“Tôi biết, tôi cũng không muốn đem phiền toái cho cô, nhưng mà…” Lục Tu Chi sắc mặt đắng chát, “Tôi lần này khả năng thật sự đem lại phiền phức cho cô, tôi vốn muốn nói sớm từ trước, nhưng không nghĩ sẽ ngất đi.”
“Anh có ý gì?” Cố Phi Yên lập tức nhảy dựng lên, vừa giận dữ vừa phòng bị nhìn người đàn ông trên đất, “Lục Tu Chi, tôi coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ anh, nếu anh định lừa tôi lần thứ hai, anh còn là đàn ông không!”
Cô rất tức giận.
Hóa ra cô phát thiện tâm, đổi lại lần nữa tìm việc xấu cho mình sao?
Sao cô lại ngu ngốc như vậy!
“Tôi đã sớm không còn là đàn ông…” Không ngờ, Lục Tu Chi nói một câu như vậy.
“Cái gì?” Cố Phi Yên trừng lớn đôi mắt đen trong veo, một nồi lửa giận như bị mang đi, hiếu kỳ hỏi, “Anh… anh bị thiến?”
“Ánh mắt không kìm lòng nhìn dưới thắt lưng Lục Tu Chi, trong mắt mang theo đồng tình.
Lục Tu Chi giật mình, “Không phải cái đó.”
“Nếu đã không phải, sao anh nói mình không phải đàn ông?” Cố Phi Yên lập tức mất đi sự đồng tình.
Đề tài nói chuyện hình như càng lúc càng xa.
“…” Lục Tu Chi trầm mặc mấy giây, cười khổ lôi chủ đề trở lại, ráng chống đỡ nói, “Tôi bị người ta nhét ở cửa nhà cô… Hôm nay tôi bị Chiến thiếu xử lý cho ra khỏi biệt thự, gượng chống đỡ đi trên đường được nửa giờ thì bất tỉnh, mơ hồ có người nói muốn đưa tôi đến cửa nhà cô, hình như còn nói muốn chụp ảnh lại đưa cho Chiến thiếu, tôi không phản kháng. Tôi đoán, hơn phân nửa là muốn lợi dụng tôi châm ngòi ly gián tình cảm cô với Chiến thiếu, muốn tới đây báo tin này cho cô, chính cô nên cẩn thận một chút…”
Cố Phi Yên, “…”
“Chuyện đã nói xong rồi, cô đưa tôi… Khụ khụ khụ, bỏ đi, bây giờ tôi đi liền, tự mình đi.”
“Đợi đã! Anh đi đâu đó?” Mắt nhìn Lục Tu Chi ráng chống đỡ muốn đi, vết thương trên thân được băng bó kỹ lại bị nứt toác, chảy máu đỏ ướt băng gạc, Cố Phi Yên nhíu mày hỏi, “Bộ dạng anh bây giờ, còn có thể đi đâu?”
“Tôi xuống tầng chờ xe cứu thương, sẽ không làm phiền cô nữa.”
“Người muốn chụp ảnh cũng đã chụp rồi, anh hiện tại muốn tránh hiềm nghi cũng vô ích, anh vẫn nên ở lại đi.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì cả, tôi với Chiến Mặc Thần đã tách biệt rồi, dù một màn tôi mang anh vào nhà bị người ta chụp cho Chiến Mặc Thần thấy, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào với mối quan hệ giữa tôi và hắn ta.”
Nếu nhất định ảnh hưởng, cũng chỉ là sự chênh lệch kém và kém hơn mà thôi.
Cố Phi Yên đã không còn quan trọng.
Hôm qua ánh mắt lạnh băng nhịn đau đớn của Chiến Mặc Thần hiện lên trước mặt cô, một giây nào đó cô đã hoảng hốt, có sự sợ hãi, cảm thấy mình không còn dũng khí đối diện với anh, càng chưa đề cập đi vãn hồi gì.
Dù bây giờ khó chịu đến hít thở không thông, nhưng cuối cùng cũng đã có một ngày cô có thể bình tĩnh đối mặt đi?
Trầm mặc rất lâu, Cố Phi Yên đứng dậy.
Bởi thiện ý của Lục Tu Chi, cô cũng một tay lòng tốt, rót cho anh ta một cốc nước, “Đói bụng không? Nếu đói anh cứ trực tiếp nói ra, không thì tôi e rằng anh sẽ tắt thở trước khi xe cứu thương đến.”
“Tôi vẫn tốt, cảm ơn.” Lục Tu Chi nhận cốc nước, thành khẩn nói.
Lại rất rất lâu không nói gì.
Cố Phi Yên có chút mất tự nhiên, Lục Tu Chi cũng vậy.
