Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

Chương 2




6.

Trong ký túc xá đại học, bạn cùng phòng của tôi, Thẩm Thiên Thiên ngồi xổm trên giường của cô ấy, nói:

"Vậy à? Đó là lý do cậu từ chối Diệp giáo thảo của trường sao?"

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.

Tôi gật đầu, rồi giả vờ sâu sắc vuốt cằm.

"Đúng vậy, không sai, tớ đã có chồng."

Thẩm Thiên Thiên nhảy xuống giường, đến gần rồi lắc vai tôi:

"Không phải vậy chứ, cậu có nhầm không vậy?”

“Cậu có chắc là ngày đó, không bị mắc mưa đến độ sốt cao khiến cả người run lẩy bẩy, cái tên đàn ông mà cậu nhắc đến, có phải chỉ là do cậu tưởng tượng ra khi đầu óc bị mơ mơ hồ hồ không đó?"

Tôi bị lắc mà cảm thấy chóng hết cả mặt.

"Tỉnh táo lại đi, đó là Diệp Văn Tu đó, biết bao nhiêu cô trong ngành của chúng ta đều đã bị hắn từ chối rồi, nghe nói hắn còn đặc biệt đăng ký cùng trường với cậu mà cậu lại từ chối với lý do ngớ ngẩn như vậy á?"

Cô ấy trông giận dữ như kiểu hận sắt không thể rèn thành thép.

Tôi xua tay: "Đừng tin hắn, chắc là muốn tranh giành suất học sau đại học với tớ nên mới cố ý gây rối thôi."

Thẩm Thiên Thiên: "......"

Không phải, thật ra, suốt những năm qua, mỗi khi tôi có mối quan hệ gần với một chàng trai nào đó.

Thì bầu trời lại thay đổi thất thường, tôi phải làm sao đây.

Tôi cũng muốn được “nếm mùi thịt” mà!

7.

“Không được, cái gì mà nếm mùi với thịt chứ?”

Tôi đập một cái bịch lên giường, rồi bật dậy.

"Học tập theo tư duy mới, phấn đấu trở thành thanh niên thế hệ mới.”

"Tớ ra sân tập hít thở không khí đây!"

Thẩm Thiên Thiên bị hành động của tôi làm cho hoảng sợ, trước khi cô ấy kịp phản ứng, tôi đã mở cửa đi ra ngoài rồi.

So với việc nghe cô ấy lải nhải, tôi muốn đi sân tập và ngắm nhìn những cơ thể trẻ trung và cường tráng hơn.

Không thể ăn thịt heo, nhưng vẫn có thể xem heo chạy mà.

Ra đến sân tập, tôi đã bị một bóng dáng hấp dẫn.

Một người đang nằm nghỉ ở góc sân tập, khuôn mặt của hắn được che khuất bởi một chiếc áo khoác màu đen, còn nằm bất động trên mặt đất.

Nhìn chiều dài của hắn thì khoảng một mét tám chín.

Saha... (không phải là "bushi")

Một ý nghĩ bất ngờ xuất hiện trong đầu tôi -

Sinh viên đại học dễ chết lắm.

Tôi từ từ tiến gần đến hắn, ừm, tôi chỉ quan tâm đ ến bạn cùng lớp thôi mà, hoàn toàn không có ý định động vào cơ thể của hắn đâu.

Ánh mắt của tôi dừng lại trên chiếc quần màu xám của hắn trong vài giây, lạnh lùng quay đầu sang một bên, nháy mắt một cái, nuốt nước miếng, nhẹ nhàng và cẩn thận vươn tay để kéo chiếc áo khoác trên đầu hắn xuống.

Tôi chỉ nhìn thử một lần thôi.

Lỡ hắn chết mất thì sao?

Tôi thật sự là một vị Bồ Tát sống giữa đời thường.

Ngay khi tay tôi chạm vào chiếc áo thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau.

"Bạn học Ôn Tư An -"

Tôi vừa mới muốn quay lại, thì lại có cảm giác lạnh lẽo từ cổ tay truyền đến, không cho tôi di chuyển tầm mắt.

