6891.
“Anh làm cái gì? Thả tôi ra!”
“Có người không, cứu mạng a!”
Khủng hoảng cực đại như mưa rào đến, đánh cho Cố Phi Yên không kịp trở tay.
Cô kinh sợ giãy dụa, miệng kêu cứu, hét được hai tiếng thì bị người công kích cô bịt chặt miệng, chỉ có thể vô ích phát ra tiếng ô ô.
Cô mở to mắt tìm kiếm tứ phía, dần dần thất vọng.
Không có ai qua đây, cho dù có người đi ngang chú ý đến tình huống bên này, thấy cô bị người cưỡng ép, cũng chỉ như tránh không kịp bước nhanh ra xa, sợ hãi bản thân mình bị vướng vào vòng nguy hiểm, không có lấy một chút ý thức cứu cô.
Dưới cảnh tình này, lòng Cố Phi Yên trầm xuống, ngược lại kích phát tỉnh táo tìm đường sống trong chỗ chết.
Cầu cứu vô dụng, vậy phải tự cứu chính mình!
Cô mấp máy môi, đôi mắt xanh đẹp sáng kinh người, ánh mắt lạnh lẽo.
Bên tay không tìm thấy vũ khí có thể lợi dụng, duy nhất chỉ có ba bát hoành thánh vừa mua.
Có điều, có những thứ này cũng khá được!
Cố Phi Yên không tiếp tục giãy dụa, cô âm thầm tích góp chút sức lực, nhắm mắt lại, mạnh mẽ dùng tất cả khí lực toàn thân cầm ba hộp đập về phía tên cướp.
Mì đổ ập xuống đầu và mặt.
Hộp thức ăn mua ngoài không kiên cố, dưới tình trạnh bị va đập mạnh, nước canh bắn ra, dù cô đã tận lực tránh đi, nước canh nóng hổi đổ xuống đầy người tên cướp, cũng đổ xuống một phần chân cô, nóng đến mức khiến mặt cô xoạch cái biến trắng.
Cố Phi Yên đau đến hít khí, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống.
Cô không phải khóc, chỉ đơn thuần là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi bị đau.
Cô biết rất có khả năng sẽ làm cho mình bị thương, nhưng trước mắt chỉ có thể dùng cách ngu ngốc này làm thương địch một ngàn ta tám trăm, giành cơ hội cho mình.
“Con đĩ, mày không mua cái khác lại đi mua hoành thánh, mày cố ý phải không, mày con mẹ nó muốn bỏng chết ông phải không? Tên cướp phẫn nộ gào lên, tát nàng một bạt tai, “Tao cho mày không nghe, tao cho mày không nghe lời! Tiện nhân, con tiện nhân chết tiệt!”
Trên mặt rất đau, trong mồm nếm được vị máu tươi, cơ thể đột ngột bị đẩy về một bên, Cố Phi Yên lảo đảo ngã đập xuống đất, bấy giờ mới nhìn thấy tên cướp tấn công cô có bộ dạng gì.
Chính là tên lưu manh ngày đó đến công ty của Sở Nghiễn đập phá, tên lông vàng cầm đầu!
“Sao anh lại ở đây?” Cô Phi Yên trong lòng giật mình, lùi sau một bước, lạnh giọng hỏi, “Không phải anh bị giam rồi sao?”
Cô một bên cùng hắn ta nói chuyện, một bên tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
“Đúng, là Nhị tiểu thư mày có bản lĩnh, không chỉ khiến người ta giam anh em của tao lại, còn mời người đến tận tâm “chăm sóc” chúng tôi, thật là hao tổn tâm trí a! Tổn thương trên người tao, đều bị người trong cục cảnh sát đánh mà ra đấy!”
Lông vàng giật cổ áo, lộ ra vết tích bỏng sẹo.
Vết tích còn rất mới, rất rõ ràng mới bị gần đây.
Hắn ta chỉ vào vết thương kia, biểu tình dữ tợn, hung thần ác sát nhìn chằm vào cô, “Thế nhưng, tao nói cho mày biết, phía sau của tao cũng không phải ăn chay! Anh em chúng tao từ cục cảnh sát ra, bây giờ chuyên môn tìm mày tính sổ! Các anh em, ra đây!”
Hắn ta huơ tay, nhất thời tốp năm tốp ba người xuất hiện từ chỗ tối bước ra.
Ở đây không đèn đường, cũng không có ai tuần tra, là một góc cực kỳ hẻo lánh, bóng đêm tối tăm khiến người ta cảm giác rất không an toàn.
Một đám người vây xung quanh Cố Phi Yên.
Lông vàng cười gằn nhấc cằm Cố Phi Yên lên, nhẹ ngửi bên tai cô, “Cố nhị tiểu thư, trước đây mày tận tâm đối đãi với anh em tao, tao vẫn còn nhớ kỹ lắm! Nay đến phiên huynh đệ chúng tao tận tình chăm sóc mày rồi, nhất định sẽ làm hết sức! Người Bắc Kinh đều truyền tai nhau công phu trên giường của mày rất lợi hại, đêm nay mày cùng anh em bọn tao luận bàn một chút, thấy sao?”
