"Chắt trai, trời ạ! Chắt của ông. . . . . ."
Bên trong biệt thự sang trọng của Sở gia, Sở Thiệu Thiên chống gậy vừa kích động vừa hưng phấn đem Hà Thụy Khải ôm vào trong lòng mình vừa hôn vừa cưng chiều .
Lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, ông chắc chắn 100% đứa bé này nhất định là con cháu nhà mình, nếu không phải thì làm sao có thể giống Dực Nghiêu khi còn bé như đúc đây.
"Mau nói cho ông cố, Thụy Khải năm nay mấy tuổi?"
"Ông cố, Thụy Khải năm nay sáu tuổi rưỡi!" Hà Thụy Khải mặc một bộ quần áo giả cao bồi, khuôn mặt khéo léo khả ái nở nụ cười tươi, bắt chước giọng điệu ông cụ hỏi: "Nói cho Thụy Khải biết, ông cố năm nay mấy tuổi?"
"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Sở Thiệu Thiên, gương mặt đã có nhiều nếp nhăn nghe thấy câu hỏi ngây thơ của đứa bé, không nhịn được cười lên ha hả, "Ông cố năm nay đã 75 tuổi rồi."
"Oa, hơn Thụy Khải rất nhiều rất nhiều tuổi nha."
"Cho nên ông mới là ông cố của cháu."
"Ông cố, cháu có thể hỏi ông cố là gì không?" Hà Thụy Khải không hiểu, nghiêng đầu bé nhỏ hỏi.
"Ông cố chính là ông nội của ba cháu."
"Ông nội của ba?" Hà Thụy Khải cau mày, nắm chặt lấy mười ngón tay của mình, "Có vẻ rất phức tạp nha!"
"Không sao, chỉ cần từ nay về sau cháu và ông cố ngày ngày ở cùng nhau, như vậy ông cố sẽ cho cháu biết tại sao ông là ông nội của ba cháu."
"Vậy nếu như cháu với ông cố ở cùng nhau, có phải là cháu cũng được sống với ba không?"
"Dĩ nhiên!"
"Được ạ!" Hà Thụy Khải lập tức mỉm cười khả ái, thân thể nhỏ bé còn hết sức thân mật ngồi trên đùi Sở Thiệu Thiên, "Cháu muốn cùng ông cố và ba ở chung một chỗ."
Bên này, hai cụ cháu trò đang chuyện hăng say thì bên kia, Sở Dực Nghiêu lại bất đắc dĩ khẽ vuốt chân mày nhíu chặt của mình. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Anh âm trầm nhìn chằm chằm Hà Văn Tĩnh ngồi đối diện, đồng thời sử dụng ánh mắt ý bảo cô mau nói rõ ràng.
Mắt thấy con trai của mình sắp bị ông cụ trước mắt chiếm mất, Hà Văn Tĩnh gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, "Ách. . . . . . Cái đó. . . . . . Sở lão tiên sinh. . . . . ."
"Gọi ông nội!" Sở thiệu Thiên Nhất bên đùa với chắt trai, vừa ra lệnh.
"Hả? Ông nội?" Hà Văn Tĩnh sợ hết hồn, "Cái đó. . . . . . kia. . . . . .Ông nội, thật ra thì cháu là muốn nói. . . . . ." Cô chỉ chỉ con trai của mình, "Thực ra, Thụy Khải. . . . . ."
"Ông cực kỳ thích đứa chắt này, ông muốn bồi dưỡng nó làm người thừa kế tập đoàn Sở thị sau này."
Nét mặt Hà Văn Tĩnh trở nên hoảng sợ , "Cháu thấy có lẽ có hiểu lầm ở đây, cháu và tên thích sạch sẽ . . . . . . A, cháu muốn nói là cháu và anh Sở đây là trong sạch, tất cả đều là do cháu bày trò đùa dai, Thụy Khải không phải con trai của anh Sở. . . . . ."
"Đùa gì thế? Các cháu xem ông là kẻ ngu sao? Đứa nhỏ này dáng dấp giống Dực Nghiêu như đúc, chính là như từ một khuôn mẫu in ra, vậy mà bây giờ cháu lại nói với ông Thụy Khải không phải chắt của ông là như thế nào? Cháu muốn để cho chắt của ông lưu lạc bên ngoài sao?"
"Không phải! Ý của cháu không phải như vậy!"
"Vậy thì tốt, nếu cháu đã sinh chắt trai cho ông, như vậy ông sẽ cử hành hôn lễ cho cháu và Dực Nghiêu."
"Cử hành hôn lễ đương nhiên được, chỉ là. . . . . . Cái gì? Ông mới vừa nói gì? Cử hành hôn lễ? Hôn lễ của ai?" Hà Văn Tĩnh thiếu chút nữa rớt cằm.
"Đương nhiên là hôn lễ của cháu và Dực Nghiêu, chẳng lẽ cháu muốn để cho chắt của ông gọi người khác là ba sao?"
"Nhưng. . . . . . Cháu cùng anh Sở. . . . . ."
