Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 179: C179: Một lần liền dính




Bởi vì chuyện áo mưa, ba ngày nay Vân Dật không nói với Dạ Lăng Hàn một câu nào.

Ba ngày nay, Dạ Lăng Hàn sống một giây bằng một năm. Hắn chủ động tìm Vân Dật nói chuyện, Vân Dật lại coi hắn như không tồn tại. Chạy tới công ty của Vân Dật, lại thấy Vân Dật đóng cửa.

Buổi tối mỗi ngày Dạ Lăng Hàn đều ngủ ở ngoài hành lang, đến một góc áo của vợ nhỏ nhà hắn cũng chưa được sờ vào.

Buổi tối ngày thứ tư, Dạ Lăng Hàn chịu không nổi nữa.

Hắn trèo tường từ ban công vào phòng ngủ, đem Vân Dật đè chặt trên giường.

"Bảo bối, anh nhớ em muốn chết!"

Vân Dật nhíu mày: "Anh vào bằng cách nào?"

"Trèo tường." Dạ Lăng Hàn đúng tình hợp lí trả lời.

Vân Dật chỉ vào ban công: "Cút ngay!"

Dạ Lăng Hàn hôn ngón tay cậu: "Vợ ơi, em đừng đuổi anh đi, đã mấy ngày rồi anh không được gặp em."

"Ngày nào tôi cũng nhìn thấy anh! Nói như vậy, trong mắt anh căn bản là không có tôi!"

"Trong mắt anh có em mà, thực sự có em, trong mắt anh chỉ có em."

Vân Dật đẩy mặt hắn, không cho hắn thành công hôn mình: "Đừng chạm vào tôi!"

"Em là vợ của anh, anh không chạm vào em thì chạm ai?" Dạ Lăng Hàn ôm Vân Dật không buông, mặc cậu đánh đấm, biểu tình sủng nịch đầy mặt: "Được rồi! Em đã bực ba ngày rồi! Bực nhiều không tốt cho cơ thể đâu. Chuyện ngày hôm đó là anh sai, anh sai, anh xin lỗi em. Sau này anh nhất định sẽ mua bao cao su chất lượng tốt, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn."

Vân Dật cười lạnh: "Không có lần sau!"

"Không được, một ngày anh không chạm vào em là anh liền khó chịu."

Dạ Lăng Hàn giữ chặt tay Vân Dật kéo đến giữa hai chân mình: "Em chạm vào thử đi! Em là muốn anh nghẹn chết mà."

Vân Dật lạnh mặt nhìn hắn, khuôn

mặt không có một chút khác thường, nhưng cái thứ trong lòng bàn tay kia khiến tim cậu đập thình thịch.

"Anh dậy mau! Ra hành lang ngủ!"

Còn mẹ nó ngủ hành lang! Dạ Lăng Hàn ngủ chán rồi, hắn không muốn ngủ!

Mỗi ngày ôm vợ ngủ không tốt hơn sao?


Ba ngày, Dạ Lăng Hàn thật sự nhịn sắp chết rồi.

Vân Dật không để ý tới hắn, nói chuyện cũng không thể, mấu chốt là không được động tay động chân.

Dạ Lăng Hàn đỏ mắt, dùng sức nắm tay Vân Dật không buông.

"Vân Dật ơi! Rốt cuộc em muốn hành hạ chồng em đến bao giờ đây? Anh yêu em muốn chết, chẳng lẽ em không cảm nhận được sao? Em bảo anh ngủ hành lang anh liền ngủ hành lang. Anh đã ngủ nhiều lắm rồi, anh không muốn ngủ đâu, nha bảo bối."

Vân Dật mím chặt môi, âm thầm giận dỗi.

Dạ Lăng Hàn không vui vẻ, cậu cũng chẳng vui.

Mấy ngày nay cậu cứ lo lắng mãi, cậu thật sự rất lo sẽ có thai ngoài ý muốn.