“Làm càn! Anh tốt nhất nên khiêm tốn chút đi, tôi là nữ nhân của Chiến Mặc Thần, anh động vào tôi, không lo lắng anh ta sẽ tìm các người tính sổ sao? Thủ đoạn của anh ta, tôi nghĩ các người sẽ không mong muốn nếm thử một lần đâu!” Thoát ra tiếp xúc của anh ta, Cố Phi Yên nghiêm nghị nói.
“Ai nha, tao lại sợ quá đi, ha ha ha…” Lông vàng phách lối cười to, “Một con tiểu tam mà cũng không ngại nói mình là nữ nhân của Chiến thiếu, thật ra a, cũng chỉ là thứ đồ cho người khác chơi mà thôi!”
“Chết dưới hoa mẫu đơn, chết cũng là quỷ phong lưu, ông đây lâu rồi không tìm phụ nữ, hôm nay nhất định phải thỏa mãn sung sướng mới được!”
“Ngủ với phụ nữ cả Chiến Mặc Thần, nghĩ đến đã thấy thoải mái, so với bia lạnh còn ngon hơn!”
“…”
Thứ ngôn ngữ ô uế chui vào trong tai Cố Phi Yên, cô tuyệt vọng gắt gao cán môi, thật sự không biết làm gì mới tốt.
Chẳng lẽ, cô thật sự sẽ bị khi dễ sao?
Một người đối phó với cô, có lẽ cô còn có thể tùy thời trốn được, nhưng cả một đám người… Cô thật sự không thể đối phó được…
…
Trong bệnh viện.
Sở Điềm Điềm nhãn thần không tập trung than ngắn thở dài, cách mỗi một phút lại lấy điện thoại ra xem thời gian, còn thỉnh thoảng bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài, bất an như có kiến bò trên chảo lửa.
“Điềm Điềm, em sao thế, có phải có tâm sự không?” Sở Nghiễn bất đắc dĩ vuốt vuốt mi tâm, ánh mắt ôn nhu.
Đây đã là lần thứ ba anh hỏi cô rồi.
Sở Điềm Điềm vốn muốn giấu diếm, nhưng thời gian từng chút trôi qua, vẫn không thấy thân ảnh của Cố Phi Yên, cô thật sự không kiềm được nữa.
“Anh, Tiểu Yên đến bây giờ vẫn chưa tới, gọi điện cũng không thông, cô ấy có phải xảy ra chuyện gì ròi không?” Chạy nhanh đến bên cạnh Sở Nghiễn, lay tay của Sở Nghiễn, gấp đến đọ dậm chân, “Không xong, em vẫn nên ra ngoài kiếm cô ấy, mí mắt của em vẫn liên tục nháy, em rất lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó!”
“Em nói gì cơ?” Sở Nghiễn nhíu mày, rất kinh ngạc, “Tiểu Yên nói muốn qua đây?”
Anh cứ tưởng…
Sau lần xấu hổ trước đó, cô ấy sẽ không muốn gặp lại anh nữa.
“Cái đó…” Sở Điềm Điềm lập tức che miệng lại, có chút khẩn trương nói, “Em… ờ, trời ơi! Tiểu Yên mấy ngày nay đều qua thăm anh, chỉ là không cho em nói với anh, khả năng… khả năng là không muốn gặp anh nữa đi.”
“…” Ánh mắt Sở Nghiễn ảm đạm hẳn, “Anh biết rồi.”
Sau đó, anh đột ngột từ trên giường đứng dậy, bắt đầu thay quần áo.
“Ca, anh muốn đi đâu thế?”
“Đi tìm em ấy.”
“Thân thể anh còn chưa khỏe hẳn đâu, vẫn là để em đi đi!” Sở Điềm Điềm lập tức ngăn anh lại, “Thật ra em chờ sốt ruột quá, Tiểu Yên nhất định không xảy ra chuyện gì cả, bây giờ em đi tìm cậu ấy, tìm được rồi, lập tin báo tin cho anh.”
“Không được, anh buộc phải đi.” Sở Nghiễn không đồng ý.
Trên khuôn mặt tuấn tú của anh tràn đầy cấp bách, con ngươi trong như nhìn thấy đáy, không còn sự bình tĩnh như trước, kéo cửa phòng bệnh liền đi, dứt khoát quả quyết.
“Ca, anh đợi em với a!” Sở Điềm Điềm ngăn không được anh, chỉ có thể đi theo sau, vội muốn chết.
Hai người còn chưa đi đến thang máy, liền gặp mặt với Bạch Tố Tố đang cầm giỏ hoa quả.
“Anh Sở Nghiễn, Điềm Điềm, cả hai đây là đang định đi đâu thế?” Bạch Tố Tố ngạc nhiên mở to mắt, thả giỏ xuống, vội vàng đỡ lấy một tay Sở Nghiễn, thân thiết hỏi, “Anh Sở Nghiễn, vết thương anh còn chưa lành, bác sỹ không phải đã nói phải để anh nằm trên giường tĩnh dưỡng sao?”