“Bà phải hiểu rõ rằng vợ của tôi là chủ mẫu của nhà họ Lục, mọi chuyện lớn nhỏ trong căn nhà này đều do cô ấy quản lý, đây là quyền lợi cũng là nghĩa vụ của cô ấy, bà không có quyền can thiệp vào.” Lục Kiến Nghi nói rõ và nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.
Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như nhấp nhô lên xuống.
“Cũng bởi vì cô ta là chủ mẫu cho nên tôi mới hy vọng lời nói của cô ta có thể xứng với vị trí của mình.
Tất cả trẻ con ở trong nhà đều bị cô ta dạy dỗ đến nỗi không nghe lời dám nói lại người lớn, nói dối hết lần này đến lần khác, ngay cả Hứa Kiến Quân mới có bốn tuổi mà trong đầu đã tràn đầy vẻ quanh co, cậu cảm thấy như vậy thích hợp sao?”
“Tôi thấy bà giống như không ưa thì dưa có dòi, nếu như bà cảm thấy bị chồng lạnh nhạt thì hãy tự xem lại bản thân mình, không nên trút giận lên trên người của người khác, vợ tôi cũng không phải là đống cát của bà.”
Lời nói của Lục Kiến Nghi hơi thâm độc giống như một viên đạn, hung hăng đánh thẳng vào nhược điểm của Tư Mã Ngọc Như làm cho bà ta tức đến nỗi suýt nữa ngất đi.
Không phải là con đẻ của mình nên sẽ có khoảng cách và mãi mãi sẽ không đồng lòng với mình.
“Tôi và bố cậu vẫn còn tốt nên không cần cậu phải quan tâm.” Bà ta thở hổn hển đi lên trên lầu.
Hoa Hiền Phương thở dài: “Tính tình của mẹ nhỏ càng ngày càng lớn.”
“Con người luôn tham lam, một khi hơi chênh lệch thì sẽ cảm thấy không hài lòng.” Lục Kiến Nghi nói đầy ẩn ý.
Hoa Hiền Phương lộ ra nụ cười gian xảo: “Vì vậy đàn ông đừng lúc nào cũng nghĩ tới việc ngồi hưởng phúc cùng người khác, hai người vợ không thể nào hòa thuận với nhau được.”
Lục Kiến Nghi duỗi cánh tay cứng rắn ra ôm vòng eo thon của cô: “Chúng ta là một đời một kiếp một đôi, không ai có thể chen vào được.”
Khi cô đang nói chuyện không biết Lục Sênh Hạ từ đâu xông ra: “Anh cả, nếu như anh gặp chị dâu lúc mười tám tuổi thì anh có dự tính trước với chị dâu hay không?”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Cô ấy vốn dĩ là dự tính, ông nội chọn giúp anh từ lâu rồi.”
Lục Sênh Hạ nhăn mặt: “Ý của em là nếu như trước đó giữa hai người không có hôn ước thì anh có xem trọng chị ấy, có muốn cưới chị ấy hay không?”
Không đợi Lục Kiến Nghi lên tiếng Hoa Hiền Phương đã cướp lời: “Anh ấy sẽ không làm như vậy đâu, em quên rằng lúc chị mới gả tới đây đã bị anh ấy ghét bỏ và khinh bỉ các kiểu sao, anh ấy căn bản là thấy chị chướng mắt.”
Lục Sênh Hạ lộ ra vẻ mặt đồng cảm, không biết là đang đồng cảm với Hoa Hiền Phương hay là đồng cảm với anh trai.
Lục Kiến Nghi lấm tấm mồ hôi.
Đoạn lịch sử đen tối kia sợ là sẽ bị người phụ nữ ngốc nghếch này khắc sâu vào trong lòng, cả đời này sẽ không bao giờ quên được.
“Vợ à, chuyện lúc trước không phải đã bỏ qua rồi sao?”
“Sênh Hạ hỏi nên em chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.” Đôi mi dài dày của cô gian xảo chớp động giống như một con bướm đang bay.
Nếu như lúc đó gặp gỡ Lục Kiến Nghi, tình hình khẳng định sẽ nghiêm trọng hơn bốn năm trước.
Lục Kiến Nghi sẽ kiên quyết không lấy cô, mà cô cũng sẽ kiên quyết không gả cho anh bởi vì cô đã có Thời Thạch.
Lục Kiến Nghi cũng nghĩ đến Thời Thạch, nếu như Thời Thạch còn sống thì đoán chừng cô đã kết hôn rồi chứ sẽ không gả cho anh.
Lục Sênh Hạ lắc đầu rồi chép miệng: “Hai người cứng rắn dính lại với nhau đúng không?”
Hoa Hiền Phương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của cô bé: “Hai người ở bên nhau thì cần phài có duyên phận, nếu như không có duyên phận xem như có yêu nhau nhiều hơn nữa cũng sẽ bị ông trời cưỡng ép chia rẽ.”
Lục Sênh Hạ lè lưỡi: “Duyên phận là thứ không sờ được cũng không thể nhìn thấy, làm sao em biết được ai là chân mệnh thiên tử của mình chứ?”
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Vì vậy bây giờ phải lấy việc học làm trọng, không thể yêu đương.
Bình thường mà nói những người mà em có quan hệ qua lại từ thời học sinh thì duyên phận đều không sâu.
Chỉ khi gặp nhau ở tuổi kết hôn người mà em gặp được mới có thể là người đã được định sẵn trong cuộc đời em.”