Cậu với Dạ Lăng Hàn vẫn đang ở giai đoạn thử nghiệm, nếu sau khi ở chung không hợp hay là Dạ Lăng Hàn vẫn không thay đổi, sau khi bọn họ chia tay thì con phải làm thế nào đây?

"Nhiên Nhiên, em đang lo lắng gì vậy? Có thể nói với anh không?"

Dạ Lăng Hàn có thể cảm nhận được Vân Dật đang giận, hắn đánh liều ôm Vân Dật vào lòng, hôn lên tóc của cậu nói: "Nếu em không nói ra, anh cũng chỉ có thể đoán. Không phải lần nào anh cũng có thể đoán được tâm tư của em, nếu anh đoán sai hoặc là đoán không ra anh sẽ phát điên mất. Có vấn đề gì em phải nói với ai, chúng ta cùng bàn bạc để giải quyết. Em đừng không để ý tới anh, cứ giữ phiền muộn trong lòng như vậy không tốt."

Dạ Lăng Hàn nói xong thấy Vân Dật bám vào ngực áo hắn run run: "Nhiên Nhiên, sao vậy em?"

"Sao hôm đó anh không cẩn thận chứ, nếu tôi có em bé thì làm thế nào bây giờ?"

Vân Dật cúi đầu nói, trong giọng nói chứa đầy sự run rẩy.

Dạ Lăng Hàn hôn môi cậu, ôm cậu nhẹ giọng trấn an: "Anh đã hỏi bác sĩ rồi, không phải kì phát tình thì tỉ lệ thụ thai cực kỳ thấp."

"Rồi nhỡ có thai thật thì làm sao bây giờ?" Vân Dật tức giận nhìn Dạ Lăng Hàn.

"Đương nhiên là nuôi rồi." Dạ Lăng Hàn đoán được tâm tư của cậu: "Nhiên Nhiên ngoan, em yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho cả em và con. Em tin anh! Nếu anh không làm được, em có thể đưa các con đi bất cứ lúc nào cũng được. Anh đã trải qua sự cô độc, anh sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ nữa đâu."

"Anh là đồ khốn." Vân Dật tức giận cắn hắn một cái.

Dạ Lăng Hàn thấy Vân Dật đã bớt lo hơn, cười khẽ hỏi: "Vậy em có thích tên khốn này không?"

Vân Dật liếc qua: "Không thích!"

"Em nói dối, em thích anh."

"Không thích!"

"Thích!"


"Tôi nói không thích!"

"Nói thích, nếu không anh hôn em!"

"Dạ Lăng Hàn, anh......"

Vân Dật nói chưa xong Dạ Lăng Hàn ngậm lấy môi cậu, nụ hôn giống như tấm lưới vây hãm cậu trong đó.

Dưới sự tấn công đầy ôn nhu của Dạ Lăng Hàn, sự kháng cự trong lòng Vân Dật dần tiêu tán. Dạ Lăng Hàn nhân cơ hội cởi quần cậu ra, nhanh chóng chen vào giữa hai chân cậu, trong lúc Vân Dật bị hôn đến mơ mơ màng màng liền xâm nhập thế giới của cậu.

Vân Dật bình tĩnh xong, Dạ Lăng Hàn đã thành công đẩy dương v*t vào toàn bộ.

"Dạ Lăng Hàn, anh là đồ đáng ghét!"

"Anh đáng ghét, anh hỗn đản! Bảo bối, em tách chân ra đi. "

"Anh rút ra mau!"

"Rút không được! Anh chỉ muốn chết trên người em thôi."

"Anh......Ưm......"

Giường phòng ngủ lại điên cuồng rung lắc, đến sau nửa đêm mới yên tĩnh trở lại.

Vân Dật mệt đến một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, đá cũng không đá được, chỉ có thể tức giận nhìn người đàn ông vẻ mặt đầy thoả mãn kia.

"Bảo bối, anh bế em đi tắm."

Dạ Lăng Hàn bế Vân Dật lên thả vào bồn tắm.

Nhìn cơ thể ướt át của Vân Dật, Dạ Lăng Hàn lại không nhịn nổi đè Vân Dật ra chịch thêm lần nữa.

