấy hết tất cả mọi bí mật bên trong.

Bà Lục kéo cô bé về bên cạnh mình và ngồi xuống, dịu dàng vuốt nhẹ lên mái tóc cô bé và nói: “Sênh Hạ, con nói rất đúng, mẹ đoán có tới tám chính phần những đứa trẻ trong căn nhà này không dám ra ngoài ánh sáng, nếu không thì bố của các con cũng sẽ không vì bảo vệ bọn chúng mà làm ra việc tất cả mọi người đều phản đối.

Các con nên biết ông ấy vì chuyện này mà đã sắp mất hết danh tiếng, cuối đời cũng không được yên.”

Cơ mặt Lục Vinh Hàn giật nhẹ, đột nhiên ông ta cảm thấy hình như tất cả mọi người đều nghi ngờ ông ta, hèn gì thái độ của họ đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

“Mọi người không cần phải ở đó mà suy đoán lung tung nữa, tôi chưa từng làm ra chuyện gì xấu hổ cả.”
Bà Lục vỗ nhẹ lên vai của Lục Sênh Hạ và nói: “Mấy đứa trẻ bọn con đến phòng ăn đi, mẹ đã bảo người làm nấu chè, các con mau qua ăn đi.”
Tư Mã Ngọc Thanh vừa nghe thấy có chè để ăn thì mắt liền sáng rỡ lên, cậu bé nói: “Đi thôi, đi ăn chè thôi.”
Sau khi mấy đứa trẻ rời đi thì bà Lục ngồi thẳng người lên, nhìn Lục Vinh Hàn với dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc rồi nói: “Vinh Hàn, ông không cần phải quá căng thẳng, bao nhiêu năm làm vợ chồng với nhau, tôi đương nhiên hiểu ông.

Ông sẽ không nuôi phụ nữ và con riêng ở bên ngoài, nếu như thật sự có đứa trẻ đó tồn tại thì chỉ có thể là Tư Mã Ngọc Như đã lén sinh ra thôi.”
Bà ta uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Ông nên biết, lúc đầu ông nội mấy đứa nhỏ đã ra lệnh, không cho phép Tư Mã Ngọc Như sinh con trai, nếu như Tư Mã Ngọc Như lén sinh thì nó sẽ khó mà có thể nhìn thấy được mặt trời.

Nhưng tôi đã bàn bạc với mọi người, dù sao thì sinh cũng đã sinh rồi, cũng không thể không nhận, chỉ cần cô ta ký giấy bảo đảm, tuân thủ theo quy tắc, phân biệt rõ ràng con đời lớn và con đời nhỏ, đừng vọng tưởng đến việc cướp đoạt gia sản thì chúng tôi sẽ để cho đứa trẻ ấy được ghi tên vào gia phả.

Kiến Nghi, Hiền Phương và Sênh Hạ cũng sẽ đối xử tốt với nó.

Nếu như hai người đến chết cũng không chịu thừa nhận, cứ lén lút sau lưng, không xem chúng tôi là người một nhà, vậy thì cứ dứt khoát mà giấu nó đi.

Theo như quy tắc của nhà họ Lục, nếu không được mẹ cả và bà nội thừa nhận thì bất luận thế nào đứa trẻ đó cũng không vào được gia phả, chưa nói là còn đi ngược lại với di nguyện của ông nội bọn trẻ.”
Lục Vinh Hàn cảm giác như toàn thân bị co rút mạnh.

Vốn dĩ ông ấy tưởng rằng mọi người đang nghi ngờ ông ấy nuôi tình nhân ở bên ngoài, không ngờ họ lại đang nghi ngờ Tư Mã Ngọc Như.

Không hổ là mẹ của các con ông ấy, người này còn lợi hại hơn cả người kia, vừa nhìn thì đã biết bí mật của ông ấy và Tư Mã Ngọc Như.

Hoa Hiền Phương luôn nhìn ông ấy, quan sát hết tất cả mọi biểu cảm và phản ứng nhỏ nhất của ông ấy.

“Bố, nếu như bố và mẹ nhỏ vì để tâm đến di nguyện của ông nội mới giấu đứa trẻ đi thì chúng con có thể hiểu được.

Nếu như hai người đang lo lắng chúng con, phòng bị chúng con thì thật khiến người ta quá đau lòng.


Chúng ta đều là người một nhà, giữa người trong nhà với nhau thì có gì đáng để che đậy chứ? Cũng không đến mức trong lòng bố thì mẹ nhỏ mới là người nhà còn chúng con thì là người ngoài đấy chứ?”
Lục Vinh Hàn đốt một điếu xì gà lên.

Ông ấy chắc chắn bà Lục chỉ là đang thăm dò ông ấy, một khi thân phận của Ngọc Thanh bị phơi bày, bà ta còn đối xử tốt với cậu bé mới là chuyện lạ.

Hơn nữa, Tư Mã Ngọc Như vẫn luôn che giấu chuyện Tư Mã Minh Thịnh tráo đổi con gái của cô.

Một khi Hoa Hiền Phương biết được sự việc thì nhất định cô sẽ dùng Ngọc Thanh để báo thù Ngọc Như.

“Hiền Phương, mọi người đã nghĩ nhiều quá rồi, không có đứa trẻ nào như thế.”
Bà Lục khẽ hứ một tiếng rồi nói: “Mặc dù toàn bộ tài liệu Tư Mã Ngọc Như thụ tinh ống nghiệm lúc ban đầu đã bị xóa sạch nhưng anh trai tôi đã điều tra ra được vị bác sĩ quản lí kho phôi năm đó, tất cả phôi mà hai người giữ lại đã được đem đi cấy ghép, bao gồm cả phôi nam.”
Lục Vinh Hàn hút một hơi xì gà, thở ra một làn khói thuốc, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Chuyện đó không thể nào, chắc là ông ta đã ghi chép nhầm lẫn rồi, toàn bộ phôi đã được xử lý hết.”
“Lẽ nào bác sĩ không phân biệt được rõ cấy ghép và xử lý sao? Tôi sẽ tiếp tục điều tra tung tích của số phôi đó, nhất định phải tìm ra được đáp án.” Bà Lục nói như đinh đóng cột.

Gân xanh trên trán Lục Vinh Hàn giật nhẹ, ông ta nói: “Bà đang sợ thiên hạ chưa loạn, nhất định phải làm cho cái nhà này rối tung lên thì mới vừa lòng phải không?”
Bà Lục cười châm biếm rồi nói: “Nếu như có một ngày nào đó đột nhiên hai người dắt ra một đứa con thì khi đó mới thật sự rối loạn.”
Bà ta đang nói thì bà cụ Lục bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị mà nặng trĩu, bà cụ đã nghe thấy hết tất cả những lời họ đã nói lúc nãy.