"Ông nội, việc này thật quá hồ đồ, hôn nhân là chuyện lớn sao có thể giống như trò đùa?" Sở Dực Nghiêu đứng lên, vẻ mặt khó coi, "Hôm nay cháu đưa cô Hà tới nhà mình mục đích chính là nói cho ông biết, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, đứa bé này căn bản cũng không phải là con của cháu. . . . . ."
"Đủ rồi! Cháu không cần lấy cớ cháu mới hai mươi lăm tuổi để nguỵ biện, Dực Nghiêu, cháu bây giờ đã có thể tiếp quản khách sạn, công việc quan trọng nhưng cháu cũng nên quan tâm đến hôn nhân của mình, hơn nữa Văn Tĩnh còn vì Sở gia chúng ta sinh ra một đứa bé đáng yêu thế này, người cháu dâu như vậy ông rất hài lòng!" Nói xong, ông đột nhiên cầm điện thoại di động lên liên tục bấm số.
"Này, là cửa hàng áo cưới Mông Toa Lợi Á sao? Sau một thời gian ngắn nữa cháu của tôi muốn kết hôn, mời những thợ trang điểm nổi danh nhất giúp cháu dâu của tôi chọn mấy bộ áo cưới xinh đẹp, dĩ nhiên, sau khi chọn ngày tốt xong, cháu cũng phải đến uống rượu mừng đấy."
"Ông nội. . . . . ." Sở Dực Nghiêu cố gắng ngăn cản.
"Này, là lão Lý sao? Ha ha! Thông báo cho ông một tin tức tốt, cháu của tôi muốn kết hôn rồi. . . . . ." Sở Thiệu Thiên hung phấn bừng bừng bắt đầu gọi điện thoại thông báo, mà Hà Văn Tĩnh bị ném qua một bên, giật mình há to miệng, chuyện làm sao lại diễn biến như thế này?
" Ông Sở. . . . . . Này, ông Sở. . . . . ."
"Là ông Lưu sao? Tôi là Sở Thiệu Thiên, tôi muốn nhờ ông một việc, tôi muốn ông trong thời gian ngắn nhất chuyển hộ khẩu của chắt tôi đến nhà họ Sở, không sai, càng nhanh càng tốt. Ha ha! Không thể tưởng tượng nổi đi, tôi nói cho ông biết, cháu của tôi rất lợi hại, sinh cho tôi một đứa chắt trai vô cùng khả ái. . . . . ."
"Ông nội. . . . . ."
" Ông Sở. . . . . ."
Sở Thiệu Thiên liên tục gọi điện thoại, gần như trong vòng hơn mười phút ngắn ngủi đã đem hôn sự của Sở Dực Nghiêu và Hà Văn Tĩnh sắp xếp xong. Thấy chuyện phát triển đến mức này, Hà Văn Tĩnh cảm giác mình lần này thật sự đùa giỡn quá đáng rồi, cô vội vã cuống cuồng ôm lấy con trai đang ngồi trên người Sở Thiệu Thiên, "Thụy Khải, lại đây với mẹ."
"Cháu dâu, sao cháu lại cướp chắt trai của ông?" Sở Thiệu Thiên không vui nhìn chằm chằm Hà Văn Tĩnh, tranh đấu trên thương trường bao lâu nay ông dĩ nhiên đã luyện thành ánh mắt vô cùng uy nghiêm, Hà Văn Tĩnh bị ánh mắt đó dọa sợ toát mồ hôi.
"Không phải vậy, cháu không có giành, cháu chỉ là cảm thấy. . . . . ." Hà Văn Tĩnh trong lòng run sợ nhưng vẫn cố gắng tươi cười, "Nếu ông nội đã định xong hôn sự giữa cháu và anh Sở, như vậy cháu cũng phải về thông báo cho người thân biết, cho nên cháu hiện tại muốn dẫn Thụy Khải về, ông biết đó, Thụy Khải cũng là tâm can bảo bối của gia đình cháu, cho nên trước khi cháu cưới anh Sở, Thụy Khải nên ở với cháu có phải không?"
Sở Thiệu Thiên nhíu mày, "Gia đình cháu đã sống cùng Thụy Khải lâu như vậy, hiện tại cũng nên đến phiên ông già ta đây cùng Thụy Khải chung sống, bắt đầu từ hôm nay, Thụy Khải sẽ sống cùng ông, nếu cháu nguyện ý trước khi kết hôn rời đến nhà chúng ta, ông rất hoan nghênh, nhưng, nếu như cháu muốn đưa Thụy Khải đi, vậy cũng đừng trách ông già ta đây trở mặt đó!"
Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của cô gái trước mặt này, rõ ràng không có ý định gả cho Dực Nghiêu nhà mình, ông mặc kệ Dực Nghiêu cùng cô gái này từng có hiểu lầm gì, ông hiện tại chỉ muốn ôm chắt trai của ông thôi. Vì sợ cô gái này sẽ mang theo đứa bé đáng yêu chạy trốn, ông tự nhiên phải tiên hạ thủ vi cường.(ra tay trước)
"Ách. . . . . ." Hà Văn Tĩnh bỗng chốc không có biện pháp, cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Sở Dực Nghiêu, liền gặp được gương mặt tuấn tú tối đen đang trừng cô của Sở Dực Nghiêu.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, cô đại khái cũng đã bị Sở Dực Nghiêu giết chết một trăm lần rồi, cô lần đầu tiên khắc sâu cảm nhận được cái gì gọi là "trời tạo nghiệp có thể sống nhưng tự mình tạo nghiệp thì không thể sống’.
