Cô bé vốn dĩ chỉ muốn tìm một chút đồ mỹ phẩm để học trang điểm thôi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô bé bèn chui xuống gầm giường.
Tư Mã Minh Thịnh nhìn chị gái, hỏi: “ Ngọc Thanh đã xảy ra chuyện gì vậy, có phải chị lại nghiêm khắc quá với nó không?”
Tư Mã Ngọc Thư đóng kín cửa lại, sợ có người nghe thấy: “Chị chỉ là muốn thằng bé học nhiều hơn một chút, nó nhất định phải trở nên giỏi giang để được Lục Vinh Hàn xem trọng, như vậy mới có thể đấu được với Lục Kiến Nghi.”
Tư Mã Minh Thịnh cắn chặt môi: “Chị, đó đều là chuyện của hơn chục năm trước rồi, chỉ cần Lục Kiến Nghi vẫn còn, Ngọc Thanh không thể thừa kế công việc kinh doanh của nhà họ Lục đâu, thà rằng chị nghĩ cách giúp em quay trở lại tập đoàn Mã thị còn tốt hơn làm mấy việc này.”
Tư Mã Ngọc Thư thở dài một tiếng: “Chị đã nói chuyện với anh rể em vài lần rồi nhưng anh ấy đều không quan tâm, chắc có lẽ anh ấy vẫn giận em chuyện lần trước.”
“Không phải em đã nhận lỗi với anh ta rồi sao.” Tư Mã Minh Thịnh cau mày: “Có phải gần đây quan hệ giữa hai người có vấn đề gì không? Em cảm thấy gần đây anh ta không đối xử tốt với em như trước.”
“Còn không phải do nhà Hạo Phong giở trò trước mặt anh ta sao.” Tư Mã Ngọc Thư cằn nhằn: “Không biết Hoa Hiền Phương đã cho Ngọc Thanh ăn bùa mê thuốc lú gì mà thằng bé cứ dính lấy cô ta, cô ta nói gì cũng nghe theo.”
“Ngay từ đầu chị đã nói đừng để Ngọc Thanh quá thân thiết với bọn họ.
Em lại bảo Ngọc Thanh sau này cũng phải quay về nhận tổ quy tông, có quan hệ tốt một chút với Lục Kiến Nghi cũng tốt, vậy nên chị mới không can dự vào.
Chị nói cho em biết, em tuyệt đối không được để lộ thân phận của Ngọc Thanh, một khi Lục Kiến Nghi biết Ngọc Thanh là con em, là em của anh ta, anh ta nhất định sẽ nghĩ cách tiêu diệt nó.”
“Anh ta dám động đến con trai em, em nhất định sẽ liều mạng với anh ta.
Em sẽ giết chết hai đứa con của anh ta.”
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như tràn ngập thù hận, nghĩ đến bộ dáng đắc ý của Hạo Phong, mạch máu trong đầu cô ta đều muốn nổ tung.
Vị trí Lục phu nhân đáng ra là của cô ta, là Hạo Phong đã cướp mất.
Từ sau khi bà ta xuất hiện, thái độ của ông Lục liền thay đổi, ông ta liên tục giúp đỡ bà ta là bởi vì bà ta có Y gia chống lưng.
Để bảo toàn vị trí của bản thân, cô ta bí mật lên kế hoạch mang thai với Lục Vinh Hàn.
Cứ nghĩ chỉ cần dựa vào thân phận người mẹ có thể suôn sẻ bước chân vào nhà họ Lục, nhưng không ngờ Hạo Phong lại hại cô ta sinh non, hại chết con cô ta.
Nếu cô ta thuận lợi sinh đứa bé ra, nhất định sẽ là người thừa kế của nhà họ lục Lục.
Bác sĩ nói cô ta không thể sinh con được nữa, cô ta biết cách duy nhất để níu giữ trái tim Lục Vinh Hàn đó chính là rời đi.
Cô ta thành công rồi.
Lục Vinh Hàn đã tìm cô ta khắp nơi, đối với cô không thể quên được, anh ta chán ghét và bỏ mặc Hạo Phong.
Sau khi tìm được cô ta trở về đã vô cùng yêu thương cô ta, muốn ly hôn với Hạo Phong.
Cô ta nghĩ rằng cuối cùng có thể “Khổ tận cam lai” rồi, không ngờ rằng lại bị bà cụ Lục ngăn cản.
Cô ta chỉ đành cam tâm làm vợ bé.
Cô ta đã cố gắng thử sinh một đứa con để làm chỗ dựa cho mình rồi, không dễ dàng gì mới có thể thụ tinh ống nghiệm, ai biết được bà cụ đó lại không cho phép cô sinh con, mà Lục Vinh Hàn cũng đồng ý với bà ta.
Cô ta sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, bố mẹ vì sinh một đứa con trai mà dốc toàn sức lực.
Vậy nên cô cũng có tư tưởng trọng nam khinh nữ, hơn nữa ở nhà họ Lục, chỉ có con trai mới có thể kế thừa sự nghiệp.
Ngoài mặt cô ta tỏ vẻ thấu tình đạt lý, đáp ứng mọi yêu cầu, nhưng trong lòng lại luôn có tính toán.
Cô ta mua chuộc bác sĩ, bí mật thụ tinh nhân tạo sau đó để Mã Trúc Mai mang thai hộ.
Vốn dĩ cô ta muốn sinh đôi hai đứa con trai, nhưng lại chỉ có một đứa sống sót.