Hai người lăn lộn đến gần sáng mới coi như kết thúc.

Dạ Lăng Hàn đang ôm Vân Dật ngủ ngon lành thì cửa đã bị gõ: "Baba ơi, bố ơi, mau dậy đi ạ, Tuế Tuế sắp muộn học dồiiiii."

Dạ Lăng Hàn bừng tỉnh, vội khoác áo ngủ đi ra ngoài cửa.

Tuế Tuế đứng ngoài cửa, đã thay đồng phục và đeo balo, nôn nóng nhìn hắn: "Bố ơi, con sắp muộn học rồi."


Dạ Lăng Hàn đưa ngón trỏ lên, ra dấu nói nhỏ: "Baba của con vẫn đang ngủ, đừng ồn! Con xuống dưới trước đi, đợi bố thay quần áo đã."

"Bố ơi bố nhanh lên!" Tuế Tuế nói xong rồi nhanh chân chạy xuống tầng.

Dạ Lăng Hàn nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo chạy xuống tầng. Hắn lái xe đưa Tuế Tuế đi học.

Lúc về thấy Vân Dật vẫn chưa tỉnh dậy

Dạ Lăng Hàn rất tự giác quay về phòng ngủ, ôm vợ mềm mụp của hắn tiếp tục ngủ nướng.

Hai người ngủ đến tận giữa trưa mới tỉnh lại.

Vân Dật cử động thân thể, mở mắt.

Dạ Lăng Hàn cũng tỉnh lại ngay sau đó, hôn hôn mặt cậu nói: "Nhiên Nhiên, em dậy rồi, có đói bụng không?"

Nhớ tới chuyện hôm qua Vân Dật lại bực, dù cậu phản kháng như nào Dạ Lăng Hàn cũng không nghe.

Tên hỗn đản này!

Vân Dật dùng sức đẩy cái tên đang sờ loạn khắp người cậu ra: "Tránh ra!"

"Được được, anh dậy! Nghe lời vợ hết."

Dạ Lăng Hàn rời giường, tìm áo ngủ cho Vân Dật giúp cậu mặc: "Mặc áo nào, đừng để bị lạnh. Nào, duỗi tay ra anh giúp em mặc."

"Không cần!" Vân Dật muốn lấy lại quần áo, nhưng Dạ Lăng Hàn không buông tay: "Đừng bực, anh giúp em mặc. Em là vợ của anh, anh phải chăm sóc cho em."

Dạ Lăng Hàn dỗ dành Vân Dật rồi giúp cậu mặc quần áo.

Mặc quần áo xong hắn lại bế Vân Dật đi đánh răng rửa mặt.

Vân Dật bị Dạ Lăng Hàn dính như sam, hết cách liền không thèm phản ứng nữa, Dạ Lăng Hàn liền thức thời không nói gì. Tìm được cơ hội lại hôn trộm cậu, đứng phía sau vừa ôm vừa hôn.

Hai người lại ở trong phòng tắm một lúc Dạ Lăng Hàn kéo Vân Dật ra ngoài.

Sau khi ăn cơm xong, Dạ Lăng Hàn đưa Vân Dật đến công ty, buổi tối lại đến đón cậu về.

Công phu dỗ dành của Dạ Lăng Hàn rất giỏi, Vân Dật bị hắn bám dính đến cuối cùng đành tha thứ cho hắn.

Dạ Lăng Hàn cuối cùng cũng tạm biệt những ngày tháng phải ngủ ở hành lang, chính thức lại được ngủ trên giường, dưới sự la liếm lì lợm của Dạ Lăng Hàn đã thành công dụ Vân Dật làm tình được rất nhiều lần.

Mỗi tối đều được ôm vợ đi ngủ thật tuyệt vời, những ngày tháng ấy với Dạ Lăng Hàn quả thật vô cùng sung sướng.

Cách ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn được hơn một tháng, trong khoảng thời gian này Vân Dật rất bận, thường xuyên chạy đi chạy lại giữa Vân Lai và Long Tê.

