Hoa Hiền Phương thật ra không hiểu cách làm của cô.
Vì một người đàn ông mà cắt đứt quan hệ với người thân, nhận lấy đủ loại điều kiện không hợp tình hợp lý, trái ngược lẽ thường.
Chẳng lẽ tình yêu có thể trở thành tất cả của một người sao?
Cô đưa theo Đỗ Chấn Diệp, Hoa Phi và Kiến Quân ra vườn hoa tản bộ, để các đại nhân tản bộ thật vui vẻ.
“Em họ, bà em có lẽ rất khủng bố hả?”
Đỗ Chấn Diệp điên cuồng gật đầu: “Rất khủng bố, bà ấy chính là Võ Tắc Thiên, việc lớn việc nhỏ trong nhà cũng phải do một mình bà ấy quyết định.”
“Vậy ba em đâu? Cái gì cũng nghe bà ấy sao?” Hoa Hiền Phương nhíu mày.
“Đúng, ông nội em khi còn sống cái gì cũng phải nghe bà ấy, bởi vì ông nội ở rể nhà họ Đỗ.
Nhà họ Đỗ âm thịnh dương suy.” Vẻ mặt Đỗ Chấn Diệp còn mang theo vài phần đau buồn.
Hoa Hiền Phương vỗ vai cậu ta: “Chờ sau khi em kế thừa gia nghiệp thì phải đảo ngược thế cục này.”
Đỗ Chấn Diệp làm một cái mặt quỷ: “Che em có thể kế thừa gia nghiệp hay không cũng là một vấn đề, chớ nói chi là em.
Làm không tốt bà nội em sẽ giao tập đoàn cho cô quản lý, cô ấy chính là công chúa Thái Bình.”
Hoa Hiền Phương cười ha ha: “Công chúa Thái Bình lợi hại hơn nữa còn không phải thua trong tay cháu, em chính là Lý Long Cơ đời tiếp theo.”
Đỗ Chấn Diệp gãi đầu, cậu ta chưa đủ mười tám tuổi, trên mặt còn mang theo vài phần trẻ con: “Em không chỉ phải đấu với cô, còn phải đấu với chị em.”
Hoa Hiền Phương khoát tay: “Chị vừa nhìn đã biết chị em không bằng em rồi.”
Đỗ Chấn Diệp đã hòn đá nhỏ dưới lòng bàn chân: “Bà nội em cũng không nghĩ như vậy, bà ấy thích con dâu trước cơ, đó là con gái nhà quyền quý danh môn bà tự mình chọn cho bố.
Mà mẹ em xuất thân người nghèo, bà ấy ghét bỏ, bắt bẻ mẹ đủ thứ.
Trong lòng bà, chị tốt hơn em, bà ấy còn thường xuyên nói chị giống bà ấy.”
Hoa Phi bĩu môi: “Bà ấy thích con dâu trước như thế, còn đồng ý cho cô ta ly hôn với bố cậu?”
Đỗ Chấn Diệp lắc đầu: “Bà ấy qua đời rồi, lái máy bay tư nhân ra nước ngoài du lịch, kết quả gặp sấm chớp mưa bão, máy bay nổ người chết.”
“Thì ra là như vậy.” Hoa Phi nhún vai, mang theo mọi người đi đến phía trước đình nghỉ mát ngồi xuống.
Người hầu bưng trà bánh tới.
Đỗ Chấn Diệp uống một ngụm trà, cười nói: “Mẹ lâu rồi không về, ngay cả mấy người có tiền rồi cũng không biết.”
Hoa Phi trêu chọc cười một tiếng: “Năm tháng tăm tối cuối cùng rồi sẽ trôi qua, cậu chỉ cần chịu cố gắng thì luôn có thể kiếm được tiền.”
“Nói cũng đúng, bây giờ mấy người mở công ty sao?” Đỗ Chấn Diệp hỏi.
“Mẹ cháu có một công ty trang sức.” Hứa Kiến Quân bi bô nói.
“Cái gì?” Đỗ Chấn Diệp rung động dữ dội, vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Hoa Hiền Phương một chút rồi mới phục hồi tinh thần lại: “Chị họ, chị… chị chính là người sáng lập, thiên tài marketing trong truyền thuyết kia?”
Hoa Hiền Phương khoát tay: “Không khoa trương như vậy, chị chỉ là nhà thiết kế trang sức bình thường thôi.”
“Chị mới không bình thường ấy, trong giới kinh doanh, em sùng bái hai người nhất, một người là chị, một người là tổng giám đốc Lục Kiến Nghi của Đế Vương, anh ấy là chiến thần thương trường.” Đỗ Chấn Diệp chững chạc đàng hoàng nói.
Hứa Kiến Quân trừng mắt nhìn: “Lục Kiến Nghi là chồng của mẹ em, là bố ma vương của em.”
“Cái gì?” Đỗ Chấn Diệp xém chút nhảy dựng lên từ trên ghế, rung động vừa rồi còn chưa kịp tiêu hoá thì lại tới một đợi khác.
“Anh rể của em thật lợi hại, chẳng qua lợi hại hơn nữa cũng bị chị em chinh phục.” Hoa Phi cười.
Hứa Kiến Quân tiếp lời cậu ta: “Đây gọi là ma cao một thước, đạo cao một trượng.”
Hoa Hiền Phương sặc một cái, cô có chinh phục Lục Kiến Nghi sao?
