Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 75: C75: Chương 75




Cam Duệ nhíu mày nhìn hướng Dạ Lăng Hàn đi.

Cậu ta cảm thấy hôm nay Dạ Lăng Hàn rất bất thường.

Chẳng qua, Dạ Lăng Hàn với Kỷ Nhiên đã ly hôn, tháng sau hắn phải kết hôn với cậu ta rồi, mọi việc đang phát triển theo đúng dự tính của hắn.

Cam Duệ an tâm đi đến phòng khám bệnh

Dạ Lăng Hàn sải bước dài đi nhanh về phía nhà vệ sinh.

Vừa rồi hắn đã nhìn thấy Kỷ Nhiên.

Nhất định là Kỷ Nhiên, hắn không thể nhìn nhầm được!

Sau khi Dạ Lăng Hàn bước vào cửa không thấy bóng dáng của Kỷ Nhiên.

Hắn nhìn thấy một phòng vệ sinh đang đóng, cảm thấy Kỷ Nhiên chắc chắn ở trong đó.

Dạ Lăng Hàn bước đến, dùng tay đẩy cửa phòng ra.

Không có ai!

Hắn lại mở một cánh cửa khác ra, vẫn không có người nào.

......

Bởi vì biết chắc Dạ Lăng Hàn sẽ làm như vậy, Kỷ Nhiên đứng ở cách vách nín thở không dám phát ra tiếng.

Cậu nhìn qua khe cửa, thấy một đôi giày da bóng loáng, Kỷ Nhiên sợ không dám thở mạnh.

Người này là Dạ Lăng Hàn sao?

Đôi giày da dừng ở trước cửa không đi tiếp!

Tim Kỷ Nhiên đập thình thịch, thân thể cứng đờ.

Cậu siết chặt nắm đấm, chuẩn bị chạy ra khỏi.

Nếu là Dạ Lăng Hàn cậu sẽ cố gắng chạy trốn.

Đúng lúc Kỷ Nhiên đang chuẩn bị cá chết lưới rách, chủ nhân của đôi giày da bỗng đổi hướng.

Tiếng bước chân đi ngày càng xa.

Người nọ đi rồi!

Kỷ Nhiên nhẹ nhàng thở hắt ra, cơ thể trùng xuống.

Người vừa nãy hẳn không phải Dạ Lăng Hàn.

Suy cho cùng bệnh viện nhiều người như vậy, Dạ Lăng Hàn cũng sẽ không để ý cậu.

Đúng là chuyện bé xé ra to, tự doạ bản thân.

Kỷ Nhiên điều chỉnh lại tâm trạng, mở cửa đi ra ngoài.

Cậu đi đến bồn rửa tay, vừa mới mở nước thì cảm thấy đằng sau có người đi đến.


Kỷ Nhiên theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Lăng Hàn.

Kỷ Nhiên rùng mình, cổ tay bị nắm lấy.

Cam Duệ đã làm kiểm tra xong, đi ra khỏi giường khám.

Bác sĩ cởi găng tay đi đến bồn rửa tay.

Bác sĩ quay lưng về phía Cam Duệ nói: "Cam thiếu, đứa bé rất ổn. Chẳng qua vẫn cần gần bố đứa bé một chút, thỉnh thoảng có thể thân mật nhưng không thể quá thường xuyên.

Omega sau khi có thai cần một ít máu của Alpha làm thuốc xoa dịu thời gian mang thai mới có thể trải qua an toàn.

Cam Duệ đã lấy được máu của Dạ Lăng Hàn, cũng đã tạo được thuốc xoa dịu.

Nhưng Dạ Lăng Hàn chẳng phải bố thật của đứa bé, thuốc trấn an cũng chẳng có tác dụng gì.

"Bác sĩ, gần đây tôi luôn bực bội trong người, còn mất ngủ nữa, có ảnh hưởng đến đứa bé không?"

Tinh thần Cam Duệ uể oải sắc mặt rất xấu.

"Tôi đã xem qua bệnh trạng của cậu, có thể dùng thuốc xoa dịu, nhưng không hiệu quả bằng tiếp xúc thân mật với bố đứa bé được."

Bác sĩ rửa tay xong ngồi xuống đối diện với Cam Duệ: "Nếu cứ như vậy, xác thật có thể sẽ ảnh hưởng đến đứa bé."

Cam Duệ cau mày lo lắng.

