Chồng Trước Ngon Miệng

Chương 2-1




Editor: Cẩm Tú

Dưới tình huống Vương Lỵ Vân miễn cưỡng thỏa hiệp, Tô Tế Nhân đã cưới được cô gái mình yêu.

Hôn lễ khiêm tốn, từ chối phỏng vấn của truyền thông, trừ bạn bè thân thích của nhà họ Tô ra, không ai biết được bộ dáng của cô dâu.

Thế nhưng, yêu cùng hôn nhân là hai việc khác nhau, một là hai người cùng nhau mơ mộng, một là hai người sống qua ngày cùng nhau. Đối với đàn ông mà nói, kết hôn là nhiều người bên gối, còn đối với phụ nữ mà nói, đó là một giai đoạn hoàn toàn khác.

Nhà họ Tô là một Đại Gia Tộc, các gia đình sống rải rác ở các khu nhà cao cấp, cho nên nhà của Tô Tế Nhân có thêm hai miệng ăn nữa cũng không sao, sau khi cưới, La Bách Việt cùng với em gái dọn vào, Tô Tế Nhân đã dành một căn phòng riêng cho La Diệu Tĩnh.

Hai vợ chồng trở về sau tuần trăng mật còn chưa được mấy ngày, trong bữa sáng, Vương Lỵ Vân liền chất vấn con dâu.

“Sao cô lại ngủ trễ như thế mới dậy?”

La Bách Việt nghe vậy thì sững sờ, đỏ mặt.”Dạ, bởi vì......” Bởi vì thật ra chồng cô không hề nhã nhặn như vẻ bề ngoài, thời học sinh còn kìm nén, sau khi kết hôn đã tháo bỏ toàn bộ lệnh cấm, cực kỳ nhiệt tình, làm cho cô hoài nghi không biết chồng cô có bị đánh tráo không.

Tô Tế Nhân rất bình tĩnh uống nước trái cây.”Mấy ngày nay cô ấy thích tập ảnh, thường xem đến khuya.”

“Muốn xem cũng phải có tiết chế, sáng sớm chồng phải đi làm, thân làm vợ nên tiễn chồng ra cửa, ngủ đến tận bảy, tám giờ mới dậy thì còn ra thể thống gì nữa?”

“Thật xin lỗi, con sẽ sửa đổi.” La Bách Việt dạ vâng đáp lại.

Tô Tế Nhân đẩy ra đĩa. “Anh đi làm đây. Bách Việt, tới giúp anh đeo cà vạt.”

Anh đi tới cửa trước, nhìn cô vợ mới cưới đi tới, đeo cà vạt giúp anh, con ngươi của anh chăm chú nhìn cô, vẻ mặt kì lạ, cô đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, đấm vào lồng ngực anh một cái, anh cười ra tiếng.

“Là anh sai, hại em ngủ đến tận bảy, tám giờ mới dậy.”

“Anh phải tiết chế chút đi, ngày nào đó không bò xuống giường đi làm được thì làm thế nào?”

“Anh đã kìm nén rồi, là do thể lực của em quá kém, thiếu rèn luyện.” Anh ôm cô, hưởng thụ thân mật trong chốc lát.”Mẹ rất muốn có cháu đích tôn, chúng ta phải cố gắng.”

“Đứa bé cũng không phải nói có là có.” Cô tức giận liếc một cái.”Anh họ vẫn còn gây khó dễ cho anh sao?” Con trai độc nhất của bác cả nhà họ Tô không ra gì, vì vậy ông ấy tận lực bồi dưỡng đứa cháu trai này, đối với chuyện này người anh họ kia cực kỳ ghen tị, nên trong công việc thường cố ý ngáng chân anh.

“Khó tránh khỏi, nhưng anh có thể ứng phó. Em cũng đừng ở nhà suốt, nên dẫn mẹ đi đâu đó đi, đi dạo phố hoặc là uống trà buổi trưa, muốn mua gì thì cứ việc quẹt thẻ.” Hắn đùa giỡn nói: “Vợ chồng chúng ta phân công hợp tác, anh kiếm tiền, em tiêu tiền.”