Sở Thiệu Thiên từ chỗ ngồi đứng lên, uy phong lẫm liệt lôi kéo tay Hà Thụy Khải đi lên lầu, "Thụy Khải, ông cố dẫn cháu lên lầu chơi, cháu dâu tương lai, chờ một chút để Dực Nghiêu đưa cháu trở về, thuận tiện để Dực Nghiêu giúp cháu thu dọn hành lý, hai ngày nữa rời đến đây ở."
"Cháu...cháu. . . . . ." Hà Văn Tĩnh thật sự rất muốn xông lên, cướp con trai bỏ chạy, nhưng . . . . . . Cô không dám, hic. . . . . . Bộ dáng ông cụ trừng mắt thật đáng sợ, khiến cô không thể tự chủ được, toàn thân phát run, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai hết sức phấn khởi cùng Sở Thiệu Thiên lên lầu, biến mất trong tầm mắt cô.
Cuối cùng, cô mới vô dụng đem hi vọng ký thác trên người Sở Dực Nghiêu, xông tới bắt lấy cánh tay của anh, hạ thấp tư thái cầu khẩn nói: "Thích sạch sẽ. . . . . . anh Sở, anh mau nghĩ biện pháp giải thích với ông nội của anh, Thụy Khải không phải con của anh đi!" Gương mặt tuấn tú của Sở Dực Nghiêu lạnh như băng, nhìn cô chằm chằm, âm thanh rít qua kẽ răng nói, "Tôi không có cách nào!"
Người phụ nữ đáng chết này, anh hiện tại chỉ muốn bóp chết cô, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy cô hôm đó, cô hình như đã được định trước là khắc tinh trong đời anh.
Hà Văn Tĩnh đột nhiên lóe lên ý tưởng trong đầu, "Đúng rồi, DNA, anh có thể cùng Thụy Khải đi xét nghiệm DNA, chỉ cần xét nghiệm DNA là có thể chứng minh anh không phải là ba của Thụy Khải, Thụy Khải có thể cùng tôi về nhà!"
"Đã muộn!"
"Không muộn, không muộn, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi xét nghiệm DNA. . . . . ."
"Cho dù có đi xét nghiệm DNA, cũng phải chờ chúng ta kết hôn xong!" Sở Dực Nghiêu âm trầm nói.
"Cái gì?" Cô không dám tin, hét to một tiếng: "Anh nói là anh phải cùng tôi kết hôn?"
"Là ông nội tôi muốn hai chúng ta kết hôn!" Sở Dực Nghiêu nghiêm mặt lạnh lùng nói.
Hà Văn Tĩnh sợ hãi kêu một tiếng: "Anh đừng nói giỡn nữa, tôi mới không cần gả cho loại người lòng dạ nhỏ mọn như anh!"
Sở Dực Nghiêu nổi giận, gầm hét lên: "Hà Văn Tĩnh, cô cho là tôi muốn kết hôn với cô sao? Đừng quên, tất cả đều là do trò đùa ác của cô mà ra, đầu sỏ gây nên là cô, cô nên cảm thấy may mắn là cô đùa giỡn với tôi, nếu như người cô chọc tới là người khác, nói không chừng cô và con trai cô cũng đã bị cô hại chết!" Người phụ nữ ngu ngốc này, lại còn dám bày vẻ mặt miễn cưỡng ra cho anh xem, đừng quên, trong chuyện này anh mới là người bị hại!
"Đây chẳng qua là một trò đùa. . . . . ." Hà Văn Tĩnh phát hiện mình sắp hỏng mất.
"Cho nên tôi chưa bao giờ cùng bất kỳ ai nói giỡn!" Anh chỉ làm cho người khác khổ cực.
"Thích sạch sẽ. . . . . ."
"Tôi tên là Sở Dực Nghiêu!" Anh không chịu được gầm nhẹ
"Được rồi! Sở Dực Nghiêu, chuyện phát triển đến mức này, anh nói xem phải làm thế nào?" Hà Văn Tĩnh dáng vẻ cực khổ nói.
Anh nhìn cô không chớp mắt, "Chỉ có một con đường, chính là chúng ta kết hôn!"
"Này. . . . . ." Cô bất mãn kêu to, "Anh chơi đủ chưa? Coi như nói giỡn cũng nên có mức độ. Đúng! Tôi thừa nhận tôi không nên cố ý diễn trò đùa giỡn ở bệnh viện, nhưng tôi chỉ là muốn làm cho anh tức giận, anh nói chỉ cần tôi tới nhà anh, giải thích rõ ràng tất cả với ông nội anh xong sẽ để tôi đi, nhưng sao bây giờ lại náo loạn đến mức tôi và anh phải kết hôn. Sở Dực Nghiêu, chúng ta đều là người trưởng thành, anh cũng biết hôn nhân không phải là trò đùa . . . . . ."
