Sự u buồn trong mắt anh dần sâu hơn, một nỗi buồn nhàn nhạt như làn khói xanh bao trùm lấy anh từng chút một.
“Người phụ nữ ngốc, anh không xấu như em nghĩ đâu.
Em phải biết rõ rằng năm năm trước, sở dĩ anh để Hoa Mộng Lan vào nhà là vì cô ta là người phụ nữ trong khách sạn đó.”
Cô chớp mắt, sắc mặt khó tả, có chút u buồn ánh lên từ đôi mắt cô: “Người phụ nữ đó chắc là đặc biệt lắm nhỉ?”
Lục Kiến Nghi hai tay ôm lấy sau đầu, ánh mắt nhìn vào một chỗ nào đó ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp sâu thẳm, giống như gió đêm bay tới.
“Không nhớ lắm.”
“Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên của anh sao?” Cô quay đầu nhìn anh một cái, không để cho vẻ mặt của anh thay đổi.
Anh không trả lời, chỉ nhún vai, xem như đồng tình.
Cô tinh ý bắt được sắc mặt kỳ lạ khó tả trên mặt anh, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, giống như vừa mới uống phải một bình nước chanh vậy, chua xót vô cùng.
Cô tin chắc rằng người phụ nữ ấy đã để lại ấn tượng rất khó phai trong lòng anh.
“Đó là kiểu phụ nữ như thế nào?” Cô hỏi.
“Anh không biết, đêm đó anh không để ý lắm, trong phòng không bật đèn, nhìn không rõ mặt cô ấy.” Anh khẽ lắc đầu nói.
Cô bĩu môi nói: “Thảo nào mà anh tìm khắp nơi như mò kim đáy bể, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được người.”
“Từ khi Hoa Mộng Lan giả làm cô ấy, anh đã không tìm nữa.” Anh vội nói, vì sợ sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có.
Cô suy im lặng suy nghĩ một lát.
“Chắc là người phụ nữ đó không có ý định ngủ với anh sau đó đợi đứa trẻ sinh ra rồi mang đến uy hiếp anh đâu nhỉ?”
Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu cô: “Không nghĩ tới, nếu có đứa nhỏ như vậy, thì bây giờ cũng gần bằng Kiến Quân rồi, người phụ nữ đó cũng đã quay về từ lâu rồi mới phải.”
“Ai biết được, có lẽ cô ấy muốn đợi đến khi đứa nhỏ lớn hơn rồi mới xuất hiện lần nữa, như vậy khả năng thương lượng thành công với anh càng cao hơn.”
Nghĩ đến đây cô cảm thấy buồn bực.
Kiều An đã sinh cho anh hai đứa con riêng rồi, nếu có thêm đứa con nữa cô nhất định sẽ phát điên mất.
Lục Kiến Nghi có chút không biết phải nói gì: “Đồ ngốc, em không cần phải lo bò trắng răng như vậy!”
Cô như một con cá chép, từ trên giường nhảy lên, hai tay chống nạnh, hung hăng nhìn anh chằm chằm: “Lục Kiến Nghi, em hỏi anh, nếu cô ấy và đứa nhỏ xuất hiện, anh định làm gì?”
Trong đầu anh cảm thấy như một mớ hỗn độn, trước mắt như có một hàng ngựa chạy qua người anh: “Để đó cho em xử lý.
Em muốn làm gì thì làm, được không?”
“Vậy thì em sẽ gói ghém mẹ con họ rồi cho vận chuyển họ đến Nam Cực luôn.” Cô nắm chặt tay, nghiến răng, trông như thể cô đã sẵn sàng chiến đấu vậy.
Lục Kiến Nghi vỗ trán, không khỏi dở khóc dở cười: “Được rồi, Nam Cực là nơi tốt.”
Những lời này không hề khiến cô cảm thấy an ủi chút nào, cô biết rất rõ hiện tại anh trông có vẻ thờ ơ, đến lúc đó khi người phụ nữ kia thực sự tìm đến anh, e rằng mọi chuyện sẽ khác.
Người phụ nữ đó khác với Kiều An, là người phụ nữ đầu tiên trong đời anh.
“Lục Kiến Nghi, em thấy rằng bề ngoài anh có vẻ thông minh tháo vát, nhưng thực ra thì không biết gì cả.
Thêm đứa con của người phụ nữ đó, anh đã có ba đứa con riêng rồi, so với con của vợ lớn còn nhiều hơn.
Như vậy sẽ khiến đầu em thành thảo nguyên Mông Cổ mất anh biết không?”
Lục Kiến Nghi đổ mồ hôi, suýt thì hộc máu, cảm giác như có một đàn quạ đen đang bay tới trước mặt.
