“Họ là cháu của chú Finn, anh có thể xem họ như em trai.” Giọng anh trầm thấp, giải thích rõ ràng.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Tần Nhân Thiên khẽ cười, bình thường trở lại.
Hoa Hiền Phương cúi đầu uống nước, giả vờ như không nghe gì cả, không đáp lấy một lời.
Lục Kiến Nghi lặng lẽ nhìn cô ấy một thoáng rồi quay chai.
Lượt tiếp theo là tới Hoa Phi, sau đó chính là Tần Nhân Thiên.
Đôi đồng tử đen nhanh của anh ta lóe lên tia sáng âm trầm khó mà miêu tả được: “Anh Nhân Thiên, anh đã gặp anh Thời Thạch chưa?”
Tần Nhân Thiên hơi sững người, sau một lúc trầm mặc, anh ta mới chậm rãi đáp lời: “Thật lòng mà nói thì đã gặp một lần ở Giang Thành.”
Hoa Phi mím môi, ánh mắt như sâu hơn.
Sau khi chơi xong một lượt, mọi người chuyển sang phòng ăn ăn cơm trưa, sau đó mấy đứa bé cùng nhau đi ngủ.
Lục Kiến Nghi và Tần Nhân Thiên đi tới sân tennis, Hoa Phi gọi chị mình đi chậm lại.
“Chị à, chị có thấy hình như hôm nay anh Thiên có vẻ không giống như trước không?”
Hoa Hiền Phương thoáng run lên, không ngờ em trai mình lại quan sát cẩn thận đến vậy, chỉ nhìn một cái là nhận ra rồi.
Thực ra tính cách của Tần Nhân Thiên và Tần Như Thông không giống nhau, chỉ cần là người tinh tế thì sẽ nhận ra đầu mối ngay.
“Hoa Phi, em phát hiện ra rồi à.”
“Đúng vậy, em thấy nếu như là anh Thiên thì sẽ không thích người phụ nữ khác, không ngờ anh ấy lại có bạn gái rồi.” Hoa Phi đá đá mấy viên sỏi dưới chân, nói nhỏ.
Hoa Hiền Phương khẽ cười: “Anh ấy cũng phải kết hôn sinh con thôi, sao có thể không có bạn gái được.”
Hoa Phi gãi đầu một cái: “Em không có ý này, em chỉ thấy anh Thiên của bây giờ so với trước kia cứ như là hai người khác vậy.”
Hoa Hiền Phương trừng mắt, thấp giọng nói: “Chị nói với em một bí mật, nhưng em không được tiết lộ cho bất kỳ ai nhé.”
“Bí mật gì ạ?” Hoa Phi nhíu mày.
“Em biết bệnh đa nhân cách không?” Hoa Hiền Phương che miệng lại, khẽ nói.
Hoa Phi như run lên, sửng sốt: “Không lẽ chị muốn nói anh Thiên bị đa nhân cách à?”
“Anh ấy có hai nhân cách, chính miệng anh ấy đã thừa nhận với chị.
Trong cơ thể anh ấy có hai linh hồn, một người tên là Tần Nhân Thiên, một người khác tên là Tần Như Thông.
Hôm nay là Tần Nhân Thiên xuất hiện, còn người trước kia em gặp là Tần Như Thông.” Hoa Hiền Phương thoải mái giải thích.
Hoa Phi nhìn cô, vẻ mặt loét lên chút thần sắc thâm trầm: “Chị, chị không cảm thấy Tần Như Thông rất giống anh Thạch sao?”
Ánh mắt Hoa Hiền Phương nhìn về phía biển, ý cười thê lương nhuốm đượm: “Đúng là rất giống, có khi là linh hồn của anh Thạch bám lên người của Tần Nhân Thiên cũng không chừng.”
Hoa Phi trầm mặc, cậu ta đưa chân nhẹ nhàng trên nền cát: “Chị à, chị có nghĩ tới chưa, hay đó chính là hai người độc lập mà không phải là người đa nhân cách.”
Hoa Hiền Phương lắc đầu: “Trên thế giới này có hai người không có quan hệ huyết thống gì mà lại giống hệt nhau đã là một kỳ tích lắm rồi, sao có thể có thêm người thứ ba nữa chứ.”
“Cảnh sát nói không tìm được thi thể của anh Thạch, nếu như anh ấy không chết mà còn sống thì sao?” Hoa Phi hỏi lại.
Hoa Hiền Phương bước chân xuống làn nước, sóng biển vỗ mạnh vào, đánh lên chân, lên đùi của cô, làm quần cô ướt nhẹp.
“Nếu anh Thạch còn sống thì đã quay về từ sớm rồi.
Bao nhiêu năm trôi qua anh ấy lại không hề quay lại, chứng tỏ anh ấy đã không còn trên nhân thế nữa rồi.”
“Có thể anh ấy có nguyên nhân gì khác.” Hoa Phi lại nói.
