Chồng Xấu Xa Rất Khó Chơi

Quyển 2 - Chương 18: Triền miên




"Randall, tìm được bảo bối rồi sao? Cô ấy không có việc gì đi?"

Power thở hổn hển đã chạy tới, chờ nhìn đến trong lòng Randall ôm một người, lập tức kinh hoảng kêu lên: "Sao lại thế này, baby như thế nào?"

Sắc mặt Randall như trước rất khó xem, nhưng là cũng may còn có thể miễn cưỡng duy trì phong độ nên không có hiện tượng bão nổi, chính là sắc mặt thoạt nhìn không được tốt lắm: "Không có việc gì, chúng tôi đi trước , công việc kế tiếp chính cậu xử lý."

Thật rõ ràng liền cảm giác được đối phương đối với mình bất mãn, Power ngượng ngùng đứng ở một bên, thật có lỗi nói: "Thực xin lỗi, bố lai tiên sinh, nếu không phải bởi vì tôi..."

"baby sẽ tạm dừng hoạt động, về phần ngừng tới khi nào đến lúc đó tôi sẽ phái người báo cho cậu ."

Randall cũng không muốn nói nhiều với cậu ta .

Tuy rằng biết chuyện này của bảo bối cùng anh kỳ thực không có quan hệ lớn nhưng là chỉ cần nhìn đến bảo bối hiện tại thành cái dạng này, anh liền không có cách nào khống chế được trong lòng tức giận.

Power cũng thật áy náy, hơn nữa đã có chuẩn bị tâm lý quan hệ, sở dĩ liền không nói thêm gì, chính là nhìn người đàn ông cao lớn kia xoay người rời đi.

Thời điểm trở về trong nhà , Randall vừa đem Lam Phong Ngữ đặt ở trên giường, phía trước bởi vì cảm xúc quá mức khẩn trương mà té xỉu, Lam Phong Ngữ chậm rãi mở mắt, vừa thấy đến bóng dáng quen thuộc ở trước nước mắt liền chảy xuống đến : "Randall..."

Randall là vừa tức vừa đau lòng, tức giận là bảo bối cư nhiên bị người ta khi dễ ở dưới mí mắt mình , mà đau lòng là để bảo bối bị ủy khuất lớn như vậy, đau lòng vô cùng.

"Bảo bối..."

Thở dài một tiếng đi đến bên người cô ngồi xuống, Lam Phong Ngữ giống như là tìm kiếm , phác lại đây nắm chặt quần áo của anh, ủy khuất nức nở : " Em rất sợ hãi, em còn tưởng rằng, em..."

Đột nhiên, cô nhớ tới thời điểm những người đó đụng tới bản thân mình cảm giác ghê tởm , nhíu mày lại, xốc chăn lên từ trên giường đứng lên .

Randall bị hoảng sợ: "Bảo bối, em làm sao vậy?"

Lam Phong Ngữ vội vàng đi dép lê vào: "Em muốn đi tắm rửa, rất bẩn."

Randall chạy nhanh ôm chặt cô, cái gì cũng không nói trực tiếp cúi người hôn xuống cánh môi tái nhợt kia: "Không bẩn, bảo bối một chút cũng không bẩn."

Nước mắt Lam Phong Ngữ xôn xao liền chảy xuống , thò tay ôm chặt cổ đối phương, ủy khuất oán giận : "Anh làm sao lại đến trễ như thế, ô ô, làm em sợ muốn chết."

Randall càng thêm tự trách , hôn môi cũng trở nên càng ngày càng thô bạo, đem nước mắt trên khuôn mặt bảo bối lau đi sau đó mới nỗ lực nhẫn nại lửa nóng trên người đem cô hơi hơi đẩy ra chút: "Hiện tại

không có ô uế."

Nhìn trên mặt Randall tự trách cùng áy náy, Lam Phong Ngữ âm thầm ở trong lòng làm ra một cái quyết định.

"Em đi tắm rửa trước, Randall, chờ em sẽ có việc muốn nói với anh, anh chờ em một chút."

Randall có chút kinh ngạc gật đầu, nhìn thân ảnh bảo bối đi vào phòng tắm, phía trước luôn luôn ẩn giấu đi biểu tình sát khí xuất ra.

