Chồng Tương Lai Thì Sao? Anh Đừng Hòng Bắt Nạt Được Tôi

Chương 27: Oan gia




Xế chiều, ba mẹ cô và mẹ anh với nó lại vào thăm. Cậu cũng hay tin, vào xem anh chết chưa mà một bước bày kế chiếm trọn tim cô.

Kết quả, hễ sáp lại gần cô lại bị nhỏ nấm lùn Giai Ninh gây chuyện. Chen làm cục nhân ở giữa.

Gương mặt cậu thật không thể có hai từ nào để hình dung. 

Mà xem ra quan hệ của Tố Như cùng anh ta tiến triển vượt bậc. Cậu hết hi vọng rồi. Trái tim cô anh ta đã chen chân vào, cậu biết cô rất xem trọng tình yêu thủy chung. Không thích phản bội, lừa dối, thương tổn đối phương.

Nên ngậm ngùi bỏ cuộc, chúc phúc cho cô.

- Tố Như, anh có thể mãi là bạn tốt của em được không?

Cậu buồn bã hỏi cô. Chỗ cả hai đang đứng chính là ngay trung tâm ánh nhìn của tất cả mọi người trong phòng. Trong đó, nó là cục nhân ở giữa đó, nên cũng yên tâm tránh hai tên đàn ông này choảng nhau vì cô.

- Đương nhiên.

Cô cười hì hì đáp. Thấy anh dang tay muốn ôm mình thì liền ôm lại, xem như cái ôm của tình bạn.

Mà cũng chưa tính là ôm nhau. Nó chưa kịp rút là bị hai người chèn ở giữa, công kích nó.

Cái tên kia đính chính là phần nhiều ôm nó hơn là ôm chị dâu nhỏ.

Nổi máu xung thiên, lập tức tách gai người ra. Chỉ thẳng mặt cậu quát lớn.

- Anh dám ôm tôi. Tôi đánh chết anh, đồ lưu manh, khốn kiếp.

- Nhỏ lùn, ăn nói cẩn thận. Ai chen giữa hả, thiệt thòi thì la làng la xóm. Ai biểu ngu ngốc làm chi? 

Cậu không vừa quát lại. Cô chuồn êm lên giường ngồi kế anh. Các bậc phụ huynh nhìn hai con người oan gia kia cãi cọ.

- Nhỏ lùn cái đầu nhà anh. Tôi là cao 1m64 nha. Anh cao hơn tôi có một cái đầu mà bày đặt lên giọng. Có giỏi thì uống sữa hươu cao cổ nhiều vào, cao đụng trần nhà. Lúc đó anh là cả trung tâm vũ trụ. Tôi sẽ sùng bái anh như một vị thần. 

Nó hai tay chống hông, thở phì phò mắng cậu.

- Cô..cô..

Cậu cứng họng không đáp được. Hung tợn chỉ thẳng mặt nó lắp ba lắp bắp.

- Cô đây con. Nói cái gì thì nói rõ đừng có bặp bẹ như con nít tí tuổi đầu bi bô tập nói. Mất mặt lắm đấy con à.

Nó cười khúc khích nhìn vẻ mặt như ăn phải ớt của cậu.

- Cô là sư tử hà đông, " cún " dại thích cắn người.

Cậu không muốn nặng lời liền dùng từ " cún " thay cho từ kia.

Nó muốn nhào lên cắn anh một ngụm. Chưa làm là đã bị cái cốc đầu đau điếng của mẹ ban cho. 

- Hai đứa nháo cái gì? Đâg là bệnh việm đó. Ồn ào nữa là cho bảo vệ lên nắm đầu hai đứa quăng ra ngoài, tuyệt đối không có lần sau được vào.

Mẹ anh cất giọng đe doạ. Tiếp đến, mẹ cô đi lại đặt tay lên vai cậu, nhỏ nhẹ nói.

- Oan gia chính là ghét nhau. Mà ghét của nào trời trao của đó đấy biết chưa?

- Con mới chính là không thèm anh ta/ cô ta.

Cậu và nó đồng thanh rồi lại lườm nhau cháy mặt.

- Người hung dữ như cô ta," cún "nó mới thèm yêu.

Xúc phạm quá a~~.

- Hứ...mặt của anh như " cún ". Vậy anh là đang yêu tôi sao?

Nó ha hả cười, kề sát mặt mình nhìn mặt cậu. Hại cậu khổ sở né tránh.

- Vậy chính là cô ế. Nên xem tôi là " cún " mà hi vọng tôi rước cô đi?

Khích bác lại khích bác.

- Tôi đây không ế, chỉ là tìm người tử tế để yêu. Còn đàn ông " vô duyên " như anh, tuyệt chủng sớm đi cho đỡ chật đất. 

Nó nói xong, ngúng nga ngúng nguẩy chạy lại chỗ cô và anh.

Cậu quả nhiên nói không nên lời. 

- Thôi con, chấp làm gì con bé trẻ con ấy. Đời còn dài con còn chịu nhiều đả kích hơn nếu gặp lại nó.

Mẹ cô rất có tâm mà an ủi cậu. Mẹ anh cũng chỉ cười trừ, nó chính là quả bom nổ chậm trong nhà. Hôm nay gặp phải đối thủ đáng gườm châm ngòi khích bác thì liền bùng nổ.

Haizzz...con gái mà không có tí nết na. Sang sảng mà mắng người ta chẳng chừa mặt mũi.

- Giai Ninh mắng người thật lợi hại. Mắng còn tuyệt hơn cả chị. Làm đối phương cứng họng. Còn chị mắng anh em, cái gì cũng bị nói lại làm cho tức muốn thổ huyết.

Cô ánh mắt long lanh nhìn nó đầy khâm phục. Khiến nó hếch mũi tự hào, khoe khoang.

- Em mà lại, em giúp chị trau dồi nha.

- Giai Ninh em lại ngứa đòn. Hết chuyện lại dạy hư chị dâu nhỏ của em.

Anh gầm nhẹ, đạp nó đuổi ra chỗ khác.

Cay đắng lườm lườm ông anh yêu quý của chính mình.

- Hứ...anh sợ mắng không lại thì có. Vì ở nhà anh có bao giờ mắng lại em đâu. Toàn là động thủ, đem em ra doạ đánh không hà.

- Thật không?

Cô nhìn anh đầy khinh bỉ. Bá đạo như vậy mà mắng không lại nó. Khó tin a~~.

- Em quan tâm?

Anh hỏi, cô xác nhận gật đầu.

- Nghe lời nó, xem như em bán lúa giống.

Gì chứ, vậy sai sự thật sao? 

Cậu chạy như bay tới, vỗ vỗ đầu nó.

- Nhỏ lùn, khoác lác quá khoác lác rồi. Đừng tự cho mình là nhất. Bay cao quá coi chừng đáp xuống là té đau lắm đấy.

- Anh tính đàn bà à. Lắm lời.

Nó vùng vằng khó chịu. Đạp chân cậu thật mạnh, ai biểu cái tội xem đầu nó là cái gối mà vỗ vỗ như đúng rồi.

- Hai đứa đi về cùng bọn ta nào. Náo loạn quá sao Minh Khang nghỉ ngơi.

Cậu và nó bị bậc phụ huynh xách tai kéo đi.