Chờ đến khi cậu nhận ra có điểm kì lạ mới nhận ra kì phát tình lần này mãi chưa tới.

Vân Dật đi về nhà, cầm que thử thai đi vào nhà tắm.


Dạ Lăng Hàn rời công ty rất sớm, còn đặc biệt mua điểm tâm Vân Dật thích ăn nữa.

Sau khi vào nhà hắn nghe người giúp việc nói Vân Dật đã về. Dạ Lăng Hàn đưa điểm tâm cho người giúp việc rồi nhanh chân đi lên tầng.

Mở cửa phòng ngủ ra thấy Vân Dật ngồi trên sofa, sắc mặt đen xì.

"Bảo bối, ai chọc giận em? Nói cho anh biết, anh xử lý chết hắn!"

Dạ Lăng Hàn mới vừa đi đến bên cạnh Vân Dật liền có thứ gì đó đập vào người hắn.

"Oái" Dạ Lăng Hàn luống cuống tay chân đỡ món đồ Vân Dật ném tới: "Nhiên Nhiên, sao em lại ném anh?"

Vân Dật tức giận nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp hơi ấm ức: "Anh tự nhìn đi!"

"Nhìn cái gì?" Dạ Lăng Hàn nói xong cúi đầu nhìn: "Cái gì đây? Nhiệt kế?"

Hắn nhìn kỹ, cảm thấy cái này thật quen mắt. Giống nhiệt kế, nhưng trên không có vạch thuỷ ngân, chỉ có hai vạch màu đỏ rõ ràng.

Dạ Lăng Hàn lại nhìn kỹ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vân Dật: "Nhiên Nhiên...... Đây là......"

Vân Dật nhìn hắn: "Anh bảo sẽ không sao cơ mà."

"Nhiên Nhiên, đây là que thử thai đúng không? Có phải em có thai đúng không?"

Dạ Lăng Hàn kích động, hai mắt nhìn chằm chằm bụng Vân Dật.

Vân Dật bị hắn nhìn đến mất tự nhiên liền đẩy hắn ra: "Cút ngay! Không muốn nhìn thấy anh!"

"Vợ yêu, em mang thai rồi."

Dạ Lăng Hàn ôm lấy Vân Dật, hôn lấy hôn để cậu: "Tốt quá! Tôi sắp có con gái rồi."

Chỉ một câu vậy thôi đã cho thấy hắn vui vẻ đến nhường nào, Dạ Lăng Hàn nhấc bổng Vân Dật lên: "Nhiên Nhiên, em quá tuyệt vời! Một lần đã có thể mang thai."

Vân Dật nhíu mày liếc hắn: "Anh tự hào quá nhỉ?"

"Anh đương nhiên phải tự hào!" Dạ Lăng Hàn nhẹ nhàng cọ trán cậu: "Vợ của anh sinh con cho anh, anh có thể không tự hào sao?"

Vân Dật tránh hắn: "Tôi chưa nói sẽ giữ đứa nhỏ này."

"Không được." Dạ Lăng Hàn giống như quay lại bộ dáng bá đạo lạnh lùng trước đây: "Đây là con của chúng ta, bắt buộc phải giữ lại."

"Giọng điệu của anh có ý gì đây? Anh đang ra lệnh cho tôi?"

Vân Dật tức giận nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp phủ sương lạnh.

Dạ Lăng Hàn lúng túng, tựa như cái người bá đạo vừa nãy không phải là hắn vậy, hắn lấy lòng cười nói: "Vợ à, em đừng nóng giận, không phải anh ra lệnh cho em. Anh là đang thương lượng với em mà! Em xem, chúng ta làm một lần đã dính, tỷ lệ này không lớn đâu. Đây là lễ vật mà ông trời ban cho chúng ta, là kết tinh của tình yêu."

Sắc mặt Vân Dật đã hơi dịu đi, Dạ Lăng Hàn ôm cậu cầu xin nói: "Vợ yêu dấu, giữ lại đứa nhỏ nhé, được không?"