"Tôi đương nhiên biết hôn nhân không phải trò đùa, nhưng nếu ông nội tôi đã thông báo ra ngoài tin tức tôi sẽ kết hôn, sau đó cô dâu của tôi lại đột nhiên bỏ chạy, như vậy nhà tôi sẽ bị mất mặt, trở thành chuyện cười trên thương trường. Sở Dực Nghiêu tôi lại càng mất mặt hơn."
"Không thể nào, tôi tuyệt đối không muốn gả cho anh!" Hà Văn Tĩnh mệt mỏi, người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì vậy, vì mặt mũi mà tình nguyện đánh đổi hôn nhân, hạnh phúc cả đời mình.
"Trừ khi cô không cần con trai nữa!" Sở Dực Nghiêu thưởng thức nhìn khuôn mặt đang sợ hãi của người phụ nữ ngu ngốc này, dám trêu chọc anh, cô nhất định phải gánh chịu hậu quả.
Hà Văn Tĩnh phẫn hận nhìn anh một lúc, đột nhiên chạy tới cầu thang, "Tôi đi tìm ông nội anh nói chuyện, trước hết nên để cho anh và Thụy Khải đi làm xét nghiệm DNA, tôi nghĩ ông sẽ đồng ý với điều kiện này của tôi!"
Sở Dực Nghiêu tay mắt lanh lẹ túm lấy cổ áo cô, bắt cô trở lại đứng trước mặt mình, "Tôi đã nói rồi, ông nội tôi đã đem tin tức chúng ta kết hôn thông báo ra ngoài, nếu như chúng ta hủy bỏ hôn lễ, nhất định sẽ mất thể diện, cho nên, cô đừng mơ tưởng dùng bất kỳ thủ đoạn nào ngăn cản việc cử hành hôn lễ." Hơn nữa, anh bất đắc dĩ nghĩ, ông nội mấy năm nay tim không được tốt lắm, bác sĩ đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không thể để ông nội bị kích thích.
Bởi vì đứa bé chị gái anh sinh ra là người nhà họ An nên không thể thường xuyên ở bên cạnh ông nội, ông nội đối với việc này vẫn luôn canh cánh trong lòng. Lúc ông nội vừa nhìn thấy Thụy Khải... trong mắt ông tất cả đều tràn ngập vui sướng. Nếu như bỗng nhiên biết Thụy Khải không phải con trai anh nhất định ông sẽ bị kích động.
Anh không muốn bởi vì chuyện này mà kích thích ông, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù anh chết một trăm lần cũng không thể tha thứ cho chính mình. Cho nên anh nhất định phải cùng người phụ nữ này kết hôn, về phần khi nào trả tự do cho cô, anh cũng không biết.
"Sở Dực Nghiêu, anh. . . . . ."
"Năm trăm vạn!" Anh đột nhiên mở miệng nói: "Nếu như cô chịu đồng ý cử hành hôn lễ, tôi sẽ chuyển cho cô năm trăm vạn trong tài khoản!" Khi nghe thấy con số năm trăm vạn này, nét mặt Hà Văn Tĩnh đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, cô cẩn thận từng li từng tí nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, "Anh nói anh sẽ cho tôi năm trăm vạn?"
Sở Dực Nghiêu hừ lạnh một tiếng, gật đầu.
Cô trêu ai ghẹo ai, lại có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn tốt như vậy. Tuy nói cô cũng không muốn vì năm trăm vạn mà bán hôn nhân và con trai của mình, nhưng nghĩ đến bà vẫn đang ở trong bệnh viện, trái tim đột nhiên căng thẳng. Nếu như trời cao đã cho bà cơ hội được tiếp nhận trị liệu, tại sao cô bỏ qua? Cho dù. . . . . . Cơ hội này cô tuyệt đối không thích.
Hà Văn Tĩnh đến bây giờ vẫn có chút không dám tin, mình vậy mà lại cùng CEO cử hành một hôn lễ hào hoa và long trọng. Nhớ lại mấy ngày trước, cái người luôn miệng nói mình tên là Sở Dực Nghiêu kia đã bí mật ký một bản hiệp nghị hôn nhân với cô, điều thứ nhất sau khi kết hôn, bên gái không được uống rượu ; điều thứ hai sau khi kết hôn, nếu như bên đằng trai có xã giao cần đằng gái đi theo thì đằng gái phải đi cùng; điều thứ ba sau khi kết hôn, bên gái không được tiếp xúc thân mật với người khác phái; điều thứ tư, bên gái không thể lấy bất kỳ lý do gì đem hiệp nghị hôn nhân lưu truyền ra ngoài; điều thứ năm trong lúc kết hôn, hai người phải cùng phòng ở cùng một chỗ; điều thứ sáu bên gái sau khi kết hôn nhất định phải chú ý vệ sinh cá nhân, mỗi ngày ít nhất tắm hai lần, quần áo phải đổi mỗi ngày một lần, trên người lúc nào cũng phải giữ được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái; điều thứ bảy bên trai trả hết cho bên gái phí dụng năm trăm vạn; điều thứ tám hiệp ước kết thúc khi bên trai thích người khác.
