Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 589: Con Gái Phải Dè Dặt Một Chút






Trong biệt thự nhà họ Lục.

Lục Sênh Hạ đã ở trong phòng trang điểm cả buổi sáng.

Bà Lục đặc biệt yêu cầu nhà thiết kế thiết kế ra ba bộ váy cho cô ấy, vừa đơn thuần lại không mất đi sự ngây thơ.

Hứa Kiến Quân lộc cộc chạy qua: “Cô nhỏ, cậu họ và bà cô của cháu đến rồi.”
Lục Sênh Hạ mắt sáng lên, bật dậy khỏi ghế, bà Lục vỗ vỗ vai cô: “Đừng vội, con gái phải dè dặt một chút, chúng ta trước tiên đi đến chỗ bà cụ, cùng bà cụ đi xuống dưới.”
“Dạ.” Lục Sênh Hạ gật gật đầu.

Hoa Hiền Phương cùng với cô và em họ bước vào sảnh lớn.

Một người giúp việc trẻ bưng trái cây đến.

Cô ta mặc trang phục hầu gái, vẻ ngoài ngọt ngào dáng yêu, thân hình có lồi có lõm, toàn thân đều toát ra mùi trà xanh.


Nhìn Đỗ Chấn Diệp, cô ra nở một nụ cười xinh đẹp, đặt trái cây trước mặt anh.

Đỗ Chấn Diệp nhàn nhạt nhìn cô ta, sau đó đem ánh mắt di chuyển đi, trên mặt không có lấy một tia biểu cảm, như thể cô ta chỉ là một khối không khí.

Hoa Hiền Phương trước giờ chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này, người giúp việc của nhà họ Lục dựa theo cấp bậc, có trang phục làm việc khác nhau.

Mà cô ta đang mặc không giống trang phục làm việc, mà càng giống với trang phục hầu gái.

“Cô là người mới sao?”
“Vâng, tôi tên Ngọc Linh.” Người giúp việc gật gật đầu.

“Ai thuê cô vào?” Chân mày lá liễu của Hoa Hiền Phương hơi nhướng lên, vừa nói xong, một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào: “Đây là người giúp việc cá nhân mà tôi tự chọn cho mình.”
Người nói chính là Tư Mã Ngọc Như, cô ta vẫy vẫy tay với người giúp việc, người giúp việc lập tức lui xuống.

Cô đang ở đây, Hoa Hiền Phương cũng không tiện hỏi nhiều, cười nhẹ, giới thiệu: “Cô, đây là mẹ nhỏ của cháu.”
Hoa Vô Song và Đỗ Chấn Diệp lịch sự cùng Tư Mã Ngọc Như chào hỏi.

Tư Mã Ngọc Như kéo khóe miệng, lộ ro một nụ cười giả tạo khách sáo: “Cô thông gia thật sự là khách quý, trưởng bối của chúng tôi lập tức sẽ xuống ngay, hai người trước tiên ngồi một lát đi.”
Nói xong cô ta liền đi ra ngoài, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt xảo quyệt.

Rất nhanh, bà cụ Lục đã cùng với bà Lục xuống nhà.

Đỗ Chấn Diệp rất lịch sự cùng người lớn chào hỏi.

“Anh Chấn Diệp.” Lục Sênh Hạ cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu.

“Sênh Hạ, mấy ngày không gặp, em hình như lại cao lên rồi nhỉ.” Đỗ Chấn Diệp cười cười.

“Anh nói đúng rồi, em cao lên 2cm, bây giờ là một mét sáu hai.” Lục Sênh Hạ nhướng đôi lông mày nhỏ lên một cách đắc ý.

Đàn ông nhà họ Lục to cao mạnh mẽ, phụ nữ mảnh khảnh thanh tú, cô đương nhiên được thừa hưởng gen tốt rồi.


Đỗ Chấn Diệp cao một mét tám lăm, cô đứng bên cạnh, chỉ là một con chim nhỏ.

Hoa Vô Song mang đặc sản của thành phố Tinh Không đến làm quà.

“Cô thông gia, đều là người nhà cả, đến chơi là tốt rồi, không cần khách sáo như vậy.” Bà cụ Lục cười nói.

Hoa Vô Song cười cười: “Điều nên làm thôi, thật ra tôi đã rất lâu rồi không trở lại đây, mấy ngày trước mang theo Chấn Diệp trở về Giang Thành một chuyến, thay đổi rất nhiều, tôi gần như sắp không tìm được nhà rồi.”
“Giang Thành trở thành tỉnh thành, phát triển thật không tệ.” Bà cụ Lục nói.

Lục Sênh Hạ mang chiếc bánh nướng xốp tự mình làm ra: “Anh Chấn Diệp, cô Hoa, đây là bánh nướng xốp cháu tự tay làm, mọi người thử xem có ngon không ạ.”
Hoa Vô Song cười cưng chiều: “Không ngờ Sênh Hạ của chúng ta lại lợi hại như vậy, còn biết tự làm bánh nướng xốp.”
Lục Sênh Hạ mỉm cười: “Mặc dù là cô chủ nhà giàu, nhưng cũng không thể sống những ngày tháng sung sướng ạ, nên có khả năng sống tự lập, hơn nữa hai năm nữa cháu phải đi du học, phải học được cách tự lập mới được ạ.”
Hoa Vô Song đưa ngón tay cái lên: “Không hổ là cô chủ dòng tộc đứng đầu phương Đông, đoan trang khéo léo, hiền thục phóng khoáng.”
Lục Sênh Hạ thấy bà ấy có ấn tượng tốt về mình, trong lòng rất vui, cô Hoa thích cô, có lẽ anh Chấn Diệp cũng sẽ thích cô.

