68136.
“Quan trọng, đối với tôi rất quan trọng!” Lã Tiểu Trúc cầu xin nhìn cô, “Chỉ cần cô tha thứ cho tôi, tôi sẽ không còn cảm thấy tội lỗi của mình sẽ không nặng nề như vậy nữa, ban đêm tôi sẽ không còn mất ngủ, van cầu cô, tha thứ cho tôi đi!”
Lã Tiểu Trúc hình như không chịu áp lực, tinh thần trở nên bất bình thường.
Tha thứ, hay không tha thứ?
Trong lòng thở dài một hơi, Cố Phi Yên làm ra lựa chọn.
“Vậy tôi chúc phúc cô về sau có thể sống tốt, sống cuộc đời cô mong muốn.” Cô lấy từ trong túi một viên kẹo, đặt vào tay Lã Tiểu Trúc, đôi mắt đen óng trong veo nhiêm túc nhìn về phía cô, “Ăn kẹo, sẽ thấy hơi ngọt, mọi chuyện vẫn chưa tới lúc tuyệt vọng nhất, cô cố gắng lên.”
Cô cũng từng trải qua sự tuyệt vọng sâu sắc nhất, biết từ trong bóng tối có một tia nắng chiếu vào, là sự cứu rỗi to lớn đến nhường nào.
Lã Tiểu Trúc đáng hận, nhưng cũng đáng thương, thấy Chiến Mặc Thần vì cô mà phế đi Viên Tiến, gián tiếp gây phần bi kịch cho Lã Tiểu Trúc, cô đối với Lã Tiểu Trúc thật sự không thể ghét bỏ lạnh lùng được.
Cô không phải thánh mẫu, cô không cách nào cứng rắn được.
Lại nói, có đôi khi hận một người cũng không dễ chịu gì, chọn xóa bỏ cũng là buông tha cho mình.
Lã Tiểu Trúc đã được nế quả báo, cô không cần thiết phải bỏ đá xuống giếng.
“Cảm ơn cô, cảm ơn.” Lã Tiểu Trúc rơi nước mắt như mưa, tựa hồ, trong lòng đã buông xuống gánh nặng, cả người thanh thản hơn không ít.
“Không cần.” Cố Phi Yên nhẹ nhàng trả lời.
Cô đang chuẩn bị muốn đi, âm thanh sợ sệt của Lã Tiểu Trúc lại vang lên, mang theo ý tứ quẫn bách, “Tiểu Yên, cái đó, cô… có có thể cho tôi 52 đồng 5 hào được không, tôi, tôi mua thuốc còn thiếu tiền, Viên gia đến chỗ làm việc của tôi gây chuyện, bây giờ tôi mất việc, tôi thật sự không còn cách nào khác…”
“…” Không nói hai lời, Cố Phi Yên lấy 300 đồng từ trong túi xách ra, “Hôm nay tôi không mang nhiều tiền, số tiền này để cho cô, cô mới đẻ non, cũng nên mua chút đồ bồi bổ, đừng để thêm bệnh. Có điều, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi cho cô tiền, tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ điều này.”
“Tôi hiểu, tôi biết…”
Nhận tiền, Lã Tiểu Trúc đã rơi ra không ít nước mắt.
Không chỉ có hối hận, còn có cảm kích.
Nhìn theo bóng lưng tinh tế của Cố Phi Yên ra khỏi bệnh viện, Lã Tiểu Trúc tay run run bỏ tiền vào túi, cẩn thẩn từng chút bóc viên kẹo mà Cố Phi Yên đã đưa, cho vào trong miệng.
Hương vị ngọt ngào lập tức tràn ngập trong khoang miệng, Lã Tiểu Trúc che miệng lại im lặng khóc òa, nước mắt lại tuôn rơi, cô đứng ở sảnh bệnh viện khóc như một đứa ngốc.
…
Lên tàu điện ngầm, trong lòng Cố Phi Yên còn chút rầu rĩ, không động sức nổi.
Chuyện của Lã Tiểu Trúc vẫn ảnh hưởng đôi chút đến cô.
Đến khi cô tới của chính của bách hóa Tinh Quang, nghĩ đến chút nữa phải nói chuyện về đơn hàng, Cố Phi Yên biết trạng thái lúc này của mình không thích hợp.
Cô lấy chiếc gương nhỏ từ trong túi xách, cứng nhắc đối diện với gương nở một nụ cười, kết quả… khó coi đến mức tự dọa chính mình!
Xấu như vậy…
Thôi vậy, không nhiệt tình nữa, hôm nay vẫn nên theo con đường cao lãnh đi.
Bách hóa Tinh Quang là sản nghiệp Du gia, hôm nay Du Diễm Phong đến đây để xử lý công việc, thuận tiện hẹn nói chuyện Cố Phi Yên ở đây, chưa bàn xong công việc, anh ta chưa thể đến được.
Hai người hẹn nhau ba giờ chiều, hiện tại mới hai giờ, còn sớm, Cố Phi Yên dự tính đi dạo trong bách hóa Tinh Quang một vòng.
Mặc dù không mua nổi, nhưng nhìn chút có thể làm no con mắt.
Đi lên khu trang sức tầng ba, Cố Phi Yên đi từng cửa hàng ngắm nghía, cũng chỉ là ngắm mà thôi.
