Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 158: C158: Dạ lăng hàn tôi giết anh




Khi lần nữa gặp lại Dạ Lăng Hàn sau bốn năm, Vân Dật cảm thấy hắn đã thay đổi, không còn là loại người tâm cơ, ích kỷ như trước kia nữa.

Nhưng trên thực tế, Dạ Lăng Hàn vẫn là Dạ Lăng Hàn.

Cho dù thời gian đã qua bao lâu sự ích kỷ của hắn vẫn luôn còn đó, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Là cậu quá ngây thơ, còn nghĩ rằng Dạ Lăng Hàn sẽ vì cậu mà thay đổi, thậm chí còn muốn bắt đầu lại với hắn lần nữa.

Còn may...... Còn may cậu chưa ngu ngốc nhảy lại vào hố lửa.

Vân Dật chết lặng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đáy mắt chứa đầy thù hận, giờ khắc này cậu hận không thể giết chết Dạ Lăng Hàn.

Dùng hương khiến cậu phát tình, Dạ Lăng Hàn muốn làm cái gì không cần nói cũng biết.

Tác dụng của huân hương rất nhanh đã phát huy, Vân Dật cảm thấy cả người nhũn ra, nhiệt độ trong cơ thể lần lượt xông tới, từng đợt từng đợt cắn nuốt tâm trí cậu.

Đáy lòng Vân Dật báo động mạnh, cậu liều mạng muốn tránh thoát, nhưng lực tay của Dạ Lăng Hàn vô cùng lớn, căn bản không thể thoát ra được.

"Dạ Lăng Hàn, anh thả tôi ra."

"Nhiên Nhiên, anh không muốn làm như vậy, nhưng anh không còn biện pháp khác."

Dạ Lăng Hàn thật sự hết cách.

Hắn không cần tôn nghiêm mà cầu xin qua, nhận thua qua, quỳ xuống cũng làm rồi...... Nhưng Vân Dật vẫn từ chối hắn.

Hắn cho rằng hắn còn thời gian dùng tình cảm chân thành để lay động Vân Dật, nhưng Vân Dật đã sắp cùng Dung Thành đính hôn, hắn không còn thời gian để chần chừ nữa.

Nếu hắn không làm gì đó, hắn sẽ hoàn toàn mất Vân Dật.

"Nhiên Nhiên, anh cầu xin em! Em cách xa khỏi Dung Thành đi!"

Dạ Lăng Hàn dán mặt lên người Vân Dật, gần như cầu xin mà nói: "Xin hãy tin anh thêm lần nữa, chúng ta cùng bắt đầu lại. Giữa chúng ta vẫn còn Tuế Tuế mà, em thật sự muốn cho Tuế Tuế gia đình thứ hai?"

"Không cần lôi Tuế Tuế vào làm cái cớ. Nếu anh thật sự nghĩ cho Tuế Tuế anh đã không làm như vậy."

Đôi mắt Vân Dật đỏ bừng, từng câu từng chữ rít từ kẽ răng ra: "Nghĩ lại những việc anh đã từng làm đi, anh có tư cách gì mà đòi tôi tha thứ? Dạ Lăng Hàn, hiện tại anh mau thả tôi ra, tôi còn có thể cho anh gặp Tuế Tuế, nếu không quyền thăm con anh cũng không có đâu."

"Vì sao em lại đối xử với anh như vậy?"

Dạ Lăng Hàn ôm chặt lấy Vân Dật, giọng nói khẩn trương như cơ thể đang run rẩy của hắn, khiến người ta hốt hoảng: "Dung Thành có gì tốt? Hắn có điểm nào hơn anh? Sao em không nhìn nhận những thay đổi của anh? Bốn năm trước anh cho rằng em đã chết, em có biết những ngày tháng ấy anh sống như thế nào không?"


"Vân Dật, em thật sự nhẫn tâm với anh!"

Dạ Lăng Hàn nắm cổ tay Vân Dật, kéo cậu quay lại đối mặt với hắn, một tay khác cầm vạt áo kéo lên, để lộ lồng ngực cường tráng.

Một vết sẹo rõ ràng xuất hiện trước mặt Vân Dật.

Hai chữ "Kỷ Nhiên" khắc ở trước ngực của Dạ Lăng Hàn, cực kỳ bắt mắt, khiến Vân Dật nhức mắt.

"Em có thấy không? Anh cho rằng em đã chết, anh đã khắc tên em lên ngực. Không có lúc nào là anh không nhớ em, anh đã sám hối không biết bao nhiêu lần, chỉ cần em trở về, muốn anh làm cái gì cũng được. Đến khi em thật sự quay trở lại, nhưng em lại không cần anh."

Cái vết sẹo này bốn năm qua đã chẳng còn đau đớn, nhưng vết thương trong lòng hắn lại không hề phai bớt, bốn năm đau đớn, tra tấn hắn bốn năm.