Cô bé lấy một miếng bánh nướng xốp đưa cho Đỗ Chấn Diệp: “Anh Chấn Diệp, anh mau thử đi.”
“Được, cảm ơn em.” Đỗ Chấn Diệp nhận lấy, cắn thử một miếng, gật gật đầu: “Đây là vị phô mai đúng không, xốp giòn ngọt thơm, rất ngon.”
Đôi mi dày dài của Lục Sênh Hạ nhấp nháy, giống như ánh bướm: “Em biết, anh thích vị phô mai nhất.”
Hứa Kiến Quân và Tư Mã Ngọc Thanh chạy vào.

“Cô nhỏ, cậu họ, cháu với Ngọc Thanh muốn ra vườn cho cá sữa ăn, hai người có muốn cùng đi chơi không?” Hứa Kiến Quân chớp chớp đôi mắt to, giọng nói non nớt.

“Được.” Lục Sênh Hạ cười toe toét.”Cô nhân tiện đưa anh Chấn Diệp đi thăm khu vườn của chúng ta.”
Hứa Kiến Quân một tay dắt tay Lục Sênh Hạ, một tay dắt Đỗ Chấn Diệp, cùng nhau đi ra ngoài.

Các vị trưởng bối nói chuyện một lúc, Hoa Hiền Phương liền gọi bà vú đưa hai túi sữa nhỏ đến.

“Bọn trẻ đáng yêu quá, con trai giống Kiến Nghi, con gái giống Hiền Phương.” Hoa Vô Song cười híp mắt, lấy ra hai miếng ngọc bội được chạm khắc từ ngọc lụa vàng thành phố Tinh Không.

“Đây là mẹ chồng của tôi tặng cho hai cháu, bà ấy và bà cụ Lục là người quen cũ, bà cụ có tin mừng có chắt trai, bà ấy cũng thêm một phần vui mừng.”
Hoa Hiền Phương tuy là con dâu nhà họ Đỗ, nhưng chi phí hàng tháng nhận được không nhiều, tất nhiên là mua không nổi.


Bà cụ nhà họ Đỗ nghe nói nhà họ Hoa và nhà họ Lục kết thân, đã đặt biệt cho người từ thành phố Tinh Không mang đến hai miếng ngọc bội này.

Món quà này nếu như tặng cho Lục Kiến Nghi, chúc mừng anh sinh được quý tử, thì rõ ràng là quá thực dụng, tặng cho bà cụ Lục thì sẽ khác.

Bà ấy và bà cụ Lục là người quen cũ, giờ lại trở thành thông gia, bà ấy gửi quà đến, chúc mừng bà cụ có chắt trai, là phép xã giao bình thường giữa hai bên thông gia, còn có thể làm tình cảm thêm sâu sắc.

Bà cụ Lục cười nói: “Bà cụ Đỗ khách khí quá rồi, giờ nhoáng một cái, chúng tôi đã hơn mười năm không gặp nhau, bà ấy muốn đến Long Minh, tôi nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo.”
Người giúp việc ở bên cạnh thêm trà, bà cụ nhấp một ngụm, dùng giọng điệu thờ ơ nói: “Chấn Diệp năm nay đã mười bảy tuổi rồi phải không?”
“Đúng ạ, là sinh viên năm nhất rồi.” Hoa Vô Song gật gật đầu.

“Qua vài năm nữa, thì phải kết hôn sinh con, cô sắp được bế cháu rồi.” Bà cụ cười nói.

Hoa Vô Song thở dài: “Không giấu gì bà, nhà chúng tôi đều là do bà cụ quyết định, chuyện hôn sự của bọn trẻ, chắc chắc cũng là do bà cụ làm chủ, Chấn Diệp bướng bỉnh, muốn tự mình làm chủ, nhất định sẽ náo loạn.

Vì thế đối với chuyện hôn sự này nó cũng chưa biết làm thế nào?”
“Bà cụ đã chọn được người thích hợp chưa?” Bà Lục nhướng mày.

Hoa Vô Song lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng năm ngoái, bà cụ đã tìm hiểu rồi.

Trong giới người có tiếng ở thành phố Tinh Không, hôn nhân chính trị là chuyện ngầm hiểu nhưng không nói ra, rất nhiều người chưa thành niên đã định sẵn rồi.”
Bà cụ Lục nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Nhà giàu quả thực đều là như vậy, Kiến Nghi và Hiền Phương cũng là từ nhỏ đã định sẵn rồi.

Người trẻ bây giờ nóng nảy bất đồng, sớm chút định đoạt, đỡ việc bọn trẻ ở bên ngoài náo loạn, cũng có lợi.

Sênh Hạ nhà chúng tôi, tôi cũng đang suy nghĩ đến việc tìm cho nó một chàng trai có tư cách đạo đức tốt, hai người không có tình cảm cũng không sao, có thể từ từ bồi dưỡng.”
Lời này rất khóe léo, Hoa Vô Song là một người thông minh, làm sao lại không hiểu ẩn ý trong đó?