Bàn tay trắng nõn lướt qua mặt nguyên liệu cao cấp, trong nội tâm cô không khỏi cảm thán… Tuy rất không có tiền đồ, nhưng cô vẫn không nhịn được nghĩ đến Cố gia, dù thời gian sống ở đó trải qua không tốt, nhưng tốt xấu mỗi mùa đều có thể được mua chút quần áo trang sức đẹp đẽ quý giá.
Cố Kiến Quốc có sĩ diện, ở mặt ngoài vẫn sẽ không bạc đãi cô, dù sao, muốn phù hợp thân phận người Cố gia, dựa trên tính cách của Cố Kiến Quốc sẽ không để người ngoài chê cười.
Kể từ khi cô quyết liệt rời Cố gia, cô đã rất lâu chưa mua quần áo.
Cố Phi Yên đang ngắm nghía quần áo, lại không biết có vài đôi mắt đang nhìn cô.
“Minh Châu, đó không phải là em gái cô, Nhị tiểu thư đó sao?”
Cố Minh Châu đang thử đôi giày hiệu quý này bản số lượng có hạn, cô gái bên cạnh Tề Vân Vân đụng nhẹ tay cô ta, ra hiệu cô nhìn về phía cửa hàng quần áo đối diện.
Cố Minh Châu ngước mắt nhìn lại, vừa vặn thấy thân ảnh Cố Phi Yên đang đứng trước một lọat giá áo, xa xa cũng có thể nhìn thấy ánh đèn rơi trên người Cố Phi Yên, biến da thịt như trân châu ngọc bảo của cô mang thêm quầng sáng, trong mắt cô ta lướt qua một tia thâm ý.
Cố Phi Yên, tựa hồ đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia Cố Phi Yên chỉ giống như cái đuôi đi phía sau cô, không tự tin, rất ngu xuẩn, dù trên người mặc quần áo trang sức cao cấp, trên tóc cài cặp thủy tinh tinh xảo, cũng không thể che giấu sự nghèo kiết hủ lậu từ trong xương.
Nhưng bây giờ, Cố Phi Yên chỉ đơn giản mặc chiếc áo chữ T với quần jean, toàn thân lại dào dạt hương vị tuổi trẻ, làn da căng bóng tinh tế khiến cô ta lóa mắt, hàng vỉa hè mặc trên người giống như sản phẩm hàng hiệu mùa mới.
Cố Minh Châu không khỏi thầm hận.
Dựa vào đâu?
Cô ta vừa mới ra viện, thân thể thì càng ngày càng kém đi, dựa vào đâu Cố Phi Yên có thể sống tốt như vậy, vui vẻ khỏe mạnh như vậy, còn cướp đi người đàn ông cô muốn có được?!
Nhớ đến cô gái bên cạnh vẫn đang chờ cô ta trả lời, Cố Minh Châu thu lại thần sắc phức tạp trong mắt, nhẹ giọng mở miệng, “Đúng vậy, là Tiểu Yên nhà chúng tôi.”
“Tôi nghe nói cô ta luôn gây khó xử cho cô, có muốn tôi thay cô đi giáo huấn cô ta không?” Tề Vân Vân hứng trí mở lời, “Tôi cam đoan, sẽ cho em gái cô không chịu nổi nữa, về sau cũng không dám xuất hiện đứng trước mặt cô!”
“Vân Vân, cô có chủ ý tốt gì vậy? Nói ra, chúng tôi đi cùng cô!” Đi cùng Cố Minh Châu đến đây – Đinh Uyển – gia thế không tốt bằng Cố gia, khắp nơi bám lấy Cố Minh Châu, tự nhiên bất mãn một mình Tề Vân Vân lấy lòng, lập tức chân chó thể hiện.
Đồ ngu.
Chưa có suy nghĩ còn cứ muốn xông lên, không lấy cô làm vũ khí sử dụng, còn có thể tìm ai?
Tề Vân Vân đảo một vòng con ngươi, vẫy vẫy tay về phía Đinh Uyển, Đinh Uyển lập tức hưng phấn ghé tai nghe thầm, không chút phát hiện mình bị Tề Vân Vân tính kế.
Hai người họ chít chít nửa ngày, cũng không biết đang nói cái gì.
Cố Minh Châu rất quan tâm đến hình tượng dịu dàng phóng khoáng của mình, luôn thời khắc chú ý, chỉ muốn làm một cô chị gái tốt bụng giải vây giúp em mình, hôm nay ma quỷ xui khiến, không ngăn cản, thậm chí còn ẩn ẩn chờ mong.
Tất cả việc này, Cố Phi Yên đều không biết.
Cô dạo hết một vòng trong tiệm, đang chuẩn bị đi chỗ khác giết thời gian, không nghi tới vừa quay ra đã đụng phải người, cánh tay của cô bị giội ướt hết, bên tai có tiếng kinh hô sắc nhọn, còn có tiếng vang cái gì đó rơi trên mặt đất.
“Cô bị sao vậy hả, không có mắt nhìn đường à?” Đinh Uyển giận đùng đùng trừng mắt nhìn Cố Phi Yên, rút khăn tay từ trong túi xách lau nước trái cây dính trên người mình, một bên nhìn hả hê nói, “Cô đụng phải tôi, tôi không tìm cô tính sổ, nhưng cô làm nước trái cây đổ lên người tôi, làm bẩn cả mấy bộ quần áo, tôi xem cô ra sao!”
“…” Cố Phi Yên nhíu mày nhìn giá áo sau lưng, quả nhiên khoảng sáu bảy bộ quần áo đều bị bẩn.
Quần áo ở đây không rẻ, ít nhất cũng hơn ngàn… Muốn cô bồi thường?