Cố Phi Yên ngồi bên cạnh giường uống một ngụm nước,uống một ngụm là phân rõ ý của quan hệ, “cái đó,cảm ơn anh tối hôm qua đã giúp đỡ tôi,hai lần sáng sớm hôm nay còn giúp tôi trả nợ,ừm….. thì là như vậy,tôi, tôi đi trước đây….”
Nhưng mà,cô sợ không có gan nghĩ chạy trốn,một câu nói của Chiến Mặc Thần làm cô dừng bước chân.
“Lục Tu Chi vãn còn ở trong tay tôi,em không muốn gặp mặt cậu ta sao?”
Thấy Cố Phi Yên không quay người,Chiến Mặc Thần lại tiếp tục nói, “ em không tò mò tại sao cậu ta lại ra tay với em sao? Rốt cuộc là thân phận gì?”
“tại sao?”
Lần này,Cố Phi Yên quay người,biểu cảm trên mặt có chút ngại không nhìn, trong đôi mắt chứa đựng nỗi uất hận sâu thẳm.
“Anh ấy là thân phận gì?” cô lại hỏi, “có phải là làm công việc liên quan đến công trình sinh vật không?”
“làm sao có thể?” lạnh nhạt nhìn Cố Phi Yên,giống như là rất tò mò rằng cô ấy tại sao có thể hỏi một câu hỏi kỳ lạ như vậy.Chiến Mặc Thần đứng dậy,tự nhiên cầm lấy tay cô, “tôi đưa em đi gặp cậu ta,sự việc được lộ chân tướng rồi.”
Cố Phi Yên mím môi rất căng thẳng.
………
Lại một lần nữa nhìn thấy Lục Tu Chi,là ở trong biệt thự ở Giang Sơn Đế Cảnh của Chiến Mặc Thần.
Đây là biệt thự có lắp đặt thiết bị mà Cố Phi Yên thích nhất,mỗi một nơi đều phù hợp với ngôi nhà mong ước của cô,cô là lần thứ hai đến đây,nhưng vẫn bị phong cách cổ điển của ngôi nhà thu hút.
Chiến Mặc Thần luôn chú ý đến biểu cảm của cô,nhìn thấy hai mắt cô sáng long lanh,trong đôi mắt để lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Đây là nguyên nhân tại sao anh ấy muốn sắp xếp để Lục Tu Chi ở trong căn biệt thự này.
Đẩy cửa phòng chưa đồ,bật đèn lên,một đêm không thấy được sự thay đổi của Lục Tu Chi hốc hác không chịu được đang hiện ra trước mặt Cố Phi Yên.
Rất rõ ràng,anh ấy không có đối xử tốt.
Trong phòng chứa đồ chật hẹp,hai tay anh ấy bị trói ở trên ghế,ánh đèn chíu xuống,sắc mặt anh ấy tái nhợt,bên dưới mí mắt lộ ra một lớp màu đen nhạt nhạt,căn bã mới làm cho tính khí nhẹ nhàng và tinh tế của anh ấy thêm một chút buồn.
Nhìn thấy Cố Phi Yên đi vào,sắc mặt anh ấy càng khó coi hơn,cúi đầu trốn ánh mắt của cô ấy.
“tại sao phải ra tay với tôi,anh rốt cuộc là thân phận gì.” Không có bất kì lời nói nào cả,Cố Phi Yên thẳng thừng hỏi cho ra vấn đề cô muốn biết nhất.
Từ lúc Chiến Mặc Thần hỏi cô bắt đầu tò mò về thân phận của Lục Tu Chi, cô biết, thân phận của Lục Tu Chi chắc chắn có vấn đề.
“không phai cô đã biết rồi sao?” Lục Tu Chi cười đau khổ.
“tôi biết? tôi biết ở đâu chứ?’ Cố Phi Yên hỏi lại.
“trên mạng không phải đã lan truyền khắp nơi rồi sao?”
Trên mạng?
“……” Cố Phi Yên quay đầu về phí Chiến Mặc Thần.
Vẻ mặt lạnh lùng của anh không thấy kinh ngạc gì cả,đôi mắt trầm lặng như màu của đêm đen của mặt biển bao la,lạnh lùng lên tiếng, “thứ ở trên mạng, hôm qua tôi đều xử lý hết rồi,cho nên em không biết.tôi nghĩ,đi xem những lời ngôn luận trên mạng không biết thật hay giả,không bằng nghe bản thân cậu ta nói thì hơn.’
Đạo lý này không điên rồ gì cả.
Cố Phi Yên lại quay người về phía Lục Tu Chi, “ anh không phải làm công việc về công trình sinh vật sao?”
“anh tiếp cận tôi là có mục đích gì?’
“có phải Cố Minh Châu kêu anh ẩn nấp ở bên cạnh tôi không?”
“anh để mẹ anh ở bệnh viện,là vì muốn tiệp cận với bà tôi,để bà ấy lamg mối cho hai chúng ta,đúng không?”
“anh đưa cho tôi thuốc,có phải là Cố Minh Châu đưa cho anh?”
“…….”
Hỏi một loạt những vấn đề,Lục Tu Chi cúi đầu không trả lời,nỗi buồn của Cố Phi Yên cũng không có nữa rồi băt đầu lạnh lùng,cô càng ngày càng tức giận,cuối cùng hét lớn lên, “Lục Tu Chi,tôi rất là tin tưởng anh,lúc đi tắm cũng đều để anh ở trong phòng đợi tôi,vậy mà anh lại đối xử với tôi như thế ư? Cô ta cho anh bao nhiêu cái có lợi,anh thậm chí còn không còn cái lương tâm nữa rồi?”