Nhớ ngày đó khi ký kết những hiệp nghị này, người đàn ông kia thủy chung bày ra bộ mặt lạnh, bộ dáng dọa người giống như cô thiếu anh mấy triệu không trả, dường như cô và anh kết hôn, cô chiếm được nhiều lợi ích hơn.
Chỉ là nhà Sở Dực Nghiêu thật đúng là có nhiều tiền! Hôn lễ tổ chức tại đại sảnh hào hoa lầu hai mươi tám khách sạn Đông Phương, bên trong, khách khứa đông đúc, trang trí bắt mắt, đây là việc mà cô có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Mặc dù mấy năm qua cô sống một mình cùng con trai, nhưng trong đáy lòng cô vẫn là một cô gái mong muốn được yêu thương. Người phụ nữ nào không muốn gả cho một người đàn ông vừa thương lại vừa yêu mình, nhưng những người đàn ông kia sau khi biết cô còn có một đứa con trai riêng, liền bắt đầu đối với cô kính nhi viễn chi.( tôn trọng nhưng không thể gần gũi)
Xã hội này quá thực tế, qua nhiều năm ngây ngô dại dột như vậy, hôm nay cô cũng bỏ qua ý tưởng đó, dù sao chỉ cần con trai ở lại bên người cô là tốt rồi.
Trên người mặc áo cưới đắt giá của nhà thiết kế nổi tiếng. Hôm nay Hà Văn Tĩnh được thợ trang điểm trang điểm cho vô cùng xinh đẹp động lòng người, ngay cả chính cô cũng không dám tin tưởng, người phụ nữ xinh đẹp đứng ở trước mặt tân khách này chính là mình.
Thân là chú rể, Sở Dực Nghiêu từ đầu tới cuối cũng bận rộn với tân khách, người đến chúc mừng nhiều đến mức Hà Văn Tĩnh ứng phó không nổi.
"Em dâu. . . . . ." Một giọng nói trong trẻo từ sau lưng Văn Tĩnh truyền đến, cô kinh ngạc xoay người, liền nhìn thấy một cô gái béo mập đáng yêu đứng ở trước mắt mình, cô gái này mặc một bộ lễ phục màu hồng, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai màu hồng, gương mặt mỉm cười nhìn cô.
Hà Văn Tĩnh lập tức liền nhớ ra, cô gái này chính là chị gái sinh đôi của Sở Dực Nghiêu mà cô từng thấy ở trong bệnh viện. Cô vội vàng chào hỏi, "Chị, chị khỏe chứ!" Cô thật rất khó tưởng tượng Sở Dực Nghiêu cùng người phụ nữ khả ái này là chị em sinh đôi, chị em như vậy cũng khác nhau quá nhiều đi, hơn nữa. . . . . . Cô ấy gọi mình là em dâu cảm giác thật không được tự nhiên.
"Cái này. . . . . ." Sở Dực Hàm từ trong túi xách lấy ra một thứ gì đó giống như quyển sổ nhỏ nhét vào trong tay Văn Tĩnh, "Cái này cho em!"
"Đây là?" Hà Văn Tĩnh kỳ quái nhìn quyển sổ nhỏ trong tay, nếu như thị lực của cô không có vấn đề gì, thì đây không phải là sổ tiết kiệm sao? Sở Dực Hàm cười tủm tỉm nói: "Đây là chị để cho vợ của em trai, hiện tại cho em, mật mã là sinh nhật Nghiêu Nghiêu, về sau làm phiền em chăm sóc em trai của chị rồi !"
"Cái gì?" Hà Văn Tĩnh sững sờ, sổ tiết kiệm trong tay bỗng dưng trở nên nóng bỏng khác thường, cô đang muốn cự tuyệt, âm thanh lại bị cắt đứt.
Một người đàn ông vóc dáng cao lớn anh tuấn bước nhanh đi tới bên cạnh Sở Dực Hàm, cẩn thận từng li từng tí ôm hông cô, sắc mặt không tốt nói: "Bà xã, trong bụng em còn có bảo bảo, không thể quá mệt mỏi, chúng ta nên về nhà thôi !"
Sở Dực Hàm do dự liếc mắt nhìn Hà Văn Tĩnh, cố gắng cò kè mặc cả với người đàn ông bên cạnh, "Nhưng. . . . . . Em muốn cùng em dâu nói thêm mấy câu, chúng em muốn bồi dưỡng tình cảm. . . . . ."
"Chờ sau khi sinh em bé xong, hết cữ, em bé cai sữa rồi bồi dưỡng cũng vẫn kịp, đi thôi!" Người đàn ông bá đạo ôm Sở Dực Hàm đi về hướng cửa chính phòng tiệc, mặc dù bá đạo, nhưng tình cảm yêu thương che chở đó người có mắt đều nhìn ra được.
Hà Văn Tĩnh hâm mộ nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, nhớ lại trước kia khi mang thai Thụy Khải một mình cô lẻ loi hiu quạnh, niềm hạnh phúc như vậy chỉ sợ cô cả đời cũng không cách nào có được.