Lấy điện thoại cầm tay ra, mặt trên đã có mấy chục cuộc gọi nhỡ, dãy số mặt trên rất quen thuộc, có Shirley, có Alex, còn có những người khác. Thậm chí còn, còn có mấy cái là số của người Lam gia.

Đúng lúc này, lại có điện thoại đến, là Alex.

"Nếu các người luyến tiếc, tôi đây liền thay các người động thủ..."

Ấn nút nhận điện thoại, Randall lạnh lùng nói, vẻ mặt sương mù giống như bão táp tiến đến.

Alex hiển nhiên bị giật nảy mình, quá một thời gian dài mới hồi phục tinh thần lại, thanh âm chậm rãi, cúi đầu, như là đang nỗ lực xác định đến cái gì: "Randall, cậu đang nói cái gì? Shirley như thế nào, cậu đối với em ấy làm cái gì?"

"Sao cậu không hỏi xem chính cô ta làm cái gì? Thật sự là chuyện rất đơn giản, chẳng qua là bắt cô ta nếm thử chuyện tình mà muốn đối với bảo bối mà thôi. Alex, gia tộc bố lai cùng gia tộc bá cát tư đến đây là chấm dứt quan hệ. Tôi đã cho các người cơ hội, cho các người xem trọng Shirley, nhưng hiện tại xem ra các người đem lời nói của tôi trở thành gió thổi bên tai."

Randall đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn màn đêm, thản nhiên nói. Alex rốt cục ý thức được chút cái gì, bắt đầu hoảng: "Randall, cậu đang đùa giỡn cái gì? Shirley hiện tại đang ở đâu, cậu rốt cuộc đối với em ấy làm cái gì? Chẳng lẽ cậu liền một điểm tình bạn cũng không có sao? Từ nhỏ em ấy với cậu cùng nhau lớn lên a, cậu đã nói đem em ấy trở thành em gái..."

Còn không chờ Alex nói xong, Randall liền trực tiếp treo điện thoại, sau đó thông qua điện thoại Lam gia.

"Lam bá phụ, thực xin lỗi, cháu không có bảo vệ tốt cho bảo bối, khiến cô ấy bị sợ hãi. bất quá ngài yên tâm, loại chuyện này sẽ không có lần hai."

Cũng không biết máy tính bên kia nói chút cái gì, Randall luôn luôn nhăn mày lại, đột nhiên buông lỏng ra, bên miệng giơ lên một cái tàn khốc tươi cười nói: "Yên tâm đi, cháu đã cho cô ta biết được sự lợi hại."

Sự việc sẽ không khinh địch như vậy mà chấm dứt, không cần, bá phụ, người trước đừng nhúng tay, chuyện này cháu có thể xử lý. Các người chỉ cần làm hậu thuẫn kiên cường của bảo bối, nếu muốn trở thành thủ hộ bảo bối, như vậy cháu cũng muốn bắt đầu trở nên mạnh mẽ, để cho bảo bối được một cuộc sống tốt nhất."

Chờ anh gọi điện cho mấy người khác xong, thì cửa phòng tắm mở ra, Lam Phong Ngữ quấn khăn tắm đi chân trần đi ra. Tóc ướt sũng, rũ trên vai, mang theo quyến rũ dụ hoặc. Trên mặt bởi vì có hơi nước ấm mà trở nên hồng hào, liễm diễm mềm mại. Mắt to trong suốt ngập nước, che mờ mịt sương mù.

"Bảo bối...."

Nhìn người bảo bối mê người như thế, Randall phát hiện thân thể mình lại có phản ứng, ánh mắt cũng nóng muốn thiêu cháy giống nhau.

Lam Phong Ngữ hiển nhiên có chút thẹn thùng, cầm chặt lấy khăn tắm không chịu nới a, chính là chỗ sâu trong ánh mắt lại mang theo quật cường. Cô biết, chỉ cần cô đem lời nói kế tiếp nói nói ra miệng, liền thật sự trở về không được.

Nhưng là hiện tại, cô lại rất kiên định, không lại chậm chạp nghi nghi, lời nói như vậy, không chỉ thương tổn bản thân mình, mà cũng làm thương tổn đến người đàn ông trước mặt này luôn luôn dùng tình cảm thật tình đối với mình.