Lúc tắm,Lục Tu Chi ở trong phòng?
Hôm qua đến hôm nay Chiến Mặc Thần không có nghĩ đến vấn đề này,trong mắt anh trong lòng anh chỉ có Cố Phi Yên,chỉ muốn cùng cô ấy thật lâu thật lâu,nhưng bây giờ anh híp mắt lại nhìn Lục Tu Chi chán chường,bỗng nhiên cảm thấy vẻn vẹn chỉ là trói anh ta ở đây quá tiện lợi cho anh ta rồi!’
“tôi không phải là người tốt,chỉ là bán rẻ mình cho thân phận nhỏ bé này thôi.”
Sau khi im lặng một lúc lâu,Lục Tu Chi cuối cùng cũng lên tiếng.
Anh ta ngẩng đầu,đôi mắt mệt mỏi nhìn Cố Phi Yên, “ tôi rất xin lỗi vì đã làm tổn thương cô,vẫn là có mưu tính làm tổn hại cô,nhưng…..tôi cũng không có cách nào khác.,thật sự rất xin lỗi cô.”
Nhận lỗi mhư vậy,Cố Phi Yên không thể nào chấp nhận được.
Mà lại còn chính Lục Tu Chi tình nguyện nói ra,cô vừa để những vấn đề cô muốn biết đều hỏi hết một lần.
Hỏi xong cái vấn đề cuối cùng,Cố Phi Yên cũng có chút mệt mỏi,thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
“hỏi xong rồi thì đi thôi.” Chiến Mặc Thần đề nghị.
“ừm.” Cố Phi Yên gật đầu.
Đi trước,Cô cũng không có nhìn Lục Tu Chi một cái,quay người dứt khoát.
……..
Ngồi trên ghế sofa,tay cô cầm cốc nước ép hoa quả,vừa suy nghĩ những thứ Lục Tu Chi nói rõ.
Lục Tu Chi là người đàn ông quan hệ xã hội,vẫn là một người nổi tiếng trong một cái vòng tròn,nhưng,anh ấy không phải vì giải quyết nhu cầu sinh lý của phu nhân giàu có quyền thế,mà là vì phục vụ cho những người đàn ông có tính cách đặc biệt!
Chỉ có vậy thôi,Cố Phi Yên chấp nhận không nổi.
Cho nên,những ngày này cô và một người con trai đồng tính luyến ái làm bạn tốt với nhau, lại còn có mối quan hệ rất tốt nữa,bị anh ta nhân cơ hội thấy trống liền đi vào?
Đồng tính luyến ái cô không kì thị,nhưng tồi tệ hơn là bị một người đồng tính luyến ái bắt nạt làm nhục,cô thật sự rất rất để ý! Loại cảm giác này,thật kinh tởm hơn là bị sỉ nhục đơn thuần.!
Cô lúc trước luôn cho rằng Lục Tu Chi cuối cùng không có ra tay với cô,là bởi vì anh ấy vẫn còn một chút lương tâm,cho dù là bị thúc ép,ít nhất vẫn có suy nghĩ một chút về tình bạn giữ họ……nhưng bây giờ,cô biết anh ấy chỉ là không muốn cùng với một người phụ nữ làm,có nên mới do dự như vậy.
Đây thật là một sự hiểu lầm đáng xấu hổ,cũng để cho Cố Phi Yên càng tức giận hơn.
Rốt cuộc là ai ở đằng sau Lục Tu Chi,anh ấy nói là một tên trùm côn đồ.
Bởi người em trai nhỏ tuổi trong nhà anh ấy nợ lãi cao,cho nên cái bọn côn đồ đó mới đầu tư thúc éo vào anh,nếu như anh một ngày không trả lời thì bọn chúng sẽ chặt tay chặt đầu của em trai anh.
Bị đe dọa không biết phải làm sao,anh chỉ có thể qua lại với cô.
Thuốc cũng là do bọn côn đồ đó đưa cho anh,anh chỉ cần tìm thời cơ thích hợp để thả vào trong nước,để cho cô uống……
Tất cả chân tướng đều làm rõ,nhưng,thật sự là chân tướng đều làm rõ rồi sao?
Cố Phi Yên không cảm thấy như vậy.
Tươg phản,vẫn có một việc gì đó rất là buồn cười,người Triệu Tú đó và Bà Thẩm ở cùng một phòng bệnh,nhiệt tình để “con trai của mình”và Cố Phi Yên ghép thành một đôi,chỉ là cầm đầu của bọn côn đồ đã mời một nhóm người diễn viên đến đây.
Kĩ năng diễn của Triệu Tú rất được,rõ ràng sau này sẽ thành sao thành người nổi tiếng mà.
Chỉ là đùa với cô,cô tuyệt đối không thể để Triệu Tú qua một cách dễ dàng được!
Cố Phi Yên ngẩn người rất lâu,cô ấy cuối cùng từ trong mạch suy nghĩ trở lại bình thường,sau khi uống một ngụm nước hoa quả,Chiến Mặc Thần mới hỏi cô, “ em nghĩ làm sao để xử lý Lục Tu Chi và Triệu Tú Chưa?”
“……à?” Cố Phi Yên không chút manh mối,để vấn đề này ném cho Chiến Mặc Thần, “ anh nói xem?”
Có chút mong đợi,cô nhìn Chiến Mặc Thần.
Bây giờ cô sẽ không khách khí với anh ấy nữa.