"Nghe nói cô tên Hà Văn Tĩnh?" Đúng lúc này, sau lưng truyền đến âm thanh khiêu khích, trước tiên cô đem sổ tiết kiệm Sở Dực Hàm đưa cho mình bỏ vào trong túi xách xinh xắn, sau đó kỳ quái quay đầu lại, thấy phía sau mình xuất hiện một người phụ nữ trẻ.
Trên người cô ta mặc lễ phục sang quý, khoe ra đường cong uyển chuyển khêu gợi, tóc dài uốn thành gợn sóng to, còn nhuộm thành màu rượu đỏ mê người, cánh tay mảnh khảnh trắng noãn đeo túi xách hàng hiệu bản số lượng có hạn, hất cằm lên ngạo mạn nhìn mình, Hà Văn Tĩnh không hiểu nhìn đối phương, "Cô là. . . . ."
Đối phương cười lạnh, "Tôi nghe nói, trước kia cô là chuyên gia làm vườn ở khách sạn Đông Phương được một tháng."
"Đúng, chỉ là. . . . . ."
"Cô lớn hơn Dực Nghiêu một tuổi. . . . . ." Đối phương lần nữa vênh váo hung hăng tiến tới gần cô.
Hà Văn Tĩnh rốt cuộc cảm thấy người phụ nữ này đến đây không có ý tốt, "Có thể hỏi cô một chút hay không, cô này, rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?" Từ nhỏ đến lớn, Hà Văn Tĩnh cùng người khác lui tới luôn tuân theo nguyên tắc nước giếng không phạm nước sông, nhưng là nếu như đối phương đã làm cô khó chịu, như vậy thật xin lỗi, cô cũng sẽ không để cho đối phương tốt hơn được.
Cô không sợ, khoanh tay lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ công khai khiêu khích mình, "Đừng nói cho tôi biết cô đúng là một trong những người phụ nữ bị chồng tôi bỏ rơi ."
"Cô. . . . . ." Vốn đang ngạo khí ngất trời nét mặt đối phương lập tức biến thành tức giận không kiềm chế được, "Hà Văn Tĩnh, đừng cho là tôi không biết cô làm thế nào để gả cho Dực Nghiêu, ỷ vào mình sinh cho anh ấy một đứa con mà được hưởng phúc, đứa trẻ kia đâu? Hôm nay, tôi cũng muốn biết đứa bé đáng chết kia rốt cuộc có chỗ nào tốt, làm ông Sở nóng lòng muốn đưa hai mẹ con các người vào nhà như vậy."
"Này. . . . . ."
"Dì, cháu không phải đứa trẻ đáng chết, ta là đứa trẻ đáng yêu nhé!" Hà Thụy Khải trên người mặc một bộ tây trang nhỏ bé màu trắng tinh đột nhiên ở giữa hai người ló đầu ra , cậu bé nghiêng cổ nhìn một chút mẹ của mình, lại nghiêng đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt.
"Dì, cô giáo ở nhà trẻ chúng cháu nói, nếu như thị lực không tốt nhất định phải đi bệnh viện để cho bác sĩ kiểm tra, nếu không tương lai sẽ phát triển thành các loại tật bệnh quái dị. Dì xinh đẹp như vậy, nếu quả như thật dính vào căn bệnh quái dị này, vậy coi như xong."
Người phụ nữ xinh đẹp cúi đầu nhìn chằm chằm cậu bé có bộ mặt phớt tỉnh đứng cạnh mình, sau khi nhìn thấy gương mặt cậu bé, nét mặt của cô ngẩn ra. Trời! Đứa nhỏ này dáng dấp cùng Sở Dực Nghiêu thật sự rất giống nhau, nhìn nó, cô giống như thấy được Sở Dực Nghiêu khi còn bé, nhất thời, ngực cô căng thẳng, chẳng lẽ nó đúng thật là con trai ruột của Dực Nghiêu ?
Thế nhưng tên quỷ nhỏ này nói chuyện thật đúng là đáng ghét, rõ ràng khi nói chuyện với cô rất cung kính, nhưng trong câu chữ lại mang ý trào phúng. Cô tức giận đưa tay vỗ một cái vào sau gáy Hà Thụy Khải, "Thằng quỷ nhỏ, mày có biết cái gì gọi là nuôi dạy hay không? Có phải mày cùng người mẹ hạ đẳng của mày sống chung một chỗ quá lâu nên đạo tôn kính tối thiểu cũng không biết hay không, có đứa trẻ nào nói chuyện với người lớn như vậy không?"
Gáy bị vỗ một cái, Hà Thụy Khải đột nhiên ủy khuất bĩu môi, "Dì, cháu muốn đi mách ông cố, nói dì khi dễ cháu, nếu như dì lại gõ đầu cháu, cháu liền để cho ông cố đuổi dì ra ngoài."
"Cái đứa trẻ đáng chết này. . . . . ." Lạc Ny Á hai mắt trừng trừng, cắn răng nghiến lợi nhìn Hà Thụy Khải, "Thật đúng là không có giáo dục, quả thật chính là đồ hạ tiện. . . . . ."