Thật đúng là không có cảm thấy.
Anh là ma vương Tu La, cô nào có bản lĩnh chinh phục anh, mỗi lần đều bị anh tra tấn, áp bức đủ loại.
Đỗ Chấn Diệp hào hứng hớn hở chạy về, muốn nói tin tức này cho mẹ.
Đúng lúc này, Lục Kiến Nghi đẩy cửa đi vào, anh mới vừa từ công ty trở về.
Nhìn thấy anh, Hoa Vô Song khiếp sợ không thôi: “Tổng giám đốc Lục, sao cậu lại tới đây?”
“Đây là con rể anh, hai người từng gặp sao?” Bố Hoa nói.
Đỗ Chấn Diệp vỗ vai bà ấy: “Mẹ, con đang muốn nói cho mẹ đây, tổng giám đốc Lục là chồng của chị họ.”
Lục Kiến Nghi nhếch miệng cười: “Hôm qua từng gặp bà Đỗ một lần trong tiệc rượu, không ngờ ngài là cô của Hiền Phương.”
Sau khi Hoa Vô Song kinh ngạc thì cuối cùng đã nhớ ra.
Năm đó bố đã hy sinh vì cứu ông cụ nhà họ Lục, ông cụ Lục tự mình định ra hôn ước, để cháu trai cưới con gái nhà họ Hoa làm vợ.
Bà ấy vốn cho rằng nhà họ Lục chỉ nói suông mà thôi, tuyệt đối sẽ không thực hiện ước định, không ngờ tới thật sự đúng là cưới cháu gái.
Sớm biết nhà họ Lục sẽ giữ đúng lời hứa, bà ấy cũng không cần chịu nhục nhiều năm như vậy.
Mặc dù nhà họ Đỗ là tài phiệt thứ nhất thành phố Tinh Không, nhưng so sánh với nhà họ Lục gia tộc thứ nhất phương Đông vẫn có chênh lệch rất lớn.
Nhà họ Hoa và nhà họ Lục kết thân, thái hậu Từ Hi nhà họ Đỗ còn dám xem thường bà và người nhà mẹ đẻ sao?
“Thật ra lần này cô đến Thành phố Long Minh chính là hy vọng có thể thành lập quan hệ hợp tác với Đế Vương.” Hoa Vô Song nói.
Đế Vương là tập đoàn sản nghiệp công nghệ cao dẫn trước toàn cầu, là Lục Kiến Nghi sáng lập ở nước Mỹ, mặc dù bây giờ Lục Kiến Nghi phần lớn thời gian đều ở Thành phố Long Minh, nhưng tổng bộ Đế Vương vẫn ở An Kỳ, Thành phố Long Minh bên này được gọi là tổng bộ khu châu Á.
Bây giờ rất nhiều công ty đều đang tìm kiếm chuyển hình, kinh tế tương lai cuối cùng thuộc về công nghệ cao.
Hoa Hiền Phương đặc trước phòng ở Hàn Các, nhìn thời gian sắp tới nên bèn nói: “Chúng ta tới phòng ăn đi, vừa ăn vừa trò chuyện.”.
Đam Mỹ H Văn
“Được.” Hoa Vô Song gật đầu.
Đến phòng xa hoa của Hàn Các.
Hứa Kiến Quân nhìn thấy Lục Kiến Nghi thì mỉm cười: “Bố ma vương, cậu họ nói bố là chiến thần giới kinh doanh, mẹ là thiên tài marketing, hai người là thần tượng của cậu ấy.”
Đỗ Chấn Diệp gãi đầu, ngại ngùng cười: “Sau này em phải học tập hai người nhiều hơn.”
Hoa Hiền Phương cười một tiếng: “Nói không chừng sau này em có thể trò giỏi hơn thầy, giỏi hơn cả thầy cũng không biết chừng.”
Đỗ Chấn Diệp làm một cái mặt quỷ: “Mục tiêu bây giờ của em chủ yếu là đánh bại công chúa Thái Bình nhà tụi em.”
“Bọn chị ủng hộ em.” Hoa Hiền Phương giơ nắm đấm động viên cậu ta.
Hoa Vô Song vỗ vai con trai: “Lần này nhân dịp nghỉ hè đưa con qua đây là muốn rèn luyện cho con một chút, con phải tỏ ra thành thục một chút, đừng giống như đứa trẻ nữa.”
Hoa Hiền Phương khoát tay: “Cô, đây là họp gia đình, không phải họp kinh doanh, không cần quá câu nệ.”
“Đúng thế.” Đỗ Chấn Diệp gật đầu giống như gà con mổ thóc: “Con đang thành thật trò chuyện với chị họ, tình huống nhà chúng ta chính là như vậy.
Võ Tắc Thiên nắm giữ triều chính, công chúa Thái Bình muốn đoạt đích, bố con tính cách yếu đuối, bà nội nói gì nghe nấy, có thể được lập làm người thừa kế không vẫn là ẩn số.”
Hứa Kiến Quân hai tay ôm ngực, như tiểu đại nhân lắc đầu thở dài: “Cậu họ, nhà các cậu đúng là âm thịnh dương suy.”
Mẹ Hoa đồng tình nhìn cô em chồng một chút, mẹ chồng hung ác thì thôi, chồng còn yếu đuối, cô em chồng trong nhà kia còn không biết bị ức hiếp cỡ nào.
“Mẹ chồng em ức hiếp em không ít hả?”