Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 60: Lão tử đánh chính là anh




Mục Lăng cũng không phải là chưa từng đánh qua phụ nữ, hắn ở hắc đạo lăn lộn nhiều năm như vậy, đánh phụ nữ nhiều vô số kể, kẻ địch phái phụ nữ tới ít nhất cũng mấy chục người, hắn ứng phó từng cái từng cái, muốn chơi cái gì cũng có thể, đánh so với ai cũng tàn nhẫn hơn, chưa bao giờ cảm thấy đánh phụ nữ là một việc không phong độ, không thân sĩ. Với Mục Lăng mà nói, phong độ là cái gì? Thân sĩ là cái gì? Có ăn được không?

Mục Lăng luôn thẳng thẳng như vậy, thô lỗ, thô bạo.

Nhưng mà, một cái tát này tiếp tục đánh, trong nháy mắt đó, có chút hối hận, lòng bàn tay tiếp xúc với da dẻ trắng nỏn của Cố Bình An, trong nháy mắt trở nên nóng bỏng, hắn cũng có chút tia hối hận, đương nhiên, một tia hối hận này, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, trong chớp mắt, cũng không còn rồi.

Không phải là tát Cố Bình An một cái thôi sao? Có gì đặc biệt, là do cô muốn ăn đòn.

Cũng sắp trở thành vị hôn thê của hắn rồi, vậy mà còn dám nói yêu Dương Sâm, chính là yêu Dương Sâm, đây không phải là muốn ăn đòn sao?

Cái tát này của Mục Lăng đánh cho gò má của Cố Bình An đỏ rát hết lên, lửa giận bốc sao kim, trong nháy mắt hốc mắt của cô tràn ngập nước, loại cảm giác đau đớn đến tê dại kia, còn có cảm giác bị nhục nhã nữa, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng cảm giác đó như vậy, từ nhỏ tới lớn không có ai dám động đến đầu ngón tay của cô, dù mẹ có tức giận cũng chỉ là mắng cô, sẽ không đánh cô, lần đầu tiên bị người ngoài đánh.

Hơn nữa, vô cùng tàn nhẫn, lửa giận bốc sao kim.

“Cố Bình An, đây là anh dạy dỗ em, đừng cho là anh không đánh phụ nữ, anh đánh so với ai đều tàn nhẫn hơn.” Mục Lăng nói, “Em yêu Dương Sâm đúng không? Đây chính là cái giá phải trả cho cái yêu của em, em là vợ của người khác, không còn tư cách để yêu bất kỳ người nào nữa.”

Cố Bình An cúi đầu không nói lời nào, cơn choáng váng vẫn chưa đi qua, cô cảm giác nếu mình di chuyển một bước sẽ bị té ngã, cô không muốn yếu đuối ở trước mặt Mục Lăng, không chút nào nghĩ, nếu yếu đuối, cảm giác mình sẽ bị thua ngay.

Tuyệt đối không chịu thua!

Mục Lăng nói, một chữ cô cũng không nghe rõ, nhưng trong lòng bởi vì oan ức, làm một quyết định quan trọng.

“Đi, theo anh về nhà!”

Mục Lăng nắm lấy tay Cố Bình An đi về phía trước, vừa mới đi được hai bước Cố Bình An đã hất tay ra, hắn vừa mới quay đầu lại, trước mặt chính là một bạt tai, nặng nề tát vào mặt Mục Lăng.

Mục Lăng ngây ngẩn cả người.

Chính xác là ngây ngẩn cả người, nếu như Cố Bình An lại cho hắn một bạt tai, hắn chắc chắn không kịp phản ứng, Cố Bình An thấy hắn ngây ngẩn cả người, lại quyết đoán vung tay tát cho hắn một bạt tai nữa, hai lần đều tát vào một chỗ, mặt Mục Lăng cũng phồng lên, Cố Bình An phẫn nộ, sức lực cũng vô cùng lớn.

Trong nháy mắt Mục Lăng nổi trận lôi đình, một tay tàn nhẫn bóp lấy cổ Cố Bình An, bóp đến nổi Cố Bình An không thở nổi, “Cố Bình An, em muốn chết sao!”

Không phải muốn chết là cái gì?

Mục Lăng hắn từ nhỏ đến lớn, ai dám cho hắn bạt tai? Xưa nay đều là hắn đánh người khác, làm gì có chuyện người khác đánh hắn.

Đánh Mục Lăng?

Đùa gì thế.

Người khác suy nghĩ một chút đã cảm thấy, bạn không muốn sống nữa sao? Lại dám đánh Mục Lăng, hắn cũng không dự liệu được, Cố Bình An sẽ có lá gan tát hắn một cái, nha, không, là hai cái, thực sự là được!

Ai cho em lá gan, em điên rồi sao?

Dám động một sợi tóc trên người hắn, sớm đã bị hắn phanh thây, ai cho Cố Bình An em lá gan này.

“Một cái tát là trả lại anh, một cái tát là lãi!” Cố Bình An bị hắn bóp khó thở, cũng không quên nói thêm một câu, có bản lĩnh thì bóp chết cô đi, dựa vào cái gì hắn có thể tùy tiện đánh người, còn cô thì không thể động hắn?

Lão tử đánh chính là anh!