Hoa Hiền Phương xoay người lại, vỗ vai cậu ta: “Chị biết, em rất mong anh Thạch còn sống, nhưng mà Tần Như Thông không phải là anh Thạch mà chỉ là một nhân cách rất giống anh Thạch mà thôi.
Lúc Tần Nhân Thiên ở Giang Thành đã từng gặp anh Thạch rồi, quan hệ giữa hai người họ có lẽ còn thân thiết hơn cả chúng ta, cho nên sau khi anh ấy bị thương mới sinh ra một nhân cách tương tự như anh Thạch vậy.
Thật ra vậy cũng rất tốt, chí ít chị cảm giác được anh Thạch vẫn còn sống, ngay ở bên cạnh chị.”
Hoa Phi thở dài, trông cậu như còn muốn nói gì đó, nhưng miệng mấp máy một hồi cũng đành thôi.
Sau một khoảng yên lặng, cậu mới cất giọng thêm lần nữa: “Nếu như anh Thạch còn sống, chị vẫn sẽ ở cùng anh ấy chứ?”
Hoa Hiền Phương đưa tay xoa đầu cậu: “Biết nói sao đây, chị đã kết hôn rồi, chẳng lẽ chị phải bỏ chồng bỏ con sao?”
Hoa Phi làm mặt quỷ, cậu vẫn nhớ Tần Như Thông từng nói: cách tốt nhất để tồn tại chính là sống trong lòng của một người.
“Có lẽ anh Thạch cũng nghĩ vậy nên mới không muốn quay trở về, chỉ muốn mãi mãi sống trong lòng chị mà thôi.”
Hoa Hiền Phương nhéo mặt cậu: “Em không thích anh rể của em à?”
Cậu bĩu môi đáp: “Anh rể nhiều scandal quá, lại dây dưa với nhiều cô gái không rõ ràng.
Không biết anh ấy có thật lòng với chị hay không nữa.
Anh ấy không giống như anh Thạch, người anh ấy yêu chỉ có mình chị thôi.”
Câu nói này như “một đao nhuốm máu”, đâm thẳng vào chỗ đau của Hoa Hiền Phương.
Không phải là cô chưa từng nghĩ như vậy.
Nhưng cô lại không thể nói ra, không thể để cho em trai biết.
“Chị và Thời Thạch là thanh mai trúc mã, hai bên chưa từng có người thứ ba, còn dù sao anh ấy cũng là bị ép duyên, sao có thể mong anh ấy trong sạch, không có lịch sử đen tối gì được.”
Hoa Phi cảm giác chị mình như đã chấp nhận rồi, phụ nữ sau khi có con không giống như trước nữa, không thể nào mạnh dạn làm những việc mình mong.
Sau khi rời khỏi bãi biển, hai người cùng nhau đi về phía sân bóng.
Lục Kiến Nghi và Tần Nhân Thiên đã đánh xong hai hiệp, khí thế cạnh tranh hừng hực.
Cuối cùng hai người đành phải bắt tay giảng hòa.
Lục Kiến Nghi cố ý nhường một chút, dù sao trước mặt Hạ Dĩ Nhiên cũng phải nể mặt anh vợ, giúp anh ấy thuận lợi ôm mỹ nhân về.
Trở về phòng, sau khi Lục Kiến Nghi tắm rửa xong, anh thay một bộ quần áo thể dục, trông vừa lười biếng vừa thoải mái.
“Vợ à, em có muốn ngủ trưa không?”
“Được ạ, nhưng không cho phép anh quấy rầy em.” Cô nằm dài trên giường lớn.
Anh lại nghiêng người sang: “Anh chỉ thích quấy rầy em thôi.”
“Ban ngày đấy, rụt rè một chút đi.” Cô đưa mắt liếc anh một cái.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Không phải em thích ngắm anh lúc sáng sao? Giờ anh để cho em ngắm đủ.”
“Em nhắm mắt cũng biết rõ hình dáng anh như thế nào rồi, còn cần phải nhìn sao?” Cô bướng bỉnh le lưỡi, giọng điệu như trêu chọc.
Đôi môi người kia cong lên thành nụ cười mờ ám: “Thế lần này mở to mắt ra nhé?”
“Không mở, mở mắt thì sao mà ngủ được.” Cô nhắm hai mắt lại, còn nhắm thật chặt.
Lục Kiến Nghi kém mí mắt dưới của cô ra, nhẹ nhàng thổi một hơi: “Nhắm cũng không sao, em đừng giả chết là được.”
Cô vung nắm đấm lên, đánh lên vai anh một cái: “Em là cá chết đấy, nếu anh không thích thì đi tìm cá sống đi.”
Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Em biết anh không có ý đó mà, anh cũng không muốn tìm người khác, nói cũng vô ích.”
“Anh cũng đâu phải chỉ cần em đâu, chỉ là không có sự lựa chọn khác mà thôi.” Cô bĩu môi, giọng nói như có phần chua chát.
Nếu không phải vì có tật khó mà nói được thì chắc anh ta đi lăn lộn khắp chốn bụi hoa rồi.