Thời gian trôi nhanh đã sắp đến nửa đêm rồi.
Đèn của phòng bệnh ba người đã tắt rồi,đầu giường của Cố Phi Yên,chỉ để một cái đèn nhỏ ngay đầu giường cô.
Chiếc đèn sợi đốt màu trắng tỏa sáng đến nỗi cô vốn dĩ không có khuôn mặt máu càng ngày càng nhợt nhạt,đôi môi đỏ mềm mại cũng giống như là mất đi sức sống vậy,thiếu đi sự xinh đẹp và sức sống,không còn những ngày tươi đẹp nữa.
Cô yên lặng nằm trên giườg bệnh,thở rất nhẹ nhàng,mái tóc dài ngang lưng màu đenthả xuống mặt cô,làm tôn lên mặt cô còn trắng hơn so với chiếc ga giường,cả người dường như không đề cập đến sự đáng thương.
Nhìn Cố Phi Yên như vậy,Sở Điềm Điềm không đề cập đến sự lo lắng.
“ Cô ấy ngủ như vậy bao lâu rồi,có cần tìm bác sĩ đến xem thế nào không?” Úc Thiên Thần đứng bên cạnh giường cau mày,nói với Sở Điềm Điềm nói, “ anh trai em để anh qua đây xem xem có thể giúp được gì không?nếu như cô ấy ở trong tầm mắt của anh mà xảy ra chuyện gì,thì anh làm sao có thể bàn giao lại cho anh trai em chứ?”
“ba tiếng trước cô ấy tỉnh một lần,chưa đến nửa tiếng sau cô ấy lại ngủ tiếp,đây không thể là có vấn đề chứ?” Sở Điềm Điềm vội vã đứng dậy, mặt rất lo lắng, “ sắp 12 giờ rồi,bác sĩ bây giờ chắc cũng tan làm rồi,anh đi gọi ý tá trực ban đến xem sao?”
“không cần đâu……”
Một giọng nói nhỏ bé yếu ớt vang lên,Cố Phi Yên mở mắt ra.
Chân của Sở Điềm Điềm vẫn chưa kịp bước,thì kinh ngạc vui mừng đứng tại chỗ, “ Tiểu Yên,cậu tỉnh rồi? cậu có thấy không thoải mái ở đâu không,tôi đi gọi ý ta đến xem cậu thế nào nha,làm cái kiểm tra cơ bản thôi?”
“không cần đâu,tôi bây giờ tinh thần thất tốt.” Cố Phi Yên cười nhẹ lắc đầu, “ cậu giúp mình dựng dường lên một chút,tôi muốn ngồi một lát.”
“ Ok!” Sở Điềm Điềm vội vàng làm.
Đợi ngội dậy,Cố Phi Yên chào hỏi Úc Thiên Thần, “ Úc Tổng, cảm ơn anh đã qua đây thăm tôi,làm phiền anh rồi.”
“không phiền gì đâu,tôi cũng là nhiệm vụ được giao phó,trung thành với người khác, Sở Nghiễn biết cô ở bệnh viện,rất lo lắng cho cô,cậu ấy tạm thời không thể về nước được,để tôi thay cậu ấy chăm sóc nhiều cho cô hơn”
“……..”Cố Phi Yên cắn đôi môi,hỏi: “anh ấy bây giờ có khỏe không? Công việc thuận lợi chứ?”
“cái khác đều rất tốt,chỉ là trái tim đánh rơi trên người cô rồi,làm sao cũng không thể lấy lại được,luôn luôn nhớ đến cô.” Úc Thiên Thần nói rất thẳng thắn,không có một tí gì kiêng dè sự ngại ngùng của Cố Phi Yên,trong giọng nói mệt mói có chút trêu đùa, “nếu như cô có tâm,thì hãy liên lạc nhiều hơn với cậu ấy,đừng luôn để cậu ấy quấy rối tôi nữa,dẫu sao tôi cũng không muốn làm ông tơ nguyệt lão.”
“tôi và Sở Nghiễn ca,không phải như anh ghĩ đâu….”Cố Phi Yên nhếch môi,mắt hướng về phía Sở Điềm Điềm xin sự giúp đỡ.