Khẩn trương cắn cắn môi, Lam Phong Ngữ mặt đỏ mau nổ tung, lấy một loại tốc độ chậm rãi như ốc sên đi đến trước mặt Randall, ánh mắt nhìn anh chằm chằm thò tay lên ôm cổ hắn, đem môi hôn đi lên: "Randall, giúp em tẩy sạch sẽ có được hay không? Mặc kệ em dùng nước như thế nào, vẫn đều là cảm thấy thật bẩn, cho nên...Anh giúp em tẩy sạch sẽ có được hay không...."

Ngừng cúi xuống, sau đó đem lời nói thừa lại tiếp tục nói xong, chính là thanh âm rất thấp, mang theo khẩn trương run run: "Dùng nhiệt tình của anh, đem em đốt cháy đi tất cả..."

Ngay tại lúc cô nói hết lời, thì đồng thời khăn tắm trên người cũng đi theo chậm rãi rơi xuống, trong ánh mắt Randall là ngọn lửa thiêu đốt càng ngày càng cháy, Lam Phong Ngữ có loại cảm giác thật sự liền bốc cháy lên.

"Bảo bối, em có biết lời nói của em đại biểu cho cái gì không?"

Randall ôm bảo bối khẩn trương đến độ đứng không nổi, khiến cô khẽ tựa vào trên người mình, sau đó mới cắn lỗ tai cô nỉ non nói.

"Phải biết rằng, đàn ông là không chịu được bị châm ngòi, mà anh làm việc thì không dừng lại, liền tính nếu em hối hận cũng không được, em biết không.

Cảm giác được có cái gì đó cứng rắn cứng rắn chạm vào người mình , nhưng Lam Phong Ngữ vẫn kiên quyết, mặt đỏ hồng gật gật đầu: "Ân."

Randall theo ở chỗ sâu yết hầu phát ra một tiếng dã thú rít gào tiếng hô tê, chính là lần này là vì vô cùng sung sướng, trực tiếp đem Lam Phong Ngữ một phen ôm lấy phóng ở một bên trên giường lớn, thuận thế áp ở trên người cô.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nằm gần trong gang tấc ,mặc lục sắc trong ánh mắt Randall nở rộ ra mị hoặc lưu ly ánh sáng màu mang, khóe miệng hơi hơi gợi lên, cứ như vậy cúi đầu hôn lên .

Lam Phong Ngữ hơi hơi quay đầu đi, không phải là không đồng ý, mà chính là cảm thấy thật ngượng ngùng.

Tuy rằng đã có một lần hôn nhân, nhưng loại tiếp xúc thân mật này còn thật là lần đầu tiên.

Đúng vậy, phía trước cô liền làm ra cái quyết định kia là đem bản thân mình hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa cho Randall.

Nhưng là cứ nói như vậy , liền chứng tỏ quan hệ của bọn họ là chân chính . Trước kia chính là hứa hẹn bằng miệng, nhưng hiện tại thì khác .

Thân thể đàn ông và thân thể phụ thật sự là không giống nhau, không nghĩ tới dáng người Randall cư nhiên tốt như vậy, còn cõ cơ bụng sáu múi, cơ bắp rắn chắc giống như hòn đá.

Giống như là bị mê hoặc liền thò tay vuốt lên làn da màu đồng kia, cảm giác được cứng rắn cứng rắn cùng bản thân mình trên người mềm nhũn hoàn toàn không đồng dạng cảm giác như vậy.

Lam Phong Ngữ giống như đứa trẻ tìm được một món đồ chơi yêu thích , dùng bàn tay nhỏ bé càng không ngừng ở trên người Randall xoa bóp nơi này nơi kia .

Randall bị động tác nhỏ của cô chọc cho cả người đầy hỏa , nhìn bảo bối bướng bỉnh , trực tiếp dùng phía dưới chọc chọc cô, khóe miệng gợi lên : "Bảo bối, em bây giờ là đang làm cho anh tức giận nga."

Lam Phong Ngữ lúc này mới ý thức đến bản thân mình đang làm cái gì, theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua nơi đó của Randall , sau đó ánh mắt trừng to: "Trời, thật lớn..."

Nghĩ đến cái kia lát nữa sẽ đi vào thân thể mình, Lam Phong Ngữ thế này mới thật sự bắt đầu hoảng lên, ở dưới thân thể Randall bắt đầu giãy giụa: "Randall, không được, em hối hận , em..."

Randall sao lại không hiểu được ý tứ của ánh mắt cô trừng lên , trong lòng âm thầm có chút đắc ý, không có người đàn ông nào nghe được câu nói như thế sẽ không cao hứng.

