“Tôi yêu Cố Bình An.”
Mục Lăng yêu Cố Bình An?
Này là đang mở chuyện cười gì đây? Bọn họ mới quen hai ba ngày, làm sao có khả năng yêu nhau? Hiển nhiên là người Mục gia không tin, Mục Lệ Ảnh nói, “A Lăng, đừng nói bừa, cô đang nói chuyện nghiêm túc với con.”
“Tôi cũng đang nói chuyện nghiêm túc.” Mục Lăng phun ra một vòng khói, “Tôi yêu Cố Bình An, nếu không phải vậy thì sao cô ấy chưa bị gì mà tôi vẫn suýt chút nữa đánh chết Mục Phàm để hả giận.”
“Cô ta là con gái của Cố Vân.”
“Tôi biết, kết hôn vì lợi ích thương gia nhưng cũng có tình cảm, ai dám nói không thể có tình cảm thật lòng?” Mục Lăng nói, “Lễ đính hôn dựa theo kế hoạch mà tiến hành, không gì có thể thay đổi, Cố Bình An, tôi vẫn muốn.”
Ánh mắt Mục Lăng đảo qua Mục Nguyên Bằng, “Bác cả, bác tốt nhất nên nhắc nhở con trai của mình cách xa vợ tôi một chút, nếu không thì, lần sau ăn súng đừng trách tôi không nghĩ đến tình nghĩa anh em, vậy thì thật khó coi.”
Mọi người, “……….”
Người nhà họ Mục tụm năm tụm ba đi ra khỏi nhà lớn Mục gia, ngoại trừ Mục Lệ Hoa và Mục Lệ Ảnh, những người khác đều ra về, trong lòng mọi người đều không nhịn được bồn chồn, Mục Lăng thật sự yêu Cố Bình An sao? Nghe hình như không giống đang nói đùa, nhưng làm sao bọn họ cũng không tin được, đây là thật.
Những người khác của Mục gia đều đi rồi, Mục Lệ Hoa nói, “A Lăng, con thật sự muốn kết hôn với Cố Bình An sao?”
“Đúng.”
“Nếu con muốn cưới Cố Bình An, cô cũng không còn gì để nói, ý của cô và cô hai của con đều như thế, Cố Bình An không thích hợp làm dâu Mục gia, còn chưa về nhà chồng đã gây ra chuyện bê bối như thế, một chút gia giáo cũng không có, người như vậy chơi đùa một chút thì được, nhưng không thể lấy về nhà.”
“Có thích hợp hay không là do tôi quyết định, tôi yêu là được rồi.” Mục Lăng nói, dáng vẻ láu lỉnh, “Cô cả và cô hai đừng bận tâm hôn nhân đại sự của tôi, chính tôi sẽ tự sắp xếp, các cô không có chuyện gì thì về trước đi, buổi tối tôi còn muốn đi tìm Cố Bình An.”
Lời đồn không rời Cố Bình An, chẳng lẽ là sự thật?
Mục Lệ Ảnh, “Con thực sự làm cô rất thất vọng, còn có, con nhớ kỹ, chúng ta đều là con cháu Mục gia, con xảy ra chuyện gì, nghĩ xem ai có thể giúp con, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ít người, thêm gấm thêm hoa nhiều người, con tự suy nghĩ một chút đi, đừng làm gì cũng nhằm vào các chú bác.”
Mục Lăng cười nhạt, ý tứ rõ ràng là tiễn khách, hai người cô Mục gia cũng không nhiều lời nữa, cùng nhau rời khỏi Mục gia.
Nếu như hắn xảy ra chuyện thì những người khác ở Mục gia chắc chắn sẽ cười trên nỗi đau của hắn, bao gồm cả hai người cô bình thường xem như cũng thân thiết với hắn, bọn họ đều sẽ thờ ơ lạnh nhạt, nếu hắn còn sống, gia nghiệp Mục gia chỉ truyền cho dòng chính, không truyền cho con gái và dòng thứ, bọn họ nhiều lắm chỉ nắm mấy nơi bất động sản mà thôi, ngoài ra không còn gì khác, chỉ có dòng chính là nắm giữ quyền lớn của Mục gia, bọn họ đều vót nhọn đầu muốn hắn chết, ông nội lại bất tỉnh, bọn họ thoải mái phân chia Mục gia.
Nghĩ hay lắm!
Ai hắn cũng không tin, chỉ tin chính mình, phòng người, không phải kẻ địch mà là những người được gọi là người thân.
Đâm sau lưng, sẽ chỉ là bọn họ.
“Đại thiếu gia, buổi tối có hẹn với Đường tổng.” Tiểu Ngô nhắc nhở Mục Lăng.
Đường Dạ Bạch vừa mới cười trên nỗi đau của hắn, chờ nhìn xem chuyện cười của hắn, hắn điên rồi mới có thể chủ động đưa tới cửa để Đường Dạ Bạch có chuyện cười.
Buổi tối kiếm chút gì giải trí đây?
Nha, đúng rồi, Cố Bình An.
Vừa nghĩ tới Cố Bình An, khóe môi Mục Lăng xẹt qua một ý cười gian xảo.
Trước đây Mục đại chơi cổ phiếu, chơi xe thể thao, chơi du thuyền, chơi vũ khí, trên căn bản thú vị, kiếm tiền hắn đều chơi, bây giờ lại có thêm một người để làm trò giải trí.
Chơi vợ.