Vừa nghe tiếng vang của đôi uyên ương lạ kia vừa giải quyết dục vọng cho Mục Lăng, Cố Bình An hận không thể mọc ra một đôi cánh bay đi. Người Mục Lăng cũng bắt đầu cọ cọ vào người cô. Cố Bình An giận, sao thời tiết lại nóng như thế chứ.
"Anh xong chưa?", Cố Bình An thật sự không muốn hỏi chủ đề xấu hổ này đâu nhưng còn không hỏi nữa, tay cô sẽ gãy mất. Mục Lăng đúng là quá đáng, cô gần như cạn lời rồi, đặc biệt là tiếng của cô gái gần đó thật sự quá kích thích khiến cô rất xấu hổ.
"Em cũng kêu một tiếng nghe xem." Mục Lăng nghe đến mức lòng ngứa ngáy, vốn định dụ dỗ Cố Bình An từng bước một trước, nhưng càng dụ dỗ lại càng tham lam, càng muốn nhiều hơn. Mục Lăng cảm thấy mình cũng hơi quá đáng nhưng ngần này đã tính là gì, đàn ông muốn nghe người phụ nữ của mình kêu một tiếng, là thiên kinh địa nghĩa (*).
(*) Thiên kinh địa nghĩa: Đạo lý hiển nhiên.
Giọng của Cố Bình An rất mềm, kêu lên chắc chắn rất êm tai.
"Cố Bình An.." Mục Lăng nghiến răng, cô nhóc này lại bóp anh một cái, lần này chưa đến mức không có chừng mực như lần đầu nhưng cũng rất đau, mặt anh đã tái mét rồi. Nhưng Cố Bình An lại cảm thấy, anh đáng đời.
Sắc lang!
Cô mà theo anh làm càn, thì sẽ thành cái gì đây? Thật đau đầu mà.
Mục Lăng không nhịn được cúi đầu cắn cô một cái. Cố Bình An bị đau, thực sự muốn phế luôn cả Mục Lăng.
"Đàn ông nếu quá nhanh, sẽ bị khinh bỉ, cậu nhóc bên kia còn chưa bắn đâu."
Cố Bình An: "..."
Loại chuyện này rốt cuộc là có chỗ nào để so đo?
Cô hoàn toàn không hiểu.
"Là so sức chịu đựng, là vấn đề mặt mũi." Giọng Mục Lăng vừa trầm lại vừa khàn, trời nóng nực, trên người cũng nóng, giọng nói của anh cũng mang theo hơi nóng ẩm ướt, phả vào mặt, cảm giác đó theo Cố Bình An hình dung chính là.. Gợi cảm.
Trong lòng Cố Bình An yên lặng giơ ngón giữa với Mục Lăng.
Đôi nam nữ bên kia càng ngày càng làm càn, cuối cùng cũng im lặng, sau đó tiếng trêu đùa. Cố Bình An không dám thở mạnh một tiếng nào, rất sợ bên kia nghe được, lại bận rộn thêm một hồi nữa. Cố Bình An gần như là muốn khóc. Mục Lăng cắn mút môi của cô, thân thể lèo nhèo dính lên người cô, cuối cùng cũng như Cố Bình An mong muốn, kết thúc.
Vừa nghĩ tới lòng bàn tay dính thứ kia của anh, Cố Bình An ghét bỏ quệt hết lên áo anh, biểu cảm ghét bỏ trên mặt dù thế nào cũng không che giấu được. Mục Lăng nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt cô. Vẻ mặt nóng rực đỏ bừng của cô nhóc này, thật sự rất đẹp mắt, càng nhìn càng cảm thấy vô cùng động lòng người.
Mưa tạnh mây tan, Cố Bình An cũng thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng xong.
Trên người cô toàn là mồ hôi, lần này điên cùng anh, cô cũng rất bất đắc dĩ với sự tự chủ của mình.
"Tránh ra, nóng muốn chết." Cố Bình An đẩy anh ra, mồ hôi nhớp nháp, nóng chết mất thôi. Mồ hôi dính vào nhau, cảm giác da thịt cũng hòa vào nhau muốn, cảm giác đó rất đặc biệt, khiến lòng dạ cô rối bời.
Trong lòng Cố Bình An hoảng hốt, cường độ động tác cũng lớn.
Mục Lăng vừa được một lần thoải mái, cũng không để ý nhiều, ngồi trên cát trắng, vẻ mặt đặc sắc nhìn Cố Bình An, thấy sắc mặt Cố Bình An đỏ bừng, cô ra vẻ bình tĩnh nhìn anh, "Đi, về thôi."
Trò này, hơn một tiếng.
Cô đã sức tàn lực kiệt rồi.
Cô biết Mục Lăng là một cây củ cải lớn sặc sỡ, phụ nữ bên người tới tới đi đi, thứ anh ham là sự mới mẻ, không hề thật lòng, cho dù có thật lòng, cũng không phải Cố Bình An cô.
Cho nên, Cố Bình An không ngừng tự cảnh cáo mình.
Đây chỉ là một trò chơi.
Đã bồi thường người rồi.
Tuyệt không thể.
Bồi cả trái tim.
*
Tác giả:
Hai chương gần đây rất ngọt nha, tôi xem một chút lúc nào thì viết ngược, mọi người thích đọc ngược, hay đọc ngọt đây.