Nhưng là, nếu bởi vì vấn đề chừng mực này dọa đến bảo bối , vậy thì rất thua thiệt .

Hơn nữa, người kia trơn mềm ở dưới thân mình càng không ngừng vặn vẹo , nếu ai mà không biết sự tình còn tưởng rằng cô là đang dụ dỗ bản thân mình đâu, thật là, lửa thiêu đốt cháy càng ngày càng lợi hại.

"Bảo bối, không được nga, lửa đã cháy, em phải chịu trách nhiệm dập lửa ."

Cúi đầu hàm trụ cánh môi bảo bối bởi vì khẩn trương mà cắn , sau

đó ở cánh môi nói nhỏ: "Yên tâm, anh sẽ không làm cho em đau..."

Lam Phong Ngữ mặt đỏ sắp nổ tung, dịu ngoan hé miệng, Randall liền đem đầu lưỡi tham tiến vào trong miệng mình.

Cả người mềm nhũn tê dại không thôi, cảm giác là xa lạ như thế, khiến cô là vừa sợ hãi vừa chờ mong. Lúc trước khi bị người đàn ông khác hơi cạm vào một chút liền cảm thấy ghê tởm, hiện tại cũng là theo mỗi động tác của Randall mà lửa nóng thiêu đốt.

"Ân....A..."

Nhịn không được, đợi cho đến khi Randall vùi đầu vào ở trước ngực cô, Lam Phong Ngữ rốt cục nhịn không được phát ra tiếng yêu.

"Chờ, chờ, chờ một chút..."

Cảm giác được bàn tay Randall đang từ từ đi xuống, Lam Phong Ngữ theo bản năng kẹp chặt chân không cho anh chạm vào, sau đó nỗ lực duy trì lý trí nỉ non ra tiếng: "Em, em có việc muốn hỏi anh..."

Randall một bên liếm liếm hạt đỉnh hồng của cô, một bên không chút để ý đáp: "Em nói đi, anh đang nghe đây."

Lam Phong Ngữ cảm thấy trên người lại thoải mái, vừa rồi trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện gì cũng không biết đã ném đi nơi nào, toàn bộ cảm giác đều bị động tác của đối phương khống chế.

Qua một hồi lâu Lam Phong Ngữ đều chỉ lo lắng phát ra tiếng nức nở yêu kiều, nhớ không nổi phía trước muốn nói chuyện, Randall tà mị cười: "Nếu bảo bối em không nói, anh đây sẽ thúc đẩy."

....

"Ngô...."

Lam Phong Ngữ cảm thấy trên người đau nhức thật lợi hại, cảm giác rất khó chịu, vừa mới chuẩn bị hoạt động một chút liền cảm giác được thân thể không thích hợp cương ở tại tại chỗ.

"Randall.."

Thanh âm ủy khuất như là muốn khóc, ánh mắt sương mênh mông trừng mắt người ở bên bá đạo lấy tay đem bản thân mình ôm vào trong ngực.

Ô ô, anh làm sao có thể như vậy, cư nhiên cư nhiên...

Lam Phong Ngữ thật sự không biết nên nói như thế nào, tối hôm qua chuyện đã xảy ra giống như là ở trong phim đều hiện lên ở trong đầu cô, mặt đỏ bừng lên.

"Bảo bối, như thế nào?"

Đã sớm tỉnh lại Randall giả bộ bộ dáng như vừa mới tỉnh lại, ôm cổ Lam Phong Ngữ hôn xuống, sau đó hạ thân dùng sức đi vào, "Xem ra tinh thần bảo bối thật tốt lắm...."

Cả người Lam Phong Ngữ mệt mỏi, ảo não huých tay Randall: "Anh làm sao có thể như vậy, làm sao có thể đem vật kia để ở bên trong."

"Bên trong thật thoải mái a."

Randall lưu manh cười, hương vị của bảo bối thật sự là rất đẹp, tuy rằng biết cô là lần đầu tiên, nhưng vẫn không nhịn được lên ở thời điểm buổi sáng lại vụng trộm muốn cô....

"Mau, mau lấy ra đi...."

Lam Phong Ngữ đều nhanh muốn khóc, cô cảm thấy bản thân mình giông như làm cái chuyện gì thật ngu ngốc, hiện tại cảm giác giống như là tiểu bạch thỏ, đem bản thân mình đưa cho đại sói xám ăn.