Cậu ta ở bên cạnh Dạ Lăng Hàn, tiếp xúc với hắn đúng là cảm thấy tốt hơn một chút thật.

Dù gì Dạ Lăng Hàn với đứa bé cũng có quan hệ bố con, cùng hắn làm chút chuyện thân mật hẳn là sẽ giảm bớt mệt mỏi trong người.

Nhưng căn bản là Dạ Lăng Hàn không thèm đụng đến cậu ta.

Tuy rằng đồng ý kết hôn với cậu ta, cũng để cậu ngủ ở phòng chính.

Nhưng Dạ Lăng Hàn thà ngủ ở sofa hay trong phòng làm việc cũng không thèm chạm vào cậu ta.

Mới đầu Cam Duệ còn nghĩ Dạ Lăng Hàn sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.

Hai ngày trước cậu ta ngẫu nhiên đi qua thư phòng, nghe thấy động tĩnh ở bên trong.

Cậu nhìn qua khe cửa thấy Dạ Lăng Hàn vừa gọi tên Kỷ Nhiên vừa tự giải quyết.

Người như Dạ Lăng Hàn, muốn tìm tình nhân như nào mà chẳng có. Chỉ cần ngoắc tay, người như nào mà không có.

Nhưng hắn lại ở trong phòng tự giải quyết nhu cầu, còn gọi tên của vợ cũ.

Buổi tối hôm đó Cam Duệ thức cả đêm.

Cậu ta muốn kế hoạch sớm thành công, không thể vì thế mà bị phá hủy được.

Chỉ có thể để Dạ Lăng Hàn đánh dấu, bọn họ kết hôn, sau đó trở thành Dạ thiếu phu nhân mới có thể huỷ hoại Dạ gia để báo thù.

Cam Duệ nói chuyện với bác sĩ một lúc về đứa nhỏ, lúc cậu ta chuẩn bị rời đi, không cẩn thận va vào một chồng tư liệu khiến nó rơi xuống đất.

Tư liệu rơi đầy đất, Cam Duệ cuống quít ngồi xuống nhặt lên.

Ngay sau đó bác sĩ cũng ngồi xuống nhặt cùng.


Cam Duệ nhìn thấy một phần tư liệu đặc biệt trong đó.

Trong đó ghi tình trạng của bệnh nhân là Alpha biến thành Omega, thời gian mang thai: 23 ngày.

Cam Duệ cầm tư liệu kia lên, vừa chuẩn bị nhìn thì bác sĩ duỗi tay đến, như thể cướp lấy tư liệu, nhanh chóng cất vào file tài liệu.

Hành động của bác sĩ rất quái dị, như muốn che giấu cái gì đó.

"Cam thiếu, tư liệu của bệnh nhân trong bệnh viện không thể để lộ."

Trong đầu Cam Duệ đột nhiên loé lên: "Alpha biến thành Omega cũng có thể mang thai?"

Nụ cười của bác sĩ cứng đờ, ánh mắt né tránh: "Tôi chỉ là bác sĩ phụ khoa, chuyện khác tôi không rõ."

Cam Duệ biết anh nói dối, không hỏi tiếp nữa.

Cậu ta cười, đứng dậy nói: "Bác sĩ, nếu không còn vấn đề gì thì tôi đi trước đây."

"Tôi tiễn cậu." Bác sĩ đi theo sau Cam Duệ, đưa cậu ta ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi rời khỏi đó, Cam Duệ đi đến vườn hoa nói với người phía sau: "Tìm người điều tra những nơi Kỷ Nhiên đi đến, tiện tra xem hôm nay cậu ta có đến bệnh viện này hay không."

Tuỳ tùng lập tức nhận lệnh: "Vâng, thiếu gia."

Cam Duệ cảm thấy phần tư liệu kia chắc chắn là của Kỷ Nhiên.

Trường hợp Alpha biến thành Omega hầu như không có.

Chỉ có Dạ Lăng Hàn điên khùng mới đi biến Kỷ Nhiên thành Omega thôi.

Từ lúc Kỷ Nhiên bị Dạ Lăng Hàn đánh dấu đến giờ, tính ra mới có hơn 20 ngày.

Rất có khả năng Kỷ Nhiên đang mang thai.

Nhưng Dạ Lăng Hàn mang cậu ta đi kiểm tra ở mười mấy cái bệnh viện sao không thể khám ra?

Nhất thời Cam Duệ không nghĩ ra câu trả lời cho vấn đề này, nhưng cậu cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.