Kế hoạch này vô cùng khéo léo, ai cũng nghĩ Tư Mã Ngọc Thanh là con của em trai cô ta kia, ai ngờ được đó lại là con trai của cô ta với Lục Vinh Hàn.
Cô ta đang cố nhẫn nhịn sự sỉ nhục ở nhà họ Lục, thể hiện sự dịu dàng, nhân từ, bao dung của mình, bên ngoài đều tôn trọng Hạo Phong, để bà ta lớn hơn mình, chính là để dựa vào đó mà trở mình.
Tư Mã Minh Thịnh nắm lấy vai cô ta: “Chị, chị phải biết em là hậu thuẫn của chị và Ngọc Thanh, chỉ khi em có chỗ đứng vững chắc mới có thể giúp chị và Ngọc Thanh cạnh tranh quyền thừa kế với Lục Kiến Nghi được.
Không cần biết chị dùng cách gì cũng phải thuyết phục anh rể giúp em lấy lại Mã thị.”
Tư Mã Ngọc Thư gật đầu: “Em không cần phải vội, chị sẽ nghĩ cách.
Lát nữa ra ngoài nhớ an ủi Ngọc Thanh, bảo nó nghe lời, đừng có muốn làm gì thì làm nữa.”
“Em biết rồi, chị phải nhanh lên, nếu để OCM nắm quyền sẽ rất khó trở mình.
Chị không thuyết phục được anh rể thì để Sênh Hạ thuyết phục thử xem.
Anh rể không phải rất yêu thương Sênh Hạ sao, nếu con bé có thể làm nũng một chút trước mặt anh rể, biết đâu anh ta sẽ mềm lòng.” Tư Mã Minh Thịnh nói.
Tư Mã Ngọc Thư gằn giọng: “Đừng nhắc đến con bé chết tiệt đó nữa, nhắc đến là sôi máu rồi.
Đẻ con gái đúng là vô dụng, nuôi ong tay áo, nuôi lớn rồi cũng chẳng có ích lợi gì.
Cho dù Lục Vinh Hàn có yêu thương con bé cũng sẽ không chia tài sản cho nó, con bé đó đối với chị chả có tí giá trị nào cả.
Chỉ có Ngọc Thanh làm chỗ dựa thôi, chỉ cần còn thằng bé, chị nhất định sẽ có cơ hội trở mình, không thể để Hạo Phong đè đầu cưỡi cổ mãi được.”
Cô ta dừng lại một lúc, nở nụ cười chế nhạo: “Hạo Phong vĩnh viễn cũng không thể ngờ được chị vậy mà lại có một đứa con trai.
Nhà họ Lục không cho chị sinh con, chị cũng sẽ có cách để sinh một đứa.
Có chết chị cũng không chịu thua bà ta.”
Dưới gậm giường, Lục Sênh Hạ bịt chặt miệng, cố gắng không để bản thân phát ra tiếng động.
Phía trước nhòe đi vì nước mắt.
Cô bé không dám tin, người mẹ mà mình hết mực yêu thương lại là một người đáng sợ như vậy! Tư Mã Ngọc Thanh vậy mà lại là em trai ruột của cô bé, là mẹ và cậu đã lên kế hoạch từ trước đó.
Thật là kinh hãi, cả thế giới của cô bé bị đảo lộn trong chốc lát! Sau khi Tư Mã Ngọc Thư và Tư Mã Minh Thịnh rời đi, cô bé nhanh chóng bò ra ngoài, im lặng trốn trong phòng.
Cô bé không cần một người mẹ như vậy, cô ta đã không hề yêu thương gì cô bé, chỉ coi cô bé là công cụ kiếm tiền, vậy cô bé cũng sẽ không yêu quý cô ta nữa.
Đến bữa tối, cô bé không xuống nhà ăn, Lục Vinh Hàn mở cửa, bước vào phòng cô bé: “Sao con không xuống ăn tối? Hôm nay có món bồ câu nướng con thích ăn đó.”
“Con không muốn ăn.” Lục Sênh Hạ lắc đầu, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe.
“Chuyện hôm nay bố đều biết hết rồi, là mẹ không đúng, bố đã nghiêm túc phê bình rồi.” Lục Vinh Hàn xoa đầu cô bé.
“Bố.” Cô bé ngước mắt lên nhìn Lục Vinh Hàn: “Bố có yêu mẹ không?”
Lục Vinh Hàn hơi rung động, nhẹ nở nụ cười: “Bố đương nhiên yêu mẹ con rồi.”
“Thế mẹ có yêu bố không?” Cô bé sụt sịt nói.
“Đương nhiên mẹ cũng yêu bố rồi.” Lục Vinh Hàn nở nụ cười.
“Thế còn mẹ lớn thì sao, bố có yêu mẹ lớn không?” Lục Sênh Hạ hỏi.
Lục Vinh Hàn im lặng, từ trước đến nay, Hạo Phong đối với ông ta mà nói chỉ là vợ trên danh nghĩa mà thôi.
Cô bé nở một nụ cười buồn: “Người bố yêu là mẹ, không phải mẹ lớn đúng không? Trước đây bất kể là đi đâu, bố cũng đều đi cùng mẹ, còn mẹ lớn luôn chỉ có một mình.
Bà ấy sẽ tức giận, ghen tuông và sẽ khóc.
Con luôn nghĩ bố không hề yêu bà ấy, tại sao bà ấy không rời đi? Giờ thì con biết rồi, bởi vì bà ấy yêu bố, bà ấy còn yêu bố hơn cả mẹ.”