“Điều đó cũng không chắc, nói không chừng người mà em gặp được chính là chân mệnh thiên tử của em đấy.” Lục Sênh Hạ lắc đầu như đánh trống.
Lục Kiến Nghi khoanh tay trước ngực nhìn kỹ cô bé với tư thái nghiên cứu phán đoán: “Em đã gặp được ai sao?”
“Em không gặp ai cả, em chỉ đang so sánh mà thôi.
Em phải lên lầu đọc sách nên hai người cứ tự nhiên.” Cô bé nói rồi chạy nhanh như chớp.
Lục Kiến Nghi sờ cằm như có điều suy nghĩ: “Em có cảm thấy con bé này là lạ thế nào không?”
“Có một chút, không phải là con bé thực sự yêu sớm đấy chứ? Hình như em chưa từng nhìn thấy con bé đặc biệt tới gần nam sinh nào cả?” Hoa Hiền Phương gãi đầu.
“Con bé hẳn là có ấn tượng tốt với người nào đó nhưng vẫn chưa có quan hệ qua lại.” Lục Kiến Nghi phân tích, anh là anh trai nên hiểu rất rõ em gái của mình.
Hoa Hiền Phương cười: “Thời gian trôi qua thật nhanh, Sênh Hạ cũng đã đến tuổi dậy thì.”
“Khoảng thời gian này em để ý tới con bé một chút, có chuyện gì con bé cũng tìm em đâu tiên.” Lục Kiến Nghi dặn dò.
Mặc dù tâm trí của em gái tương đối thành thục nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, vì vậy cần phải được hướng dẫn đúng đắn.
Hoa Hiền Phương gật đầu: “Em biết rồi, anh yên tâm đi.
Em sẽ tìm cơ hội nói bóng gió để thăm dò thử xem rốt cuộc là cậu bé nào.”
Lúc này, Đỗ Di Nhiên đang làm thẻ hội viên của câu lạc bộ Tày.
Mộ Dung Cẩm Lý nói cho cô ta biết Lục Kiến Nghi thường xuyên đến câu lạc bộ Tày nên tỷ lệ gặp được anh ở đây là lớn nhất.
Mấy ngày liên tiếp cô ta đều ngâm mình ở trong quán pub.
Trời cao không phụ người có lòng, rốt cuộc cô ta cũng chờ được Lục Kiến Nghi.
“Tổng giám đốc Lục thật là khéo, không ngờ lại có thể gặp được anh ở đây.” Cô ta làm ra vẻ ngạc nhiên, giả vờ như chỉ là trùng hợp.
Lục Kiến Nghi khẽ xoa cằm, lễ phép lên tiếng chào hỏi.
“Tổng giám đốc Lục không ngại ngồi xuống uống một ly với tôi chứ?” Cô ta vén mái tóc mai.
“Tôi đã có hẹn.” Lục Kiến Nghi thản nhiên trả lời.
Đỗ Di Nhiên không cam tâm xông thẳng tới trước mặt anh: “Thực ra tôi có chuyện muốn nói với tổng giám đốc Lục.”
Khuôn mặt Lục Kiến Nghi không có biểu cảm lạnh giống như một tảng băng mấy chục nghìn năm: “Nếu như là chuyện công việc thì hay tìm giám đốc Lý.”
“Có thể nói là công việc cũng có thể nói là việc riêng.” Đỗ Di Nhiên nói, cô ta muốn nghĩ trăm phương nghìn kế để thu hút sự chú ý của Lục Kiến Nghi, không thể để anh đối xử với cô ta giống như bình hoa.
Lục Kiến Nghi hơi nhướng mày rậm: “Cô Đỗ muốn nói gì?”
Đỗ Di Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm anh.
Đường nét hoàn hảo của anh giống như đường nét được vẽ bởi nét bút tinh vi của Venus.
Một cặp mắt đào hoa sâu thẳm, sáng rực giống như vì sao lấp lánh lại lạnh lùng như băng, dường như không có thứ gì trên đời có thể hoà tan được.
Cô ta rất muốn biết khi anh nhìn Hoa Hiền Phương có phải cũng lạnh lùng hà khắc như vậy hay không?
“Tôi biết mẹ kế của tôi có quan hệ thân thích với anh.
Mặc dù bà nội bảo tôi phụ trách hạng mục này nhưng bà ấy vẫn luôn muốn một mình nắm quyền lực vứt bỏ tôi ra ngoài.
Tôi hy vọng tổng giám đốc Lục có thể công tư rõ ràng, đừng đem yếu tố cá nhân vào trong các hạng mục của công ty và thiên vị mẹ kế của tôi.”
Trên mặt Lục Kiến Nghi hiện lên vẻ mỉa mai: “Cô Đỗ thay vì tốn thời gian ở đây làm chuyện vô ích còn không bằng viết một bản kế hoạch thì tốt hơn.”
Nói xong anh nhanh chóng sải bước rời đi.
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên hung hăng co giật giống như bị ong vò vẽ đốt lệch tới tận mang tai.
Cô ta là thiên kim nhà giàu nên phạm vi chọn bạn đời hẹp hơn những người phụ nữ bình thường rất nhiều.
Cô ta tuyệt đối sẽ không gả cho một người đàn ông khiêm tốn, cô ta chắc chắn phải gả cho một người đàn ông mạnh mẽ hơn mình.
Người đàn ông như vậy thường ở trên đỉnh của kim tự tháp và rất quý hiếm.