Theo yêu cầu của Lục Sênh Hạ, Hoa Hiền Phương đã trang trí biệt thự quanh hồ theo phong cách màu hồng lãng mạn.
Lục Sênh Hạ đã mời tới những người bạn học thân thiết nhất của cô bé, còn có cả Hoa Phi và Lâm Đại Dao.
Cô bé hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng, xinh đẹp và lộng lẫy như một thiên sứ bé nhỏ vậy.
Hoa Hiền Phương và Đỗ Chấn Diệp cùng nhau tới buổi tiệc.
Đỗ Chấn Diệp đem theo một món quà tới tặng cho Lục Sênh Hạ.
“Trong này là cái gì thế anh Chấn Diệp?” Lục Sênh Hạ vô cùng vui mừng.
“Em mở ra xem có thích không?” Đỗ Chấn Diệp khẽ mỉm cười, giống như ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ rọi vào bên trong.
Lục Sênh Hạ mở hộp quà ra, thấy bên trong là một chiếc bút máy ngọc khảm trai phiên bản giới hạn của Parker.
“Đẹp quá đi, em rất thích.”
“Chiếc bút này mới xứng với cô gái thiên tài như em.” Đôi môi mỏng của Đỗ Chấn Diệp mỉm cười làm mê lòng người, giọng nói của cậu ta rất hay, vô cùng cuốn hút, còn mang theo một loại hương vị của thanh xuân.
Hoa Hiền Phương quan sát xung quanh, muốn xem xem Lục Sênh Hạ sẽ mời bạn học nam nào đến, nào ngờ người mà cô bé mời đến đều là con gái, không có lấy một đứa con trai nào.
Thật kỳ lạ, chẳng lẽ cô và Lục Kiến Nghi nghĩ sai rồi, cô bé này không có yêu sớm?
Mọi người chơi được một lúc.
Hứa Kiến Quân chạy tới: “Cậu họ, cây bút Parker mà cậu tặng cho cô út đẹp quá đi, cô út của cháu mặc dù không có chuẩn bị món quà nào để tặng cho cậu, nhưng cô út đã chuẩn bị một bài hát rất hay muốn tặng cho cậu đấy.”
Gương mặt bé nhỏ của Lục Sênh Hạ ửng đỏ: “Kiến Quân, cháu đừng nói linh tinh, đây… Đây không phải là quà.”
“Dù sao cũng là hát cho cậu họ nghe, cô mau hát đi, cô hát hay lắm đấy.” Hứa Kiến Quân chạy tới phía trước chiếc bàn ôm lấy cây đàn ghi-ta lớn ở trên mặt bàn.
“Cậu đừng có làm rơi nó, để tớ giúp cậu.” Tư Mã Ngọc Thanh giúp cậu bé đỡ lấy cây đàn đưa qua cho Lục Sênh Hạ.
Lục Sênh Hạ ngồi lên chiếc ghế, Hoa Hiền Phương đem giá đỡ micrô tới đặt ở trước mặt cô bé, giúp cô bé điều chỉnh độ cao của giá đỡ.
Cô bé nhẹ nhàng gảy dây đàn ghi-ta: “Cơn gió tháng bảy, cơn mưa tháng tám, tấm thân em nhỏ bé thích anh ở nơi xa xôi, anh còn chưa tới, em nào dám già đi, tương lai kia em sẽ cùng anh đi tới cuối cuộc đời.
Nếu anh đồng ý, em sẽ bước đến, nhưng anh lại chẳng hề quan tâm đến sự xuất hiện của em, quá khứ của anh không hề có em, nhưng em vẫn thích anh…”
Khóe miệng của Đỗ Chấn Diệp khẽ run lên, cậu ta cúi đầu uống một ngụm rượu sâm-panh, đem mọi cảm xúc giấu hết vào bên trong.
Cả người Hoa Hiền Phương run rẩy, nếu như bài hát này là hát cho cậu em họ của cô nghe thì…
Ôi trời ơi!