Nếu Kỷ Nhiên thật sự mang thai mà Dạ Lăng Hàn phát hiện, vậy thì rất phiền toái.

Phải xử lí Kỷ Nhiên!

Cam Duệ đi từ vườn hoa vào khu nghỉ ngơi vẫn không thấy Dạ Lăng Hàn đâu.

Cam Duệ ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi, tính đợi Dạ Lăng Hàn quay lại rồi về cùng hắn.

Nhưng mà, Dạ Lăng Hàn vẫn còn đang trong phòng vệ sinh.

Trong căn phòng hẹp, Dạ Lăng Hàn đè Kỷ Nhiên trên cánh cửa, nhìn cậu chăm chú.

Chỉ một tuần không gặp cậu, Dạ Lăng Hàn nhớ Kỷ Nhiên đến tim gan cồn cào.

Buổi tối hắn ngủ ở trong thư phòng.

Lúc tắt đèn, trong đầu hắn toàn là bóng hình của Kỷ Nhiên với cơ thể mềm mại của cậu.


Cơ hồ mỗi ngày hắn đều phải nghĩ đến Kỷ Nhiên để giải quyết.

Không có Kỷ Nhiên bên cạnh, cả người hắn khó chịu.

Rốt cuộc hôm nay cũng gặp được Kỷ Nhiên, bất luận thế nào hắn cũng không bỏ qua cho cậu.

Dạ Lăng Hàn vén áo Kỷ Nhiên lên, thò tay vào trong người cậu sờ mó khắp nơi.

"Nhiên Nhiên, nhớ anh không?"

Dạ Lăng Hàn ghé sát vào tai Kỷ Nhiên, giọng nói mềm mại nhưng hơi thở phả vào da thịt của Kỷ Nhiên khiến cậu phát run.

"Sao lại không nói gì? Nhìn thấy anh kích động đến vậy sao?"

Dạ Lăng Hàn véo mặt của Kỷ Nhiên, quay đầu cậu về phía mình.

Nhìn thấy khuôn mặt ngày nào hắn cũng nhớ nhung, dục vọng trong người hắn đều bùng phát ra hết.

Hắn cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Kỷ Nhiên, chăm chú hôn cậu.

Shh ——

Dạ Lăng Hàn suýt mạnh.

Hắn buông Kỷ Nhiên ra sờ vào môi của hắn. Đã chảy máu, Kỷ Nhiên cắn rất mạnh.

Dạ Lăng Hàn nhíu mày, trong lòng rất khó chịu.

Hắn muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy đôi mắt quật cường của cậu, lập tức thu lại cơn giận.

"Cái miệng nhỏ này biết cắn đó."

Kỷ Nhiên thấy lạ, Dạ Lăng Hàn thế mà không có giận.

Theo như bình thường, cắn hắn một chút cũng đủ khiến hắn nổi trận lôi đình.

Nhưng điều Kỷ Nhiên không ngờ được vẫn còn phía sau.

Dạ Lăng Hàn ôm cậu!

Đó là cái ôm rất ôn nhu, kéo cậu vào trong lòng, tay vòng qua eo cậu ôm lấy chặt chẽ.

Quen nhau lâu như vậy, Dạ Lăng Hàn chưa ôm cậu như thế bao giờ đâu.

Trừ lúc làm tình với cậu, trong lúc lên đỉnh sẽ ôm cậu một chút, những lúc khác hắn chẳng làm hành động thân mật như này.

Chẳng lẽ hắn muốn làm chuyện đó ở đây?

Trong lòng Kỷ Nhiên căng thẳng, cố gắng đẩy Dạ Lăng Hàn ra: "Anh đang làm gì vậy? Đừng có quên chúng ta đã ly hôn."

Dạ Lăng Hàn bị cậu đẩy, khó chịu mà nhăn mày lại.

Hắn nhớ Kỷ Nhiên như vậy, mà Kỷ Nhiên lại ghét bỏ hắn.

"Ly hôn thì sao chứ? Ly hôn tôi cũng có thể ngủ với em."

Đáy lòng Dạ Lăng Hàn phát hỏa, rất khó chịu.

Hắn cũng không thể lí giải được vì sao lại giận?

Kỷ Nhiên khinh thường nhìn hắn khiến hắn rất khó chịu.

"Lại đây. Mau cởi quần ra."

Dạ Lăng Hàn dùng giọng điệu ra lệnh nói.