Anh nghiêm túc nghi ngờ rằng ngày mai trời sẽ có tuyết bởi vì anh oan uổng quá rồi.
Anh đưa cánh tay ra kéo cô lại, lông mày khẽ cau lại: “Anh không nên sinh con riêng, tất cả đều là lỗi của anh.”
“Dù sao, nếu người phụ nữ đó tới cửa, chúng ta nhất định sẽ không thể tiếp tục được nữa.” Cô phồng hai má vẻ mặt đáng thương, như thể phải chịu hàng nghìn cú đánh vậy.
Anh thở hổn hển, hít vào một hơi nặng nề, thở dài nói: “Đồ ngốc, em không cần lo lắng quá.
Nếu người phụ nữ đó thực sự có mục đích, thì đã sớm tìm tới đây rồi, sẽ không chờ đến bây giờ đâu.”
“Sao anh biết được là không có một Kiều An thứ hai chứ/” Cô hừ nhẹ một tiếng, cơn tức giận từ lồng ngực đến từng sợi tóc, sắp bốc khói luôn rồi.
Ánh mắt anh nhìn lên trần nhà, dần trở nên mờ đi, như thể anh đang bị cuốn vào một ký ức nào đó vậy.
“Cô ấy tới để giao đồ ăn, không biết làm thế nào mà cô ấy lại chạy đến phòng của anh.”
“Giao đồ ăn sao?” Cô sững sờ, tim đập nhanh một tiếng “bùm”, suýt chút nữa thì nhảy ngực.
Anh gật đầu, dùng ngón tay quấn lấy tóc cô, nghịch ngợm.
Cô cảm thấy dây thần kinh của mình bị anh quấn lại như sợi tóc kia.
“Chuyện đó… nó xảy ra ở đâu.”
Anh mím môi, mở miệng: “Giang Thành, khách sạn Hilton.”
Toàn thân cô co rút dữ dội suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi giường, Lục Kiến Nghi không khỏi cảm thấy khác thường: “Sao vậy?”
“Anh bị đánh thuốc mê.
Tại khách sạn Hilton ở Giang Thành, anh ngủ với một cô gái giao đồ ăn sao?”
Cô không kìm chế được sự kinh ngạc, mắt to hơn chuông đồng, cằm sắp rớt xuống, dòng suy nghĩ của cô đột nhiên bị kéo về năm năm trước.
“Tôi… tôi đến để giao đồ ăn.
Cơm gà nấm thái hạt lựu với củ sen và canh sườn… tổng cộng là một trăm hai mươi nghìn.”
“Tôi không có hứng thú, tôi muốn ăn cô.”
“Tôi… tôi da dày thịt béo, lại xấu xí, tôi còn đang ốm, một căn bệnh truyền nhiễm rất nặng, đó là… AIDS, nếu như ăn tôi, sẽ bị lây đấy.
Đồ ăn của anh ở bên ngoài, tôi đưa vào cho anh, được không?”
“Đừng nói nhảm với tôi, là cô tự mình đi tới cửa cơ mà.”
“Tôi thực sự đến giao đồ ăn mà.
Chắc anh say rồi, hình như còn hơi sốt nữa.
Tôi… tôi lấy cho anh ly nước lạnh, cầu xin anh để tôi đi, cái gì tôi cũng không nhìn thấy, cũng không biết anh là ai, chuyện hôm nay tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra.”
“Đồ ngốc, em vừa nghĩ tới cái gì vậy?”
Lục Kiến Nghi khẽ nhấc ngón trỏ, khép cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô chợt tỉnh táo lại, lắc đầu thật mạnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Em… em chỉ cảm thấy vô cùng khốn nạn, giống như tình tiết trong phim thần tượng vậy.”
“Khốn nạn sao?” Anh hờ hững nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý: “Anh đã nói cho em biết bí mật lớn nhất của mình rồi, em cũng không nên nói cho anh biết đi chứ?”
“Em… em có bí mật gì được chứ?” Cô cảm thấy lương tâm cắn rứt, vô thức cụp mắt xuống, che đi đôi mắt lấp lánh của mình.
Ngón tay mảnh khảnh của anh chạm vào khuôn mặt có chút tái nhợt của cô, trong mắt hiện lên một tia sắc bén: “Nói cho anh biết chuyện em bị ức hiếp ấy!”
Cô dường như bị đâm trúng tim đen, khóe miệng giật giật.
Cô muốn nói chuyện đó sao?
Chuyện cũ cũng giống như một phiên bản cũ vậy chỉ là các nhân vật đã bị hoán đổi.
Cô đến khách sạn Hilton để giao đồ ăn, bị một người đàn ông đánh thuốc mê xâm hại!
Trời ơi, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ!