Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 508: Người Phụ Nữ Ở Trong Khách Sạn Là Cô Sao






“Cô gái ngốc nghếch, trước kia em có từng đi giao thức ăn ở bên ngoài không?” Anh nói với giọng điệu hững hờ giống như chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.


Cô hơi sửng sốt: “Đã…Đã từng đi giao, sao vậy?”
Anh nhẹ nhàng ôm vòng eo thon thả của cô rồi kéo cô vào trong lòng: “Anh nhớ em đã từng nói với anh là em bị người ta bắt nạt trước khi gả cho anh …”
Anh vẫn chưa nói xong đã có một cơn co rút mạnh mẽ lướt qua cơ thể của cô: “Anh…Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
Anh không bỏ qua phản ứng của cô: “Em đừng căng thẳng, anh chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, có phải em bị bắt nạt lúc tới khách sạn giao thức ăn không?”
Hoa Hiền Phương giống như bị sấm sét đánh trúng đỉnh đầu, run rẩy nhảy dựng khỏi người anh, đôi mắt trừng to còn lớn hơn cả chuông đồng nhìn chằm chằm anh, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.


Sao anh lại biết được?
Chẳng lẽ anh vẫn luôn âm thầm điều tra chuyện này?
“Không…Không phải, cho tới bây giờ em chưa từng giao đô ăn tới khách sạn, em đã vượt qua được chuyện đó rồi nên không muốn nhắc lại nữa.”
Nhin cô có vẻ rất kích động giống như là bị anh nói trúng cái gì đó.


Anh không thể nào bỏ qua điều khác thường này.


“Cô gái ngốc nghếch.” Anh lại một lần nữa kéo cô vào trong lòng nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô giống như là đang an ủi cô bình tĩnh trở lại.


“Anh đã từng nhìn thấy hình xăm này ở…”

Anh vẫn chưa nói xong đã bị cô cắt ngang: “Đây là hình xăm em mua ở trên taobao nên anh đã từng nhìn thấy cũng là điều rất bình thường, những người buôn bán trên mạng không biết đã bán bao nhiêu cái mỗi ngày đâu.”
Khóe miệng Lục Kiến Nghi nở nụ cười kỳ lạ, có lẽ là anh đã nghĩ nhiều rồi.


Sao cô có thể là cô gái ở trong khách sạn chứ?
“Bỏ đi, không nhắc tới nữa.”
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi liếc nhìn anh: “Không phải là anh lại bắt đầu ghét bỏ em đấy chứ?”
Bóng ma tâm lý của cô vẫn rất lớn.


Anh búng lên trán của cô: “Em sinh con cho Hứa Nhã Thanh còn không để ý, anh sẽ để ý tới chuyện nhỏ nhặt này sao?”
Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài dày đặc tạo thành hai bóng mờ dưới mí mắt trắng nõn: “Nếu như có một ngày anh ghét bỏ em thì em sẽ tự giác rời đi.”
Anh cúi đầu hung hăng hôn lên môi của cô, một đôi cánh tay cứng rắn ôm vòng eo thon của cô giống như nhốt cô lại: “Nếu như em dám rời khỏi anh nửa bước thì anh sẽ giam giữ em cả đời, vĩnh viễn không cho phép đi ra ngoài.”
“Ma vương.” Cô khẽ đấm vào vai của anh rồi ngả đầu vào lồng ngực ấm áp, đây là chốn trở về đời này của cô, chỉ thuộc về một mình cô.


Sau khi bọn trẻ ngủ trưa thì đi ra ngoài chơi.


Trong núi có một khe suối nhỏ cạn nhìn rõ thấy đáy, bên trong có rất nhiều cá con.


Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hạ thay quần đùi, chơi với cá ở dưới nước.


Hứa Kiến Quân thì đang nhặt đá cuội.


Nơi này có rất nhiều viên đá nhỏ xinh với nhiều màu sắc nên cậu bé rất thích.


Hoa Hiền Phương ngồi ở bên cạnh khe suối ngâm chân ở trong nước, làn nước rất trong mát.


Suy nghĩ của cô không khỏi quay trở lại cái đêm khủng khiếp bốn năm trước.


Cô đã rất sợ hãi và tuyệt vọng.


Nếu như người đàn ông kia không phải Hứa Nhã Thanh thì chuyện này sẽ trở thành ác mộng cả đời này cô sẽ không bao giờ thoát khỏi được.


Thậm chí cô sẽ không biết bố của con mình là ai.



Cô không biết tại sao Lục Kiến Nghi lại đột nhiên nhắc tới chuyện này cũng không dám hỏi nhiều, có một số việc đã qua thì nên hoàn toàn quên đi.


Lục Kiến Nghi đứa trẻ ngồi trên băng ghế cách đó không xa với vẻ mặt vô cùng trầm lắng.


Mặc dù cảm thấy cô gái kia rất không có khả năng là Hoa Hiền Phương nhưng trong lòng vẫn có cảm giác mong chờ nho nhỏ.


Dù sao cũng có rất nhiều chuyện trùng hợp.


Chuyện xảy ra ở Giang Thành, Hoa Hiền Phương vừa tình cờ cũng ở Giang Thành.


Cô gái kia đi giao thức ăn ở bên ngoài Hoa Hiền Phương cũng giao thức ăn ở bên ngoài.


Trên bả vai trái của cô gái kia có một hình xăm hình trái tim, Hoa Hiền Phương cũng có một hinh xăm như vậy ở trên đó.


Trùng hợp nhất là Hoa Hiền Phương cũng bị người ta bắt nạt vào mấy ngày đó.


Khi anh nhắc tới chuyện giao thức ăn tới khách sạn phản ứng của Hoa Hiền Phương vô cùng quá khích.


Mặc dù cô phủ nhận nhưng biểu cảm của cô đã bán đứng cô.


Nếu như không phải bị anh nói trúng mà ở chỗ khác bởi vì chuyện khác thì cô chắc chắn sẽ không kích động như thế.


Liệu họ có phải là cùng một người?
Ngay khi anh đang suy nghĩ Hoa Hiền Phương đã trở về, đã đến lúc cho con uống sữa rồi.


Cô giúp việc cầm bình sữa tới.


Cô ôm con trai rồi cho thằng bé bú sữa.


Lục Kiến Nghi ở bên cạnh cho con gái bú sữa: “Hai đứa trẻ ăn càng ngày càng nhiều.”
“Đợi đến khi hai đứa được sáu tháng thì có thể cho ăn thêm thực phẩm bổ sung.” Hoa Hiền Phương mỉm cười.



“Bọn trẻ lớn rất nhanh, sau kỳ nghỉ hè Kiến Quân đã đi học rồi.” Lục Kiến Nghi nhìn bọn trẻ ở bên trong khe suối nhỏ trầm giọng nói.


Sau khi Hoa Hiền Phương cho con bú sữa xong thì nhẹ nhàng vỗ lưng cho thằng bé: “Kiến Quân biết tự chăm sóc bản thân, từ nhỏ đến lớn em chưa từng phải lo lắng cho thằng bé.”
Lục Kiến Nghi dường như nghĩ đến điều gì đó thuận miệng hỏi: “Kiến Quân sinh non sao?”
Cô gần như là theo bản năng cụp mắt xuống, hàng mi dài che đậy con ngươi đang lấp lóe chỉ sợ không cẩn thận sẽ tiết lộ ra bí mật của mình.


“Vâng.” Cô trầm thấp trả lời rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Gần đây mẹ nhỏ sắp xếp rất nhiều chương trình học cho Ngọc Thanh tạo áp lực rất lớn cho thằng bé, mỗi ngày thằng bé đều ủ rũ cúi đầu.

Đối với mấy đứa trẻ chúng ta không thể thúc ép quá mức, chơi đùa là tính trời sinh của bọn trẻ.”
“Cô ta có yêu cầu quá cao với Tư Mã Ngọc Thanh.” Lục Kiến Nghi nói như chuồn chuồn lướt nước.


Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Còn không phải sao? Ép một đứa trẻ sợ toán nhất học olympic toán học giống như là đang ép một người sợ ăn cay ăn ớt vậy.

Khi còn bé em cũng không thích học toán, mỗi lần làm các bài toán ứng dụng đều cảm thấy đau đầu, A Thông học toán khá tốt lần nào cũng được một trăm điểm.

Ngày nào em cũng làm bài với anh ấy, em không biết làm bài thì anh ấy sẽ dạy em.

Anh ấy giảng khá tốt, giảng còn cẩn thận hơn giáo viên nhiều.”
Cô nói rồi nở nụ cười, cười có vẻ đau buồn lặng lẽ lướt qua khuôn mặt cô.


Lục Kiến Nghi ôm vai của cô: “Sau này anh sẽ giúp em giải quyết tất cả những vấn đề khó khăn.”
Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh đều đã là quá khứ, chỉ có anh mới là hiện tại và tương lai của cô.


Cô hờn dỗi liếc nhìn anh: “Đương nhiên phải để anh giải quyết, ai bảo anh là chồng em.”
Cũng bởi vì đứng trên bờ vai khổng lồ này của anh nên cô mới có thể đi thẳng một đường từ đồng thau tới vương giả.


Đúng lúc này điện thoại di động của Lục Kiến Nghi vang lên, sau khi anh ấn nút nghe chỉ nói mấy chữ: “Tôi biết rồi.”
Hoa Hiền Phương thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”
“Finn đã về nước rồi.” Lục Kiến Nghi hời hợt nói.