Sở Điềm Điềm lầm này không giúp cô nữa, “tôu đứng về phía anh tôi!anh tôi rất là tốt,Chiến Mặc Thần là một kẻ khồn nạn,cậu vẫn không muốn cùng với anh tôi sao!anh tôi tuyệt đối không bỏ rơi cậu,để ôm một người con gái khác chạy đi đâu!”
Cố Phi Yên ánh mắt tối tăm,lông mi dài rủ xuống.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, Sở Điềm Điềm có lòng muốn nói hay hay một chút,nhưng lại nghĩ,vẫn không bằng để cô ấy chấp nhận đến hiện tại,là Chiến Mặc Thần làm cắt đứt rất sạch sẽ,lại nói, “ Du thiếu gia luôn nói đợi chút rồi qua thăm cậu,Chiến Mặc Thần chỉ sợ là vẫn đang ở bên Cố Minh Châu thôi,đối với cậu một chút cũng không có tâm,cậu còn nhớ đến anh ta làm cái gì nữa?”
“tôi không muốn làm lỡ anh cậu.”
“đừng nói làm lỡ hay không,cô không muốn ở bên cạnh Sở Nghiễn,cũng không cho cậu ấy cơ hội,cậu ấy cả đời này cũng không thể ở bên cạnh người con gái nào khác.” Úc Thiên Thần lên tiếng, “cô cũng rất hiểu anh ấy,biết tôi nói những lời này là không phải nói đùa chứ.”
Cố Phi Yên nhắm mắt lại,trong lòng rất phức tạp.
Cô đương nhiên biết rồi.
Nhưng cô bây giờ người cô đang yêu không phải là anh ấy,cô có thể cảm thấy được bản thân mình đã bôi nhọ cái tình cảm của anh ấy,cô không đáng.
“tình cảm đều là sống chung với nhau mà ra,Tiểu Yên à.” Sở Điềm Điềm không để lỡ thời cơ khuyên nhủ, “ nói lại,trước kia cậu chỉ là yêu thầm anh tôi trước,nói rõ hơn cậu có tình cảm với anh tôi,bây giờ cũng có thể gây dựng tình cảm mà!”
Úc Thiên Thần không biết chuyện nàyvô cùng kinh ngạc nhìn về phía Sở Điềm Điềm,Sở Điềm Điềm gật gật đầu khẳng định.
Đây là chuyện lúc bọn cô đang học cấp ba.
Lúc đó,Tiểu Yên vẫn ở nhà Thẩm Gia,là yêu thầm anh cô,về sau không biết có chuyện gì,Tiểu Yên âm thầm lặng lẽ rời đi,cắt đứt liên lạc với anh cô luôn……mặc dù không biết nguyên do trong đó,nhưng ít nhất là đã có tình cảm,là tình cảm có cơ sở!
“được rồi,Điềm Điềm,đừng nói nữa.”
Càng nói càng không đúng,Cố Phi Yên mở mắt nhìn,ánh mắt nghiêm trọng để Điềm Điềm làm một động tác kéo kéo dây xích,niêm phong mồm lại.
“cô nghỉ ngơi cho khỏe đi,đừng nghĩ nhiều chuyện làm gì,tôi nghĩ,Sở Nghiễn cũng không muốn cô bây giờ hao tâm tổn trí.” Úc Thiên Thần lại cho người anh em tốt thấy được thiện cảm,cáo từ nói, “ hôm nay tôi xin phép đi trước,chuyện của quán bar cô không phải lo lắng gì cả,có tôi xem không xảy ra chuyện gì hết,an tâm dưỡng bệnh đi.”
“cảm ơn Úc tổng quan tâm tôi.”
“…….”Úc Thiên Thần nháy nháy lông mày,ý xấu nói, “tôi không phải quan tâm cô,là quan tâm người trong tim của Sở Nghiễn.”
Cố Phi Yên, “……”
Thật là đành chịu lại đau đầu,cô ghét bỏ đừng qua mặt,đợi Úc Thiên Thần đi rồi,mới lườm sang SỞ Điềm Điềm, “ về sau không được để chuyện của tôi nói với anh cậu,lại để anh ấy lo lắng.”
“cậu cũng biết anh tôi lo lắng cho câu ư?”