"Được, bảo bối, anh đói bụng, trước làm cho anh ăn một chút gì rồi sau đó liền thỏa mãn yêu cầu của em."

Tuy rằng, trực tiếp xoay người đem bảo bối áp ở dưới thân, sau đó lại bắt đầu nào đó không quá khỏe mạnh nhưng thật thích hợp vận động vào buổi sáng.

Đợi cho đến lúc Randall rốt cục rời giường, Lam Phong Ngữ đã không còn một chút khí lực nào cả.

Bị chà đạp vô cùng thê thảm khóe mắt cô đều là nước mắt, mặt đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn quyệt, ủy khuất xem người đàn ông trước mắt một mặt thỏa mãn kia: "Randall, anh thật quá đáng, anh...."

Vừa mới chuẩn bị hoạt động thân thể một chút, cả người vô lực cộng thêm cảm giác đau nhức khiến cô kêu rên một tiếng lại nằm đi xuống một lần nữa.

Tối hôm qua bị ăn nhiều lần như vậy, buổi sáng cư nhiên cũng lại bị ăn nhiều như vậy, Lam Phong Ngữ cảm thấy bản thân mình đều sắp chết cả người như là đang bay bổng bay bổng.

"Đều do bảo bối thật đẹp. Bảo bối đừng nóng giận có được hay không? Anh ôm em đi tắm rửa. Đợi lát nữa nấu cơm cho em ăn."

Randall mặc quần áo, đi phòng tắm bật nước, sau đó đem bảo bối cả người vô lực một mặt ủy khuất ôm dậy lên: "Bảo bối, chúng ta kết hôn đi."

Lam Phong Ngữ quyệt miệng không nói lời nào.

Thật sự là hơi quá đáng, rõ ràng biết bản thân mình là lần đầu tiên, cư nhiên còn quá đáng như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nhịn không được, nước mắt lại rào rào chảy xuống dưới..

Randall có chút bất đắc dĩ, bất quá đêm qua biết bản thân mình quả thật là hơi quá đáng, đem bảo bối đặt vào trong nước, sau đó bắt đầu thay cô vuốt ve cơ bắp đau nhức.

"Bảo bối, anh sai lầm rồi, đừng giận có được hay không?"

Lam Phong Ngữ khóc càng thương tâm, khó trách anh hai nói đàn ông đều là sắc lang, liền ngay Randall đều là như thế này. Bản thân mình đều nói không cần nhưng anh là càng không ngừng động a, bá đạo chết mất.

Mắt thấy bảo bối khóc được yêu thích đều đỏ, Randall cũng bắt đầu hoảng, liền ngồi xổm ở bên cạnh bồn tắm lớn, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Phong Ngữ bắt đầu giải thích.

"Bảo bối, đừng khóc , khóc anh sẽ đau lòng . Lần sau, lần sau không làm nhiều lần như vậy có được hay không?"

"Anh , anh , anh thật quá đáng, em đều không cần, anh vẫn là chỉ lo bản thân mình anh, anh... Ô ô..."

Lam phong Ngữ càng khóc càng thương tâm, cô cũng không biết vì sao bản thân mình lại khóc lợi hại như vậy, giống như trước kia phát hiện Tần Thư Nam cùng Lâm Hinh kia ở trên giường của mình ,cô cũng có khóc nhưng không giống như hiện tại lại...

"Bảo bối, đó là bởi vì anh yêu em a. Người trong lòng liền ở cạnh bên người, người đàn ông nào có thể chịu được a. Bảo bối, anh thật sự sai rồi, em đừng khóc có được hay không? Nếu em còn cảm thấy thương tâm liền đánh anh đi, ngàn vạn đừng khóc , đem ánh mắt khóc hỏng rồi thì làm sao bây giờ?"

Lam Phong Ngữ cũng khóc đủ, thế này mới trừu trừu ba ba nói: "Anh ,anh ,anh trước kia không phải nói là chúng ta đã làm cái kia sao ? Vì sao, vì sao ngày hôm qua, ngày hôm qua còn đau như vậy , còn chảy nhiều máu như vậy..."