Một vài ngón tay trắng mịn và thon dài nắm lấy cổ tay của tôi.

Và những ngón tay đó thuộc sở hữu của người đang nằm bên dưới tôi.

Kỳ lạ là, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một chàng trai nhưng không có giông bão.

8.

Hắn đẩy áo khoác ra, dùng sức kéo một cái khiến tôi thuận đà ngã vào trong lồ ng ngực của hắn.

Lúc này, toàn bộ nửa người trên của tôi đều đè lên người hắn.

Tôi thậm chí có thể nghe được tiếng tim hắn đập.

Càng thẹn hơn là môi của tôi vừa vặn cọ qua mặt của hắn.

Tôi chỉ là một nữ sinh viên ngây thơ, có khi nào gặp qua việc này đâu.

Trong lúc hoảng loạn, tôi chộp lấy áo khoác của hắn rồi trùm lên đầu của chúng tôi.

Đây là ở sân thể dục á trời!!!

So với việc, tôi đi bậy trên đường có khác gì nhau đâu chứ?!

Không biết từ khi nào, Diệp Văn Tu đã đứng ở phía sau tôi.

“Hai người ……”

“Đang làm cái quái gì vậy?”

Nghe thấy thế, tôi luống cuống mà bò dậy, còn không quên dùng áo khoác bọc bản thân lại.

“Không có làm gì, còn không chưa làm gì cả!”

Chết tiệt!

Tôi đang nói cái quái gì vậy!

Ôn Tư An ơi Ôn Tư An, về sau không được xem tiểu thuyết bậy bạ nữa!

Trong đầu toàn cái thứ gì đâu không!

Tên nằm ở dưới thân cười lạnh một tiếng, rồi ngồi dậy.

Thanh âm kia lộ ra một tia lạnh lẽo, cứ cảm thấy đã nghe qua ở đâu rồi.

“Rõ ràng là do bạn học này mơ ước sắc đẹp của tôi nên muốn đùa giỡn tôi chứ sao nữa.”

Giọng điệu kia không giống nói giỡn, thậm chí còn mang theo một tia khiêu khích.

Nghe thế, tôi xấu hổ.

Đợi chút, tôi còn không chưa có nhìn thấy mặt, mà hắn dám nói tôi mơ ước sắc đẹp của hắn.

“Không phải, cậu có nói quá hay không……” tôi vừa nói vừa kéo xuống áo khoác xuống.

Trước mắt, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, ánh mắt lạnh nhạt mang theo một chút sắc bén, nhưng ngũ quan của hắn tinh xảo đến mức làm người khác không rời mắt được.

Đặc biệt là dưới mắt phải có một nốt ruồi duyên, thực sự là quá chết người.

Khụ, tôi muốn nói là cái nốt ruồi duyên này có chút mê hoặc.

Tôi nuốt nuốt nước miếng: “Thế giới này chỉ có người đẹp trai là đáng tin tưởng nhất thôi.”

Được rồi, là do tôi không có tiền đồ.

Mùa xuân tới rồi, tôi muốn yêu đương.

9.

Thật sự là quá mất mặt.

Hồi phục lại tinh thần, tôi mới phát hiện ra mọi người trên sân thể dục đều đang nhìn về hướng của chúng tôi.

Dường như bây giờ, ngay cả ông trời cũng đang chê cười tôi vậy.

Tôi rén, tôi chạy trước, lấy áo khoác của tên đàn ông kia che lại mà chạy.

“Ôn Tư An, anh..”

À đúng rồi, còn Diệp Văn Tu nữa, hai người tự làm bẽ mặt mình ở sân thể dục đi.

Tranh thủ chơi lớn, làm các bạn học quên tôi đi.

10.

Tôi đỏ mặt chạy về ký túc xá, bước vào cửa đã mở to miệng thở hổn hển.

“An An, cậu quay lại rồi!”