Dạ Lăng Hàn nâng mặt Vân Dật lên, nhìn vào đôi mắt cậu: "Nhiên Nhiên, em nhìn anh đi, chỉ cần em liếc mắt một cái em sẽ nhận ra em cũng không hẳn muốn từ chối anh. Anh bây giờ đã khác trước đây. Không còn là Dạ Lăng Hàn như trước kia nữa."

"Anh vẫn là anh, vẫn ích kỷ như vậy. Nếu anh đã thay đổi, hôm nay anh sẽ không làm loại chuyện đáng khinh như này."

Thất vọng của Vân Dật đối với Dạ Lăng Hàn đã đến đỉnh điểm, ánh mắt của cậu khiến trái tim Dạ Lăng Hàn phát đau, hô hấp trở nên dồn dập: "Nhiên Nhiên, em ép anh! Là em vẫn luôn ép anh! Anh muốn đối xử tốt với em, muốn cho em nhìn thấy sự thật lòng của anh! Nhưng vì cái gì mà em cứ không muốn cho anh cơ hội. Em muốn đính hôn cùng Dung Thành, còn muốn đưa cả Tuế Tuế đi. Em và Tuế Tuế là mạng sống của anh, hai người đều bỏ anh đi, anh biết làm sao bây giờ? Anh sống thế nào bây giờ? Ngoài việc đánh dấu em, cường ngạnh khiến em ở lại bên cạnh anh, anh đã thật sự hết cách rồi."

Dạ Lăng Hàn thật sự không biết rốt cuộc hắn nên làm như thế nào mới có thể giữ lại Vân Dật.

Hắn không dám tưởng tượng sau này Vân Dật ở bên Dung Thành hắn sẽ thế nào, kỳ thật căn bản không cần tưởng tượng, mất đi Vân Dật bốn năm, hắn đã sống sống không bằng chết, hắn thật sự không muốn lại trải qua những ngày tháng đau khổ này nữa.

"Nhiên Nhiên, anh cầu xin em, để cho anh đánh dấu em."

Dạ Lăng Hàn quỳ trên mặt đất, ôm chặt hai chân Vân Dật: "Anh cầu xin em! Cho anh một cơ hội."

Vân Dật liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Dạ Lăng Hàn, đừng ép tôi phải hận anh! Bây giờ anh buông tay, có khả năng tôi sẽ tha thứ cho anh."

"Anh không cần em tha thứ, anh chỉ cần em."

Dạ Lăng Hàn đè chặt Vân Dật xuống đất, điên cuồng hôn lên môi cậu.

Hắn giống như lữ khách ở sa mạc, nóng lòng tìm nguồn nước dành cho hắn.

Nguồn nước ấy có thể cứu mạng hắn, Vân Dật chính là nguồn sống của hắn.

Vân Dật liều mạng né tránh, nhưng Dạ Lăng Hàn đè mạnh, không cho cậu bất cứ cơ hội phản kháng nào.

Nụ hôn điên cuồng cuốn lấy hơi thở của cậu, như muốn đem cậu ăn sạch sẽ.


Hai tay Vân Dật bị Dạ Lăng Hàn giữ chặt, áp trên đỉnh đầu, cơ thể bị hắn đè kín kẽ, nhiệt độ trên người nam nhân khiến người ta run rẩy.

Vân Dật rất khó chịu, cơ thể kêu gào khát vọng, khiến cậu không muốn quan tâm cái gì nữa.

Nhưng cậu biết không thể như vậy được.

Cậu không thể lại giống bốn năm trước, sống một cách hèn mọn như vậy được.

Vân Dật dùng sức, hung hăng cắn vào đầu lưỡi của Dạ Lăng Hàn.

Cho dù vô cùng đau, Dạ Lăng Hàn cũng không có nhả ra, hắn như phát điên mà hôn Vân Dật, bộ dạng không còn sợ gì nữa mà hôn.

Trong miệng nhanh chóng có mùi máu.

Người chịu thua trước là Vân Dật, một Dạ Lăng Hàn như vậy, cậu định sẵn là người thua cuộc rồi.

Trên môi Dạ Lăng Hàn vương máu, thoạt nhìn vừa quỷ dị lại vừa điên cuồng.

Ánh mắt hắn loé lên, giống như là một ngọn lửa, châm lửa muốn nhốt hắn cùng Vân Dật cháy thành tro bụi.

"Nhiên Nhiên, em không thể buông xuống được đúng không? Anh biết trong lòng em vẫn còn có anh."

Vân Dật ra sức thoát khỏi Dạ Lăng Hàn, giơ tay tát vào mặt hắn: "Cút! Đừng chạm vào tôi!"

Trên người cậu không có một chút sức lực, ngay cả đứng lên cũng không làm được.

Cửa ra ở trước mắt rồi, nhưng đối với Vân Dật dường như không có cách nào chạy đến được.