Cô đưa tay đỡ lấy trán, suy nghĩ nhất thời bị hỗn loạn.
Người mà Sênh Hạ thích lại là cậu em họ của cô.
Chẳng trách từ sau khi leo núi trở về, cô bé trở nên rất kỳ lạ.
Không phải là bởi vì em họ đã đỡ được cô bé khi ngã xuống từ trên cây, nên mới rung động cảm nắng đó chứ?
Lần này, cô bé mở tiệc là để tỏ tình với em họ ư?
Trời ơi, con bé này to gan quá đi mất, thẳng… thắn quá đi!
Trong đám đông, không phải chỉ có mình cô nhận ra điều này.
Sau khi Lục Sênh Hạ hát xong, các bạn đều vỗ tay cổ vũ.
Hứa Kiến Quân giật giật góc áo Đỗ Chấn Diệp: “Cậu họ, có phải cô út của cháu hát rất hay không?”
“Ừm.” Đỗ Chấn Diệp đáp lại rất nhỏ tiếng, biểu cảm kín đáo khó mà đoán được.
Đôi mắt to tròn xinh xắn của Lục Sênh Hạ nhìn về gương mặt đẹp trai tuấn tú của cậu ta, trong mắt lóe lên những tia sáng li ti, gò má của cô bé hơi hơi ửng đỏ, giống như những bông hoa anh đào nở đầu tiên được tắm mình trong ánh nắng vậy.
“Anh Chấn Diệp, anh có thích bài hát này không? Lần sau em sẽ tự viết một bài, hát cho anh nghe có được không?”
Đỗ Chấn Diệp nhàn nhạt cười: “Cô bé ngốc, bây giờ em phải chú tâm vào việc học.” Lời nói này giống như một lời từ chối khéo léo vậy.
Ánh sáng trong đôi mắt của Lục Sênh Hạ mờ dần đi.
Cô bé tỏ tình thất bại rồi sao?
Anh Chấn Diệp không thích cô bé, hay là chưa hiểu ý của cô bé?
Một luồng khí nóng xông thẳng vào hốc mắt của cô bé.
“Có… Có bụi bay vào mắt em, em… Em phải đi vào nhà vệ sinh một lát.”
Cô bé khịt khịt mũi, chạy lên cầu thang bộ.
Đỗ Chấn Diệp không biết phải làm sao, cậu ta hoàn toàn không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, đối với cậu ta mà nói Lục Sênh Hạ chỉ là một cô em gái vẫn chưa lớn mà thôi.
Hoa Hiền Phương vội vàng bật nhạc lên để các bạn nhỏ tiếp tục nhảy múa ở sân nhảy.
Lâm Đại Dao kéo cô tới bên cạnh.
“Chị, cô bé Sênh Hạ liệu có phải là cảm nắng rồi không?”
“Cô cũng nhìn ra à?” Hoa Hiền Phương buồn phiền.
Theo lý mà nói, Chấn Diệp chỉ lớn hơn Sênh Hạ có bốn tuổi, độ tuổi chênh lệch rất thích hợp.
Nếu như Sênh Hạ đã mười tám tuổi, trưởng thành rồi, cô có khi còn tác hợp cho hai người bọn họ.
Thóc đâu mà đãi gà rừng.
Nhưng Sênh Hạ chỉ mới mười ba tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, như thế gọi là yêu sớm, không thể được.
“Sênh Hạ cũng đến tuổi dậy thì rồi, Chấn Diệp lại ưu tú như thế, cô bé thích Chấn Diệp cũng là chuyện rất bình thường.
Chỉ có điều, tôi thấy Chấn Diệp hơi khó xử…” Lâm Đại Dao do dự dừng lại.
“Đương nhiên sẽ khó xử rồi, nếu như Sênh Hạ đã mười tám tuổi rồi thì đây sẽ là một mối nhân duyên tuyệt đẹp, nhưng Sênh Hạ mới chỉ có mười ba tuổi, suy nghĩ còn chưa trưởng thành, Chấn Diệp sao có thể yêu đương với con bé cơ chứ?” Hoa Hiền Phương hơi đau đầu day day thái dương.