“Tớ cho cậu xem tin nóng này nè! Chắc chắn là thú vị hơn ông chồng tưởng tượng của cậu đó!”

Thẩm Thiên Thiên lôi tôi ngồi xuống, cậu ấy mở ra bài viết mới trên Confession Wall…

“Sợ luôn! Ban ngày ban mặt, một nam một nữ lại làm ra loại việc này dưới sân thể dục!

Diệp Văn Tu bắt quả tang ngoại tình ngay tại sân thể dục, giằng co với nam chính, ánh mắt hai người dính chặt vào nhau.

Kẻ thứ ba lại trốn đi mất, nhân cách vặn vẹo đến cùng, đúng là đạo đức bị chôn vùi chốn nào rồi?!”

Tôi: ….

Hai người họ chơi lớn quá rồi.

Nhưng mà, người viết bài này có muốn xem lại những gì mình viết không.

Tôi rõ ràng là gái còn trinh, sao lại viết tôi thành người thứ ba giữa hai người bọn họ rồi?

Thẩm Thiên Thiên: “Ha ha ha ha ha ha ha, thiên tài nào viết bài này vậy?”

“Cậu xem này, còn có ảnh chụp luôn, quý giá ghê, tớ hiểu rồi, có lẽ là Diệp Văn Tu thổ lộ với cậu chỉ để giấu việc anh ta thích con trai.”

“Từ chối giỏi lắm, lần này tớ ủng hộ cậu!”

“....”

“Mau, cậu mau xem ảnh chụp của hai người này đi, đậu má đừng nói nữa, bạn trai của Diệp Văn Tu siêu đẹp trai, chính là cái ánh mắt của hai người…”

Tôi tò mò, thò đầu qua thăm dò xem.

Vãi mèo, tầm mắt hai người vừa chạm nhau đã bốc hỏa, làm sao nhìn ra là tán tỉnh nhau hay vậy???

“À, ở trên còn có video nữ sinh kia chạy mất, úi trời, tình tay ba này phức tạp ghê ta ơi.

Tôi, ừm…

“Đúng rồi, An An, cậu đi ra ngoài một chuyến thôi mà mặc nhiều áo khoác vậy, cái áo này tớ chưa thấy cậu mặc bao giờ.”

“Ồ ồ ồ, cậu mau nhìn này, nữ sinh đem quần áo của người kia chạy đi rồi, ha ha ha cái áo khoác này giống với áo khoác trên tay cậu ghê.”

Thẩm Thiên Thiên: “?”

Tôi hít sâu một hơi, nhe răng ra cười hì hì:

“Đúng rồi đó, không sai, tớ có một người em gái song sinh.”

Thẩm Thiên Thiên: “?”

11.

Tôi lừa Thẩm Thiên Thiên rằng, Diệp Văn Tu chỉ đang nhờ tôi diễn một vở kịch.

Mới vừa đu couple nên cậu ấy tin tưởng không chút nghi ngờ nào.

Tôi về lại giường, nơm nớp lấy ra miếng ngọc bội của tôi.

Trừ việc hơi nóng lên thì cũng không khác gì.

Tôi lại nhìn ra cửa sổ, không có gì lạ.

Trả lời cuộc gọi của mẹ, cũng không gì khác thường.

Có phải người chồng mà tôi bái đường năm trước buông tha cho tôi rồi không?

Hôm nay xảy ra tình huống oái oăm vậy nhưng hắn ta chả có động tĩnh gì.

Suy nghĩ một hồi, chỉ số tâm trạng tôi bỗng tốt hơn 3000 lần.

Không cần lo chuyện trên Confession Wall, tôi nhìn kỹ lại thì thấy video kia không quay rõ mặt, không chừng qua một thời gian thì mọi người sẽ quên ngay thôi.

Cẩn thận suy nghĩ đến đây, ý chí tôi hừng hực, cầm khẩu trang lên, mang mũ xinh xinh, chuẩn bị xuống lầu ăn mừng một chút.

Từ nay chị đây tự do rồi!

Tôi vừa đi trên đường, vừa thổi sáo.