Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 167: Đây là một thói đời ăn thịt người




Bầu không khí rất nóng bức.

Nóng rát một mảnh, nơi này hình như không có sân khấu cao, nhưng lại có một màn hình tivi rất lớn, quay được từ đầu đến cuối đoạn đường đua xe, đường đua xe này kéo dài đến trong thành phố 5 km.

Nhưng đoạn đường đua xe 5 km trong thành phố này lại có người.

Cố Bình An mở mang tầm mắt.

"Như vậy làm sao đua xe nhỉ?" Đoạn đường đó có xe, có người, có đèn xanh đèn đỏ, như vậy cũng có thể đua xe? Đây coi là kích thích sao? Gặp đèn đỏ phải dừng lại, điểm này cũng không kích thích gì.

Mục Lăng nói, "Em chờ xem đi, hôm nay là chung kết.

Đã là chung kết, cũng không nhiều tay đua lắm, chỉ có sáu tay đua tiến vào chung hết, một nữ năm nam, tranh đoạt quán quân, Mục Lăng nói một cách thâm sâu, "Đua xe, sống chết có số."

Cố Bình An còn chưa hiểu được ý tứ của những lời này thì trận đấu đã bắt đầu rồi.

Vài tay đua lái xe yêu thích của mình tiến vào đường chạy, các cô gái xinh đẹp bắt đầu hoan hô, âm nhạc vang lên, tiếng còi cất lên, phát ra tiếng vang ầm ầm, mấy chiếc xe bỗng chạy ra khỏi đường chạy, như tên rời cung.

Cố Bình An nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, bọn họ mày đuổi theo tao đuổi theo, tất cả mọi người đang hoan hô.

Lòng cô cũng không nhịn được khẩn trương lên, trong lòng có một loại cảm giác căng lơ lửng, không nhịn được hoan hô theo, đấu trường cũng có cá cược, khán giả nhiệt tình tự nhiên cũng sẽ tham dự, Mục Lăng nói, "Trận chung kết đua xe hàng năm đều có hơn một trăm triệu cuộc đánh cược."

"Nhiều như vậy sao?" Cố Bình An kinh ngạc trợn mắt, bọn họ đây là bị bệnh sao?

"Có tiền, tùy hứng." Mục Lăng nói, tiểu nha đầu, em không hiểu sự tình, đi nhiều, em cũng không có kiến thức quen thuộc, đi nhiều, vậy thì kinh ngạc đi, sau này còn nhiều cái để em kinh ngạc.

"Anh cược ai?"

Mục Lăng nhíu mày, "Anh là người tổ chức."

Cố Bình An bẹt miệng, chớ có nói đùa, đây là đảo quốc, cũng không phải là thành phố S, tay anh dài đến thế sao, có thể chạm đến hòn đảo nhỏ ở nước này? Khoác lác cũng phải có mức độ a, bị nhận định là Mục đại khoác lác, sẽ bị cười nhạo đấy.

Đột nhiên, một hình ảnh kích thích Cố Bình An, sắc mặt của cô từ kinh hỉ đã biến thành kinh hãi.

Hai chiếc xe thể thao đang chạy nhanh trên đường đua, bỗng nhiên mày tao tranh đoạt, cùng nhau tranh đấu bên vách núi, một chiếc xe thể thao phía sau đâm vào một chiếc xe thể thao phía trước, xe phía trước đột nhiên bị lật, rơi xuống vách núi, nổ tung thành lửa, đốt toàn bộ màn hình.

Toàn trường đều hoan hô.

Tiếng thét chói tai, tiếng hô, tiếng ủng hộ...

Cố Bình An sững sờ kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên ý thức được một chuyện, đó không phải là trận đua xe bình thường mà cô coi, đó cũng không phải là thế giới bình thường mà cô sống, đây là một game chết chóc, đây là một thói đời ăn thịt người.

Trong giây lát, tay cô run lên, được Mục Lăng nắm thật chặt.

Vẻ mặt Mục đại bình thường, "Bà xã, làm sao vậy?"

Tầm mắt cứng đờ của Cố Bình An trên màn ảnh chuyển đến mặt Mục Lăng, ở đêm tối trong ánh mắt của đàn ông hiện lên ánh lửa, vừa đen vừa sáng, lại mang theo một tầng lãnh đạm, lạnh lùng như băng, sống lưng Cố Bình An đều tê dại.

Hắn biết rõ còn hỏi, dáng vẻ vô tội như thế, giả bộ cho ai xem?

Xe đua đó bị hất xuống vách núi, khán giả không có hoảng sợ, chỉ có hưng phấn, reo hò khen hay, rít gào, bộc phát các loại tâm tình, chỉ không có một loại cảm xúc gọi là kinh hoảng, bọn họ coi như là chuyện bình thường, bọn họ coi thường mạng người.

"Sợ?" Mục Lăng nhàn nhạt nói, "Tiểu nha đầu, đây là một mặt khác của cuộc sống."

Cố Bình An chợ nhớ tới câu nói của Mục Lăng, trận đua xe, sống chết có số.

Có phải giống như trận đua xe vừa nhìn thấy trên tivi không.

Có phải như thế không.

Nhưng Cố Bình An tình nguyện, đây là một trận thi đấu hòa bình.

"Chung kết chỉ có quán quân."