Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 422: Người Chồng Gương Mẫu






Hoa Phi nhanh chóng chuồn, nhìn một cái là biết chị chưa nguôi giận, không nên dính líu.



Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi nở một nụ cười mê hồn: “Vợ, đói bụng không, có thể ăn rồi.



Trải qua hai giờ học hỏi, anh đã làm xong một nồi mì trộn.



Hoa Hiền Phương nếm thử một miếng, mùi vị lại không tệ: “Là do tôi đói mới ăn, không phải tha thứ cho anh.



Lục Kiến Nghi vuốt ve đầu cô: “Anh biết, anh phạm vào sai lầm nghiêm trọng, làm sao có thể dễ được tha thứ đâu, anh còn phải tiếp tục sửa đổi, tranh thủ sự khoan hồng.



Túi sữa nhỏ ăn nhồm nhoàm một khối thịt bò, dùng ngữ khí của trẻ con: “Bố Ma Vương làm mì trộn không ngon, con không thích ăn.



Hoa Phi cười một tiếng: “Anh rể bây giờ cũng là người chồng lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.



Hoa Hiền Phương ăn mì, không nói gì thêm, cô cũng thấy không cần thiết phải mở miệng.

Cái gai tròng lòng cô ngày nào chưa được nhổ bỏ thì cô vẫn khó chịu ngày ấy.



Ăn xong, cô đứng lên, Lục Kiến Nghi đỡ cô: “Hôm nay anh không đi công ty, ở nhà chơi với em và con một ngày, được không?”


“Không cần, hôm nay tôi không cần anh.

” Hoa Hiền Phương bỏ rơi anh, ngày hôm qua khi cô cần anh lại chạy mất, hôm nay ở cùng thì có ý nghĩa gì chứ?

Cô dùng sức hơi lớn, quần áo mài là vỡ bọng dầu trên tay Lục Kiến Nghi, một chút đau nhói truyền tới, nhưng anh có chút chết lặng, bởi vì lòng đang đau, còn đau hơn nỗi đau thể xác.



“Anh cần em, được không?”

“Xin lỗi.

” Cô dắt túi sữa nhỏ: “Tôi phải dẫn Tiểu Quân đi tìm ba nó.

Nhã Thanh đã hẹn với Tiểu Quân, hôm nay phải dẫn Tiểu Quân đến gặp anh ấy, tôi vốn là không muốn đi, nhưng tạm thời thay đổi chủ ý, hai người đàn ông yêu nhất ở bên cạnh khá là vui.



Túi sữa nhỏ mặt mờ mịt nhìn cô, cậu bé hẹn với ba gặp nhau lúc nào, sao cậu bé không biết?

Lục Kiến Nghi cảm thấy lời này như sét đánh ngang tai, câu nói này rõ ràng là muốn khiêu khích anh.



“Em muốn phán tử hình cho anh hả, ngay cả cơ hội chuộc tội cũng không cho sao?”

Cô lạnh lùng, giận dữ nhìn anh, ánh mắt sắc bén như những thanh kiếm: “Anh biết không? Không có so sánh, sẽ không có đau thương.

Trước kia khi tôi mang thai Tiểu Quân, Hứa Thanh Nhã không bao giờ bỏ lỡ những buổi khám thai, kể cả anh ấy ở nước ngoài, cho dù có công việc rất quan trọng, anh ấy cũng mặc kệ, bay đến bờ bên kia đại dương cùng tôi và con.

Mà anh, rõ ràng ở bên tôi, nhưng ngay cả nửa giờ cũng không chờ đợi được.

Lục Kiến Nghi, anh không phải một người chồng tốt, càng không phải là một người cha tốt, ngay cả tiêu chuẩn thấp nhất anh cũng không đạt được.



Nói xong, cô mang con đi ra ngoài.



Lục Kiến Nghi tựa như đang bị thứ gì đó đánh và, một nỗi đau co thắt truyền qua đôi vai.

Lời này tức là đã hoàn toàn phủ định anh rồi, đem anh nhấn xuống dưới tầng 18 địa ngục, làm sao anh có thể đứng lên được nữa.



Anh giống như là hóa đá vậy, cứng ngắc đứng lặng tại chỗ, không biết làm sao.



Hoa Phi thở dài, đi tới vỗ vai một cái: “Anh rể, em không biết ngày hôm qua, anh có chuyện quan trọng gì để có thể để bỏ rơi vợ con.

Em muốn nói cho anh là, chị là người có cá tính, chị ấy muốn là ‘lúc ấy’, không phải ‘sau chuyện này’, nên một khi làm sai, dù đền bù ra sao, trong lòng vẫn sẽ canh cánh.

Sau này anh làm việc nên cân nhắc kỹ, đừng gây tổn thương cho chị ấy nữa.