Trước kia có lẽ Lục Tu Chi không có ý tốt chủ tâm tiếp cận cô, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Cố Phi Yên trốn tránh, hai người cũng coi là bạn bè, quan hệ khá tốt. Nhưng giờ đây, cảnh còn người mất, đã từng có tình cảm tốt đẹp nhìn lại lại thấy buồn cười.
Hai người vốn nên cả đời không qua lại với nhau, nhưng họ đều chưa nghĩ qua, có một ngày, họ lại lấy cách như vậy gặp mặt nhau.
Vẫn là Lục Tu Chi phá vỡ trầm mặc, “Kỳ thật tính hướng của tôi không có vấn đề.”
“Gì?” Cố Phi Yên quả nhiên bắt đầu hiếu kỳ, “Anh… anh không phải là do không giống người khác, nên mới đi làm, làm cái gì đó à?”
Lục Tu Chi cười một tiếng, anh biết, cô sẽ tò mò với điều này.
Mặc dù có chút chuyện mãi mãi là thống khổ trong lòng mình, lật lại một lần thì khó chịu thêm một lần, nhưng giờ có thể làm chủ đề nói chuyện coi như có giá trị. Cũng coi như, là anh đang bồi tội với cô đi.
“Không phải.” Lục Tu Chi chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy, hít sâu một hơi, chịu đựng đau đớn nói, “Tính hướng của tôi luôn bình thường, chưa bao giờ thay đổi. Chỉ là, có đôi khi vận mệnh trêu người, năm đó khi tôi lên cấp 2…”
Từng trải của Lục Tu Chi, là một câu chuyện khó mà làm người ta tin được.
Từ nhỏ dung mạo anh tuấn tú vô cùng, tuy không có các bạn nữ hâm mộ, nhưng trong nam sinh vẫn là người xuất chúng, cũng bởi đó, mà cấp 2 một năm đó, anh bị nam sinh cùng trường lớp trên khi dễ.
Đàn ông cưỡng ép phụ nữ, phụ nữ vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà nhịn đau đớn, giấu đi vết thương đang chảy máu, dù điều đó để cho người đã cưỡng ép nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thế nhưng, tại xã hội này, đó lại là sự lựa chọn của đại bộ phận nữ giới.
Mà khi nam giới cưỡng ép nam giới, làm phía người bị hại, thống khổ Lục Tu Chi tiếp nhận còn hơn nhiều so với nữ giới.
Không chỉ đau đớn trên thân thể, mà còn là đau đớn trên tinh thần, với lòng tự tôn bị phá hủy.
Bị người ta đồng cảm, bị người ta khinh thường, bị người thân ghét bỏ, bị bạn bè coi rẻ… Khi anh vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ, đã được nếm trải đắng cay nhân gian, đồng thời là sự bất lực.
Từ đó, anh không còn hướng đến tình yêu, cảm thấy mình bẩn, không xứng ở cùng với bất kỳ một cô gái tốt nào, cho nên thời điểm người nhà anh buộc anh đi làm nghề đó, quỷ xui thần khiển, anh đồng ý.
Có lẽ, anh vẫn còn mang trong mình một chút hy vọng, hy vọng mình hữu dụng, người nhà sẽ không bỏ mình, chí ít sẽ cho mình một căn phòng, để anh khi mệt mỏi có thể nghỉ ngơi một thời gian ngắn ngủi.
Cố Phi Yên lúc đầu chỉ ôm lòng hiếu kỳ, nhưng nghe kể, tâm trạng của cô lại trở nên nặng nề.
Đang muốn nói chút gì đó thì một trận tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Mở cửa! Có ai không, chúng tôi là nhân viên công tác ở bệnh viện!”
“Là xe cứu thương!”
Lặng lẽ lau vết nước mắt ở khóe mắt, Cố Phi Yên bước nhanh đến cửa mở ra.
“Bệnh nhân ở đâu?”
“Ở đây.” Cố Phi Yên tránh sang một bên.
“Các người đã xảy ra chuyện gì, người ta thành bộ dạng như thế này, trên dưới cả người không có một chỗ nào lành lặn, cô cứ như vậy để anh ta dưới mặt đất, có người đối xử với bạn trai như vậy sao?” Y tá xem xét tình trạng của Lục Tu Chi, nhắm ngay Cố Phi Yên mắng cho một trận.
“Tôi…” Ngôn ngữ Cố Phi Yên đình trệ.
Cô bây giờ mới nhớ ra, Lục Tu Chi ngồi trên đất, còn cô lại ngồi trên sô pha nghe anh ta kể chuyện thương tâm, nghe đến say sưa, ngay cả việc trên người anh ta có thương tích cũng quên luôn, lập tức áy náy tràn ngập trong lòng.