Hắn cảm thấy bản thân mê luyến Kỷ Nhiên chẳng qua là do thân thể cậu thôi

Chỉ làm muốn làm tình với cậu, chỉ thế mà thôi.

"Dạ Lăng Hàn, đủ rồi đấy!"

Sắc mặt của Kỷ Nhiên xanh mét: "Anh động dục thì kiếm người khác mà làm!"

"Tôi chỉ muốn em, người khác có dâm đãng thiếu đ** bằng em chắc?"

Nhớ đến lúc Kỷ Nhiên thở dốc bên người hắn, hai chân quấn chặt trên eo hắn, Dạ Lăng Hàn tưởng tượng thôi đã thở không nổi, dương v*t căng cứng.

Hắn lại sấn đến đè Kỷ Nhiên, đưa tay cởi quần cậu.

"Cút đi! Đừng có động vào tôi!"

Một cái tát tát vào mặt Dạ Lăng Hàn khiến hắn bất ngờ.

Gương mặt đẹp trai xuất hiện năm bết ngón tay đỏ ửng, đau rát khiến đôi mắt của Dạ Lăng Hàn đỏ sọc: "Rượu mời em không muốn thích uống rượu phạt à, hôm nay tôi phải làm tình với em, em đừng có nghĩ sẽ từ chối tôi."

Một tay Dạ Lăng Hàn giữ lấy cổ tay của Kỷ Nhiên, tay kia thì kéo quần cậu xuống.

Kỷ Nhiên bị ấn lên cánh cửa, Dạ Lăng Hàn móc dương v*t cạ vào mông Kỷ Nhiên, sau đó dần đâm vào.

"Nhiên Nhiên, em có biết cái lỗ của em khác với ngày xưa như nào không?"

Dạ Lăng Hàn cảm thấy nơi đó của Kỷ Nhiên vừa ẩm ướt vừa mềm mại, hắn đẩy vào rất dễ dàng.

Bởi vì đang mang thai, thân thể của Kỷ Nhiên thay đổi rất nhiều, mềm mại hơn so với trước kia.

Dạ Lăng Hàn sướng đến híp mắt, liếm mút cổ với lỗ tai của Kỷ Nhiên, thở dốc bên tai cậu nói: "Nhiên Nhiên, gần đây em đã phát tình sao?"

Đột nhiên Kỷ Nhiên sợ hãi trợn tròn mắt.

Từ sau khi mang thai cậu không có phát tình nữa.

"Không phát tình sao?" Dạ Lăng Hàn nghĩ, nếu Kỷ Nhiên phát tình chắc chắn phải đến tìm hắn.

Dù gì khi phát tình mà không có Alpha an ủi, Omega bị đánh dấu sẽ rất khổ sở.

"Nếu phát tình hãy đến tìm anh. Em cầu xin chắc chắn anh sẽ giúp."

Dạ Lăng Hàn vẫn luôn kiêu ngạo, hắn thấy Kỷ Nhiên phải nên nghe lời hắn.

"Dù có phát tình cũng không phiền anh."

Kỷ Nhiên quật cường nói: "Tôi có thể nhịn được!"

"A!" Dạ Lăng Hàn bật cười: "Vậy tôi sẽ nhìn xem em có thể nhịn được tới mức nào."

Dạ Lăng Hàn thúc vào mạnh hơn, như đang trút giận cái gì đó.

Nửa tiếng sau hắn mới thả Kỷ Nhiên ra.

Kỷ Nhiên dựa vào cánh cửa thở dốc.

Nghe thấy âm thanh thở dốc, tâm tình của Dạ Lăng Hàn tốt lên rất nhiều.

Hắn muốn đưa Kỷ Nhiên về nhà, nhốt cậu lại, chỉ lên giường với một mình hắn thôi.

Nhưng Kỷ Nhiên ngang ngạnh quá, đưa về nhà lại cãi nhau, không bằng nhân lúc này dạy dỗ lại một chút.

Chờ đến lúc phát tình khắc sẽ tự mò tới cầu xin hắn.

Đuôi mắt hắn lộ ra một chút đắc ý, hắn kéo khóa quần của mình, nhìn Kỷ Nhiên nói: "Cần gì tới tìm tôi, tâm tình tốt tôi sẽ giúp đỡ em."

Kỷ Nhiên siết chặt nắm đấm, hận không thể đấm vỡ đầu hắn ta.