Rốt cục nhớ tới tối hôm qua không có hỏi một vấn đề, Lam Phong Ngữ liền nghi hoặc , nhớ được lần đó ở quán bar uống say Randall đã nói bọn họ đã xảy ra quan hệ, nhưng theo tình huống tối hôm qua tình , xem rõ ràng , đây là lần đầu tiên của cô nha.

"Bảo bối, em thật đáng yêu."

Randall không nghĩ tới bản thân mình tùy ý nói một câu nói lại cư nhiên làm cho bảo bối để ý như vậy, trong lòng là lại vừa bực mình vừa buồn cười, khống chế được lực đạo mát xa cho bảo bối, sau đó mới mở miệng giải thích nói: "Ngày đó em uống say, anh làm sao có thể đối với em làm chuyện gì?"

"Kia quần áo đâu..."

"Anh biết em thích sạch sẽ, theo thời điểm đầu tiên mắt anh liền nhận ra em . Chính là vừa mới bắt đầu có chút không xác định, chờ đem em mang về khách sạn liền giúp em tắm rửa một cái, cho nên mới hội..."

"Nhưng là anh rõ ràng nói... Rõ ràng nói..."

"Này là anh tư tâm a. Anh nhận ra em, nhưng là em không nhận ra anh, thời gian dài như vậy chúng ta không gặp mặt , anh lo lắng em đã có bạn trai, cho nên muốn dùng lý do đến giữ lấy em a."

Nói lên tâm tử nhỏ này của bản thân mình , cho dù Randall là nhất quán thủ đoạn cao siêu cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Lam Phong Ngữ rốt cục cũng hóa giải được nghi hoặc, nghĩ đến hình dáng bản thân mình vừa rồi khóc thê thảm như vậy cư nhiên có điểm mặt đỏ. Nhưng nghĩ đến đầu sỏ gây nên tạo thành hết thảy vẫn là bất mãn trừng mắt nhìn Randall liếc mắt một cái: "Về sau không cho phép quá đáng như vậy. Lần này, ít nhất một tuần mới cho anh chạm vào em."

"Bảo bối!"

Randall phát ra một tiếng kêu vui sướng tiếng, ánh mắt tỏa sáng.

Lam Phong Ngữ bị nhìn xem cả người có chút sợ hãi .

"Bảo bối, ý của em là nói về sau còn có thể để cho anh chạm vào em?"

Randall tưởng rằng trải qua chuyện tối qua, lại xem bảo bối khóc thương tâm như vậy, về sau

cũng không cơ hội chạm vào bảo bối đâu. Không nghĩ tới cô....

Lam Phong Ngữ giở tính trẻ con đem đầu xoay đến một bên, sau đó thấp giọng lầu bầu: "Em cũng không phải trẻ nhỏ, mới sẽ không nói loạn chuyện không biết suy nghĩ đâu."

Ngừng cúi xuống sau đó lại nghĩ tới một chuyện, hơi chỉ chần chờ liền ngẩng đầu lên nhìn Randall: "Randall anh nói muốn cùng em kết hôn là thật vậy chăng?"

Ánh mắn Randall vẫn tỏa sáng như trước, anh đã ý thức được một chuyện mà anh luốn luôn chờ mong sắp thực hiện được.

"Đương nhiên, không phải anh vẫn nói là muốn cưới em sao? Chẳng qua đang đợi em yêu anh, hiện tại, có thể sao?"

Trong lòng Lam Phong Ngữ một trận cảm động, sau đó gật đầu: "Được, chờ công việc xong xuôi chúng ta trở về nhà đi, chỉ cần cha mẹ và các anh đồng ý chúng ta liền kết hôn đi."

Nói xong, lại một người cúi đầu than thở: "Nếu không sớm chút trói chặt, nói không chừng lại xuất hiện ra cái gì lạn hoa đào."

Randall cảm thấy buồn cười, chính là hiện tại lòng đều là chuyện kết hôn.

Vốn đang tưởng rằng phải đợi thật lâu, không nghĩ tới bảo bối nhanh như vậy khiến cho nguyện vọng của anh trở thành sự thật.

"Về sau, không cần lợi hại như vậy, em đau quá."

Nghĩ đến tối hôm qua cùng chuyện hồi sáng này, Lam Phong Ngữ cúi mắt bổ sung thêm.

Randall cũng bắt đầu tự trách, nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên người bảo bối, đặc biệt là ở chỗ kia đều sưng đỏ, hối hận nói: "Thực xin lỗi, bảo bối, đều là tại anh không tốt."