“Sênh Hạ dùng bài hát này để tỏ tình với Chấn Diệp, nhưng Chấn Diệp lại khéo léo từ chối, Sênh Hạ bây giờ chắc chắn đang trốn trong nhà nhà vệ sinh khóc lóc rồi.” Lâm Đại Dao nói.
“Tôi lên đó xem sao, phải khuyên bảo con bé cẩn thận mới được, chuyện yêu sớm chỉ có thể để cô bé thông suốt mà thôi, cô giúp tôi nói để ý tới Chấn Diệp một lát.” Cô nói xong liền đi lên trên tầng.
Lục Sênh Hạ tự nhốt mình bên trong nhà vệ sinh khóc thảm thiết, thật là thất vọng, cô bé vô cùng chán nản và xấu hổ.
Cô bé hối hận rồi, không nên nhanh như vậy đã đi tỏ tình với anh Chấn Diệp, cậu ta nhất định sẽ cho rằng cô bé là một đứa con gái rất qua loa.
“Sênh Hạ.” Hoa Hiền Phương đứng bên ngoài gõ cửa.
Cô bé vội vàng lấy nước rửa qua mặt, hít thở sâu vài hơi mới đi ra mở cửa.
“Có chuyện gì thế chị dâu?”
“Đi, chúng ta vào trong phòng nói chuyện một chút.” Hoa Hiền Phương ôm lấy bả vai của cô bé, đưa cô bé vào trong phòng.
“Ban nãy có… Có bụi bay vào mắt của em, em đi rửa qua là được rồi.” Cô bé ấp a ấp úng nói.
Hoa Hiền Phương vén sợi tóc rủ trên trán của cô bé ra: “Cơn gió tháng bảy, cơn mưa tháng tám, tấm thân em nhỏ bé thích anh ở nơi xa xôi.
Lời bài hát này không hề phù hợp với em, em là con gái nhà họ Lục chúng ta, là cành vàng lá ngọc, tấm thân nhỏ bé chỗ nào chứ?”
“Chị dâu, chị không hiểu, trong tình cảm, người thích đối phương trước luôn là người nhỏ bé hơn.” Lục Sênh Hạ nghiêm túc nói.
Hoa Hiền Phương nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô bé: “Chị biết cảm giác lần đầu tiên thích ai đó là như thế nào, chị và Thời Thạch quen nhau từ khi còn rất nhỏ, anh ấy chỉ lớn hơn chị có một tuổi mà thôi.
Có một lần, trong buổi tiệc tối ở trường anh ấy đã đánh đàn piano và hát ca khúc mà anh ấy tự viết, trái tim của chị lập tức đập thình thịch, suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bắt đầu từ lúc đó, chị đã không còn xem anh ấy như người bạn thanh mai trúc mã cùng nhau chơi đùa nữa.”
“Anh ấy cũng thích chị, bài hát mà anh ấy viết là để dành tặng cho chị mà đúng không? Sau đó thị hai người đã ở bên nhau rồi.” Hoa Hiền Phương hơi nghẹn ngào, đôi mắt ảm đạm khe khẽ sáng lên.
Hoa Hiền Phương lắc lắc đầu: “Không có, lúc đó, chị cũng chỉ tầm tuổi em thôi, bọn chị đều giấu tình cảm vào trong lòng, bọn chị đều biết rằng yêu đương quá sớm đều sẽ không đem lại lợi ích gì cho đôi bên.
Cho đến khi chị mười sáu tuổi, bọn chị mới bắt đầu chính thức ở bên nhau.”
Lục Sênh Hạ cúi thấp đầu xuống, hàng lông mi dày phủ bóng bên hàng mí mắt trắng nõn: “Chị dâu, hôm nay em thật là mất mặt quá đi.”