“Em chỉ hi vọng ngày ngày anh sẽ về nhà ăn bữa tối.” Những lời nói cưng chiều dung túng của anh làm trái tim cô ấm áp, nhưng mẹ chồng cũng không hề muốn cô chăm sóc. Cô cắn môi. “Tế Nhân, em......” Lời đến bên miệng lại rụt về, cô không thích nói xấu sau lưng người khác.

“Tế Nhân! Chai rượu đỏ này anh cầm tới cho bác cả đi!”

Vương Lỵ Vân đi tới, bọn họ không hẹn mà cùng nhanh chóng tách ra. Khi bọn họ quá thân mật thì bà luôn có vẻ ghen tức, vì vậy bọn họ hẹn ngầm, ở trước mặt bà luôn sắm vai một đôi vợ chồng tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách).

Một góa phụ lệ thuộc quá mức vào con trai, giống như người thứ ba trong cuộc hôn nhân, không thể hòa hợp được với bọn họ. La Bách Việt không thể hiểu được, dù sao bà cũng đã làm vợ, làm con dâu, vì sao không thể toàn tâm toàn ý đón nhận cô?

Vương Lỵ Vân tươi cười tiễn con trai ra cửa, quay đầu lại đối mặt với con dâu, sắc mặt trầm xuống. “Bữa tiệc tối mai chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Thím Đường đã chọn xong, cũng đã đặt điểm tâm ở khách sạn rồi ạ.”

“Ừ, theo thông lệ thì chúng ta sẽ liên hoan với phái nữ nhà họ Tô, lần này là thím Đường làm, lần sau sẽ đến phiên cô... cô nhìn cho kỹ rồi mà học hỏi.” Vương Lỵ Vân quan sát bộ quần áo ở nhà giản dị của cô.”Đi mua một vài bộ quần áo và đồ trang sức đi, đừng làm cho người ta nói mẹ chồng tôi keo kiệt, không để cho cô ăn diện, nhưng cũng đừng tiêu quá nhiều tiền, Tế Nhân phải nuôi gia đình rất vất vả.”

Nghe qua là ý tốt, nhưng lại thực chói tai, La Bách Việt nhịn cảm giác không vui xuống, đáp lại: “Vâng”

Vương Lỵ Vân quay người đi lên lầu. “Em gái cô không thể tham gia, cô ta không mang họ Tô, là bởi vì cô nên mới có thể ở nơi này, cô biết có chừng có mực chứ?”

Máu nóng trong người La Bách Việt xông lên, cắn răng nhịn xuống. Một cô dâu không có của hồi môn, lại còn mang theo một người bệnh vào cửa, có thể chiếm được mấy phần tôn trọng của mẹ chống chứ? Trước khi kết hôn chồng cô cam kết bảo đảm, trong mắt mẹ chồng tất cả yêu cầu của cô đều là tham lam.

Cô quyết định làm nhiều nói ít, lấy hành động để chứng minh thành ý của cô. Người của nhà họ Tô dần tiếp nhận cô, nhưng cho dù cô đối với mẹ chồng là nói gì nghe nấy, diễn vai người con dâu hoàn mỹ, thì mẹ chồng vẫn không thích cô, luôn tìm mọi cách bắt đ bẻ cô, mối quan tâm duy nhất của bà ấy đối với cô, chính là khi nào thì cô sinh con trai cho nhà họ Tô.

Kết hôn một năm, vốn là người cởi mở tự tin thì nay cô lại trở nên băn khoăn lưỡng lự, mỗi khi cô tức giận, cô liền tự nói với mình: đây là vì chồng, vì gia đình của bọn họ, mẹ chồng sẽ chấp nhận cô, bọn họ sẽ trở thành người một nhà thân thiết, cô không phàn nàn với chồng, cô muốn cố gắng cho thật tốt......

Vậy mà vào đêm đó, sự tín niệm của cô sụp đổ.