Thấy Randall thật lòng hối lỗi, Trong lòng Lam Phong Ngữ tức giận cũng từ từ tiêu thất.

Không để ý bản thân mình trên người ướt đẫm trực tiếp thò tay ôm cổ Randall, sau đó ghé vào trên vai anh nói: "Kỳ thực em rất sợ, em nghe nói rất nhiều người đều là một khi chiếm được liền sẽ không quý trọng, em cũng sợ anh....Nhưng là, em lựa chọn tin tưởng một lần, Randall, ngàn vạn không được làm cho em thương tâm, thương tâm thật sự rất khó chịu, so với chết còn khó chịu hơn."

Randall biết bảo bối trong lòng còn lưu lại vết sẹo khi đó, thò tay đem cô ôm lấy, sau đó thề: "Sẽ không, bảo bối, nếu anh làm cho em thương tâm, anh liền bị ngũ lôi oanh đỉnh trọn đời không được siêu sinh."

Lam Phong Ngữ nhẹ nhàng gật đầu: "Ân, nếu anh làm cho em thương tâm, em sẽ đi nói cho cha và các anh trai, để bọn họ giúp em giáo huấn anh."

Đợi cho đến lúc hai người rốt cục tắm sạch sẽ theo trong phòng đi ra, đã là mười một giờ buổi sáng, cả người Lam Phong Ngữ vẫn vô lực, thắt lưng và chân đau nhức lợi hại, Randall ở trên môi cô hôn xuống liền chuẩn bị đi xuống tự tay nấu ăn.

Nhìn bóng dáng Randall rời đi, nghĩ đến tối hôm qua thân mật da thịt, bị Randall chạm qua bộ vì đều bắt đầu nóng lên. Nhưng là rất nhanh, đợi cho đến khi nhớ tới chuyện xảy ra phía trước, Lam Phong Ngữ khởi động thân thể mệt mỏi chậm rãi na đem phóng ở một bên ải cửa hàng di động đem ra.

"Cha, con không sao, đừng lo lắng."

Mặt trên quả nhiên có rất nhiều tin nhắn và các cuộc gọi nhỡ, trong lòng có dòng nước ấm chảy xuôi làm cho người ta phấn chấn, liền gọi về nhà, vừa mới chuyển liền có người bắt máy.

"Như vậy a?" Hướng cha giải thích, chuyện tối hôm qua phát sinh ở trên bản thân mình, Lam Phong Ngữ sắc mặt có chút ảm đạm, nỉ non thanh liền không nói gì.

Điện thoại bên kia tưởng rằng cô là cảm thấy thủ đoạn của Randall quá mức tàn nhẫn, nhịn không được giúp anh nói chuyện.

Lam Phong Ngữ lắc lắc đầu: "Không phải, cha, con không có trách Randall. Shirley đối con làm loại chuyện này, cô ta phải bị trừng phạt. Con chính là suy nghĩ bản thân mình có phải hay không làm sai, nếu không phải con tùy hứng muốn đi làm ngôi sao cái gì đó, thì sẽ không phát sinh ra chuyện này. Cha, thực xin lỗi, tối hôm qua để cho mọi người lo lắng."

"Ân, đúng vậy, con không có trách Randall, mà trái lại cách làm của anh ấy làm cho con cảm động. Con biết anh ấy và người của gia tộc bá cát tư có quan hệ tốt lắm, như bây giờ chết là đem bọn họ hoàn toàn đắc tội hết. Randall tài cán vì con làm đến nước này, con thật cảm động."

"Đúng rồi, cha...." Nghĩ đến vừa rồi cùng Randall nói những lời này, Lam Phong Ngữ nhịn không được lộ ra một cái mỉm cười nhợt nhạt, tươi ngọt mà hồn nhiên, hạnh phúc ngọt ngào mỉm cười: "Nhà chúng ta rất nhanh có việc vui. Cha lại phải giúp con gái bảo bối của cha chuẩn bị đồ cưới, con cùng Randall đã quyết định kết hôn. Chúng con quá hai ngày liền đi trở về, chuyện tình đến lúc đó lại nói tiếp."

"Ân, tốt, cha, đừng lo lắng. Tốt, bye bye. Đúng rồi, còn có một câu nói đã quên nói -- cha, con tin tưởng Randall sẽ làm cho con biết cái gì là tình yêu ngọt."