Lục Kiến Nghi đi ra ngoài, một mình ở trong xe ngẩn ngơ rất lâu.



Trong ngực anh như đang đóng những cây đinh, đâm đến chảy máu, khiến anh chẳng thiết sống nữa.



Mỗi một lần, anh vất vả để cho quan hệ của bọn họ tiến thêm một bước, đều sẽ có chuyện xảy ra, khiến mọi thứ hỏng bét và trở lại điểm xuất phát.




Trong lòng Hoa Hiền Phương, nhất định anh là kẻ chẳng ra gì.



Giọng của cô, tiếng của cô, ánh mắt của cô, tâm trí của cô, đều đầy sự oán hận với anh.



Hận anh giữ cô bên mình, hận anh không chịu buông tay.



Người chồng mà cô yêu, người chồng cô muốn cùng chung sống, nhất định không phải là anh!

Một suy nghĩ như thiên đường, một suy nghĩ như địa ngục.



Chẳng qua là có chút khác biệt, hôn nhân của anh một lần nữa rơi vào vòng nguy hiểm.





Hoa Hiền Phương ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ.



“Đi đến nhà họ Hứa sao?” Khải Liên hỏi.



“Không cần, tùy tiện vòng vòng một chút đi.

” Hoa Hiền Phương hất tay, vốn dĩ cô đâu định đến đó, chỉ là tức giận với Lục Kiến Nghi mới cố ý nói như vậy.



Túi sữa nhỏ mở miệng: “Mẹ, tại sao không đến nhà ba, con đã nhắn tin Zalo cho ba, nói chúng ta sẽ đến.

Ba đang trên đường từ công ty về nhà.

Nếu chúng ta không đi, ba sẽ đau lòng.



Đầu Hoa Hiền Phương đổ đầy mồ hôi.



Trẻ con đúng là trẻ con, tùy tiện một câu nói, thì sẽ coi là thật.



“Nếu ba con về rồi thì đi đến đó.



Hứa Nhã Thanh luôn đặt cô và con lên đầu tiên, mà Lục Kiến Nghi luôn cho cô xếp cuối.

Trong lòng anh ra, luôn có thứ quan trọng hơn cô và con.



Chung quy đều là anh không quan tâm đến cô, không yêu cô, miễn cưỡng giữ cô lại chỉ để thoả mãn nhu cầu, y hệt như ông của anh.



Khi bọn họ tới, Hứa Nhã Thanh đã ở đó rồi.




“Cục cưng, nhớ ba sao?” Anh ôm lấy con trai, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé.



“Mẹ cũng nhớ ba, ngày hôm qua mẹ đi khám thai, bố Ma Vương để mẹ ở bệnh viện chạy mất, mẹ đang nóng giận, có thể phải ly dị với bố Ma Vương.

” Túi sữa nhỏ rụt vai, thở dài, mặt nhăn nhó.

ngôn tình hoàn

Trong gió nhìn Hoa Hiền Phương rất khó coi, cô muốn đánh một cái.



“Hứa Kiến Quân, nói chuyện đàng hoàng đi?”

Hứa Nhã Thanh đặt con xuống, ôm lấy vai: “Anh là ba của con có gì mà không được nói.



Đi vào phòng, anh ta lấy một cốc nước ép hoa quả tươi cho cô.



“Hiền Phương, Lục Kiến Nghi nếu không thể trân trọng em, chờ sinh xong đứa trẻ, anh mời luật sư tốt nhất, giúp em ly hôn.



Hoa Hiền Phương thõng con ngươi, đôi lông mi dài che đôi mắt trắng: “Coi như có thể ly dị, cũng không thể giành được quyền nuôi hai đứa trẻ, nhà họ Lục sẽ không đồng ý để lũ trẻ theo em.



“Anh hỏi ý kiến qua luật sư, chỉ cần có thể thu thập được chứng cứ bất lợi của Lục Kiến Nghi, chứng minh anh ta là người sai, đứa trẻ đi theo anh ta sẽ bất lợi, em sẽ có khả năng có được quyền nuôi dưỡng.

” Hứa Nhã Thanh tỉ mỉ nói.



Lời này khiến ánh mắt Hoa Hiền Phương sáng lên, hôn nhân với Lục Kiến Nghi sớm đã nhiều nguy cơ, nay cô cũng chẳng tha thiết gì, cô chỉ quan tâm con của mình.



Chỉ cần có được quyền nuôi dưỡng, cô có thể làm bất cứ chuyện gì.



“Nếu là ly hôn, em sẽ rời thành phố Long Minh, rời đi quốc gia này, cả đời cũng không trở lại đây nữa.



Như vậy sẽ không gặp Lục Kiến Nghi, cô cũng chẳng đau lòng.




.