“cậu để lộ tin tức cho anh câu biết,không phải vì tôi,là muốn kiếm chút tiền từ chỗ anh cậu,làm giàu cái kho bạc nhỏ của cậu sao?
“hahaha…..” Sở Điềm Điềm vui chết mất,nhưng nhìn thấy Cố Phi Yên lườm cho cái,cô lập tức dừng lại, “được rồi được rồi,về sau tôi sẽ không nói nữa.’
……..
Úc Thiên Thần mới đi không lâu,Du Diễm Phong cũng đến.
Vốn dĩ anh ta không biết chuyện Cố Phi Yên nằm viện,vẫn đang ở trong quán bar rong chơi,nghe thấy có người nói chuyện phiến về Cố Phi Yên,nói tin xấu của cô là video bị đăng lên trên mạng rồi,mới tò mò gọi điện thoại cho Cố Phi Yên,từ trong mồm của Sở Điềm Điềm biết được cô đang ở bệnh viện.
Tắt điện thoại,anh bỏ lại bọn bạn bè xấu xa ở trong quán bar,nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Trong lòng rất là lo lắng,anh cũng không biết làm sao nữa,nhưng,khi anh thấy Cố Phi Yên khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt nằm trên giường bệnh,chỉ cảm thấy cô yếu ớt như vậy nhìn có chút khó coi,trong lòng con thú dữ bắt đầu tức giận phẫn nộ.
“cô có bị ngốc không,không thể chăm sóc tốt cho bản thân sao?”con mãnh thú đập vào bóng đèn to của phòng bệnh,Du Diễm Phong tức không chịu được.
Đèn cháy sáng rực ngâp tràn toàn bộ phòng bệnh,hoảng sợ hai người bệnh khác trong phòng và người nhà họ,nhưng không ở trong phạm vi theo dõi của Du Diễm Phong.
Anh đi đến trước giường bệnh,véo lên khuôn mặt xấu xí của Cố Phi Yên, “lúc ở trước mặt tôi có nhiều bản lĩnh,làm sao đụng đến người khác thì kinh sợ rồi? nhìn xem cô như con ma quỷ vậy,thật là mất mặt tôi quá!”
‘nếu như anh muốn giống như tôi,nói không chừng còn bi thảm hơn tôi!” Cố Phi Yên tức giận đánh vào tay anh ấy.
Người này bên dưới tay rất nặng,mặt cô đều tê rồi!
Lúc tức giận,cô bắt đầu đuổi người, “anh có chuyện gì không?không có thì anh mau cút đi cho tôi,nhìn anh tôi lại nóng ruột.’
“làm sao lại không có chuyện?việc tôi phải làm rất nhiều!” Du Diễm Phong khom lưng,trực tiếp ôm cô từ trên giường đệnh dậy, “ ở phòng ba người không cảm thấy không tiện lợi sao? Đi, bổn thiếu gia đây đưa cô đổi sang phòng bệnh khác!”
Bỗng nhiên bị bế dậy,Cố Phi Yên đầu có chút chóng mặt,bị dọa cho vội vàng ôm vào cổ anh ta.
Tim đập thình thịch,cô đã bị bế đi ra xa vào mét,tim vẫn còn sợ hãi khi bị anh ta xông đến, “anh cho rằng bệnh viện là nhà anh sao,anh nói có thể đổi phòng là có thể đổi được sao?”
“thật là nhà tôi.” Du Diễm Phong không kìm nén được.
“……”Cố Phi Yên vẫn không đồng ý, “anh để tôi xuống,tôi không đổi phòng đâu.”
“vậy không thể để cô làm chủ được.”
“chuyện của bản thân tôi,làm sao không thể làm chủ được?”Cố Phi Yên lườm một cái,buồn bực vô cùng,đang chuẩn bị lại nói chút cái gì nói phục Du Diễm Phong,bước chân của anh ta phút chốc dừng lại.
Cô cau mày.
Thuận tầm mắt của Du Diễm Phong,cô đột nhiên run rẩy sợ hãi,đôi mắt rủ xuống tâm trạng phức tạp,sự lo lắng không biết làm sao trên mặt cô dần dần biến thành bình lặng,kháng cự nước đọng không sóng.