"Vị tiểu thư này, chúng tôi hạ tiện hơn nữa, cũng không có hạ tiện như cô được? Như người đàn bà chanh chua chạy đến hôn lễ của người khác giương oai, chẳng lẽ đây chính là xã hội thượng lưu cao quý ưu nhã sao? Tôi thấy, tư cách của cô so với một con chó hoang, sợ rằng cũng không bằng."
"Cô. . . . . . Cô lại còn dám nói tôi như vậy?" Lạc Ny Á bị chọc giận, theo bản năng giơ tay lên, một bạt tai liền nặng nề vung xuống.
Nhưng vừa mới vung tay được một nửa, liền thấy khoé môi đau xót, có người chặn lại bàn tay của cô. Sở Dực Nghiêu mặc một bộ tây trang cao quý, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt âm chí khác thường, "Lạc tiểu thư, mặc dù tôi rất hoan nghênh cô tới tham gia hôn lễ của tôi cùng vợ tôi, nhưng cũng không tán thành cô ở đây không phân biệt đúng sai làm ra hành vi bạo lực. Khi cô giơ tay lên, tôi khuyên cô tốt nhất nên suy nghĩ một chút, người phụ nữ đứng ở trước mặt cô này đến cùng là người cô có thể chọc nổi hay không. Nếu như cô không xác định chắc chắn, như vậy tôi xin khuyên cô tối thiểu cũng phải biết có chừng có mực, nếu không tôi không dám chắc cô có thể an toàn đi ra cửa chính của phòng tiệc hôm nay hay không."
Mặc dù anh cũng không mong đợi hôn lễ hôm nay, nhưng xa xa thấy có người muốn hành hung người vợ mới cưới của mình thì ý muốn bảo hộ xuất phát từ bản năng tự nhiên xông ra, huống chi coi như Hà Văn Tĩnh đáng ghét như thế nào đi nữa, so với Lạc Ny Á cũng đáng yêu hơn gấp mấy lần.
Hà Văn Tĩnh được thân hình cao lớn của anh ngăn cản, bảo vệ , trái tim đột nhiên cuồng loạn một hồi, không nhớ được từ lúc nào cô bắt đầu học được cố gắng bảo vệ mình để không chịu tổn thương. Từ nhỏ không cha không mẹ, bà ngoại vừa câm vừa điếc cũng không thể che chở cho cô. Cho nên cô chỉ có thể tự mình ngụy trang thành người mạnh mẽ, cho dù là đối mặt với bất cứ khó khăn nào cũng không chịu thua, khiêu chiến với ông trời đã ban cho mình gian khổ.
Cho đến lúc này được người đàn ông cao lớn này đẩy ra sau lưng, cô bỗng nhiên cảm thấy mình giống như biến thành kẻ yếu, không thể không dựa vào cánh chim che chở của anh để sống sót, sinh tồn.
Mà cảm giác được bảo vệ này, khiến tâm Hà Văn Tĩnh nhiều năm yên lặng lại xuất hiện biến hóa, giống như cánh cửa đóng chặt đã lâu nay bị một người xa lạ đẩy ra, mà người kia thì cứ đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn, cho đến khi một luồng ánh mặt trời xuyên qua, cô rốt cuộc thấy rõ người đàn ông mở ra cánh cửa tâm hồn mình, chính là Sở Dực Nghiêu.
Loại ý nghĩ nảy sinh trong nháy mắt này khiến lòng cô vô cùng lo sợ, nhẹ cắn môi dưới, đôi mắt to gắt gao đuổi theo ánh mắt của đối phương.
Cao lớn, anh tuấn, khí thế bức người, bộ lễ phục chú rể trắng tinh mặc ở trên người anh càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái, tỏa ra khí chất mê người. Màu trắng mặc dù làm cho người ta cảm nhận được sự tinh khiết, nhưng không phải người đàn ông nào cũng phù hợp với với nó, để tôn lên khí chất của mình, mà khí chất trên người Sở Dực Nghiêu lại hợp với màu trắng tinh này, vô cùng tinh khiết khiến cho không có người nào dám đến gần để nhìn.
Hư! Cô ở đáy lòng len lén phỉ nhổ chính mình một phen, người này là kẻ thù không đội trời chung của cô, tại sao cô có thể dùng cái loại tâm tình này vụng trộm hâm mộ anh?
Vào lúc này, Lạc Ny Á bị Sở Dực Nghiêu khiển trách, sắc mặt trắng bệch không chịu thua cau mày, chu môi, giống như làm nũng phát ra giọng nói ỏn ẻn khiến người ta nổi da gà, "Dực Nghiêu, làm sao anh có thể dùng loại thái độ này nói chuyện với em? Thật ra thì mới vừa rồi là do anh hiểu lầm, em làm sao có thể động thủ đánh vợ anh, rõ ràng là anh nhìn lầm rồi."
"Mới không phải, ba, dì này đang nói láo, vừa nãy, rõ ràng chính là dì ấy muốn đánh mẹ. . . . . ." Hà Thụy Khải nhìn thấy có ba tới làm chỗ dựa, dĩ nhiên không muốn buông tha việc này, liền báo cáo, dù sao cũng có ba ở đây, dì này khẳng định không dám động đến mẹ con họ nữa.
"Này. . . . . . Đứa trẻ chết tiệt này lại dám tố cáo. . . . . ."
Trong nháy mắt, Sở Dực Nghiêu che giấu đôi mắt lạnh lẽo trừng mắt về phía Lạc Ny Á, anh kéo Hà Thụy Khải đến bên cạnh mình, "Xin hỏi con tôi có đắc tội với cô sao?" Mặc dù đứa nhỏ này chỉ là con trai trên danh nghĩa của anh, nhưng không biết vì sao, khi anh thấy bộ dáng uất ức đáng thương của nó một cỗ lửa giận không ngăn chặn được lại bốc lên trong đầu anh, không nhịn được muốn thay đứa bé lấy lại công đạo.
"Không phải vậy, Dực Nghiêu, con trai của anh đang nói láo đó."
"Cháu mới không nói láo, cháu còn nhớ mới vừa rồi ở trong toilet thấy dì này cùng một người đàn ông trung niên ôm nhau, chú đó còn dùng sức cắn môi của dì, cháu rất lo lắng dì sẽ đau, vốn là muốn đi cứu dì, nhưng trong lúc bất chợt lại nghe thấy dì nói với chú kia, muốn chú ấy lại dùng sức một chút cắn dì, không chỉ như vậy, chú kia thật ghê tởm a, chẳng những cắn đôi môi của dì, còn sờ mông dì. . . . . ."
"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Rốt cuộc Hà Văn Tĩnh không nhịn được, bị con trai giảng giải "chân thật" một phen chọc cho cười lên ha hả.
Sau khi Sở Dực Nghiêu nghe vậy, biểu tình khuôn mặt bắt đầu khó coi, anh vội vàng đẩy cánh tay của cô đang đặt trên tay mình ra giống như nhìn thấy quỷ vậy, "Hoan nghênh cô hôm nay đã tới đây tham gia hôn lễ của tôi. . . . . ." Nghe thấy tiếng cười sảng khoái của cô vợ, Sở Dực Nghiêu không nhịn được ngẩng đầu quan sát, không ngờ người phụ này chưng diện lên thật rất xinh đẹp, lễ phục lụa trắng thuần khiết, ăn mặc chải chuốt khéo léo, rất dễ nhận thấy, thợ trang điểm hôm nay đã hóa trang cho cô vô cùng lộng lẫy.
Nhất là ngũ quan sáng ngời tinh xảo của cô, sau khi trang điểm đem lại cảm giác thật mê người, ách. . . . . . Nếu như cô không tức giận ngất trời, cảm giác sẽ càng tốt hơn.
Mà lời nói Hà Thụy Khải mới vừa nói ra kia, khiến người luôn luôn điều khiển cảm xúc cực tốt như anh cũng không khỏi cong lên khóe môi, vẽ ra một nụ cười khêu gợi.
Bởi vì bị Hà Thụy Khải náo loạn một phen mà sắc mặt của Lạc Ny Á trở nên hết sức khó coi, "Cô. . . . . . Mọi người đừng có nghe đứa trẻ đáng chết đó nói hươu nói vượn. . . . . ."
"Con tôi đã nói rồi, nó cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói láo. . . . . ." Hà Văn Tĩnh đối với việc giáo dục con cái từ trước đến giờ luôn tràn đầy lòng tin.
"Lạc Ny Á, từ lúc nào thì cô đối với ông chú trung niên cũng cảm thấy hứng thú vậy?" Sở Dực Nghiêu không nhịn được trào phúng nói.
"Không phải vậy, Dực Nghiêu, chuyện không giống như trong tưởng tượng của anh đâu. . . . . ."
"Rất xin lỗi, tôi đối với cô không có tưởng tượng!" Anh khom người xuống, một tay ôm lấy Hà Thụy Khải vào trong ngực mình, sau đó đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên bả vai Hà Văn Tĩnh.
"Không quấy rầy cô nữa, tôi cùng vợ và con trai còn phải đi chiêu đãi tân khách bên kia, rãnh rỗi lại tán gẫu tiếp!"
"Dực Nghiêu. . . . . . Dực Nghiêu. . . . . ." Tiếng kêu không cam lòng của Lạc Ny Á truyền đến từ sau lưng, mà Hà Văn Tĩnh bị anh kéo lại gần không nhịn được khẽ run lên, trái tim lần nữa bất quy tắc cuồng loạn .
Người đàn ông này động tác thật là dịu dàng đến dọa người, cô được anh ôm đến bên cạnh, lại sinh ra cảm giác không thể giải thích được, muốn lệ thuộc vào anh. Cô không nhịn được len lén quan sát Sở Dực Nghiêu một cái, người đàn ông này còn nhỏ tuổi hơn cô, trước đó, anh để lại cho cô ấn tượng trừ dáng vẻ anh tuấn, còn lại chỉ có tính cách đáng ghét bá đạo, dã man không hiểu chuyện.
Nhưng mà bây giờ. . . . . . Cô phát hiện anh còn khiến người khác có cảm giác muốn dựa vào của một người đàn ông đáng tin cậy. Ông trời! Trong lòng cô không khỏi khẽ run, đây là cái loại cảm giác kỳ quái gì?