Dung Thành thấy Vân Dật vẫn chưa ra ngoài, đang chuẩn bị đi tìm cậu thì đụng phải Tuế Tuế cũng đang đi tìm Vân Dật.

"Chú Dung."

Tuế Tuế đã tắm thơm tho sạch sẽ, còn thay quần áo khác rồi, cả người toả ra sự thoải mái.

Dung Thành ở xoa cái đầu mềm của bé: "Daddy của cháu hẳn là chưa tắm xong. Sao cháu lại đi một mình thế? Dạ tổng đâu?"

"Bố cháu nói có công việc khẩn cấp, vẫn ở trong phòng gọi điện thoại."


Đại nhân nhí Tuế Tuế thở dài nói: "Bố cả ngày đều bận muốn mệnh! Về nhà điện thoại vẫn không ngừng kêu. Chúng ta đừng quấy rầy, chúng ta tìm daddy chơi cùng thôi ạ! Cháu muốn đến suối nước nóng."

"Được!" Dung Thành dắt tay Tuế Tuế, cùng nhau đi đến trước cửa phòng Vân Dật.

Hắn nhấn chuông cửa.

Vân Dật bên trong nghe thấy tiếng chuông, hai mắt sáng rực như tìm thấy sợi dây cứu mạng.

"Dung ——"

Mới vừa nói được một chữ đã bị Dạ Lăng Hàn bịt miệng lại.

Vân Dật đá chân giãy giụa, nhưng Dạ Lăng Hàn ôm cậu chặt chẽ, kéo cậu ra khỏi phòng.

Dung Thành nhấn chuông nhưng vẫn không thấy ai trả lời, hắn sợ Vân Dật xảy ra chuyện, đi tìm giám đốc quản lí, để hắn dùng chìa khóa dự phòng mở cửa.

Bên trong cánh cửa trống rỗng, không có ai.

Chỉ có một chút khói hương bay ra, nhưng rất nhanh đã tiêu tán trong không khí.

Dung Thành tìm khắp toàn bộ phòng cũng không thấy Vân Dật, đáy lòng hắn thấy hơi bất an.

Hắn gọi điện cho Vân Dật thì thấy di động đặt trên tủ đầu giường, nhưng Vân Dật lại không thấy đâu.

Dung Thành cảm thấy không đúng lắm, hắn đi đến trước phòng Dạ Lăng Hàn gõ cửa nhưng không có ai mở cửa.

"Tuế Tuế, bố cháu đâu?" Dung Thành nôn nóng hỏi.

Tuế Tuế nói: "Bố cháu ở trong phòng mà."

Dung Thành bảo giám đốc mở cửa, trong phòng Dạ Lăng Hàn không một bóng người.

"Ơ, bố đi đâu mất rồi?"

Tuế Tuế đầy mặt chần chừ: "Bố nói với cháu là đang gọi điện trong phòng mà."

Dung Thành cảm thấy không ổn, nói với giám đốc: "Mau điều tra."

Giám đốc nói: "Dung thiếu, camera giám sát ở đây tạm thời vẫn chưa sử dụng được."

"Điều vài người đi tìm đi."

Dung Thành nói xong, chạy nhanh ra khỏi phòng.

Dạ Lăng Hàn cùng Vân Dật cùng lúc biến mất, nhất định không bình thường.


Có khi nào Dạ Lăng Hàn bắt Vân Dật đi rồi?

Nhớ lại những hành động trước đây của Dạ Lăng Hàn, Dung Thành càng thêm chắc chắn vào suy đoán của mình.

Dạ Lăng Hàn ôm Vân Dật, đi đến một nơi khuất người ở suối nước nóng.

Xung quanh là các bụi cây rậm rạp, còn có các hòn non bộ che khuất, Dung Thành căn bản không nhìn thấy được.

Hắn ôm Vân Dật xuống nước, ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Vân Dật.

Hắn xoa khuôn mặt nóng rực của Vân Dật: "Nhiên Nhiên, rất xin lỗi! Anh chỉ có thể làm như vậy!"

Vân Dật trợn trừng mắt, ánh mắt như dao nhọn, hận không thể lăng trì Dạ Lăng Hàn.

"Dạ Lăng Hàn, tôi muốn giết anh!"

"Được! Đợi sau khi anh đánh dấu em xong, muốn giết muốn chém cùng tuỳ em."

Dạ Lăng Hàn nhéo mặt cậu, trán chạm trán, hưởng thụ ấm áp trên người cậu.

Hắn hơi mỉm cười, nhưng nụ cười tràn đầy cô đơn: "Anh biết anh là một tên khốn, nhưng tên khốn này không thể sống thiếu em! Em hận anh đi! Em hận anh còn tốt hơn việc em quên anh. Anh ích kỷ, anh không phải người tốt, anh đáng chết! Em đánh anh chửi anh kiểu gì cũng được, nhưng em đừng rời khỏi anh, anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy em bên cạnh người khác."

Hắn cúi người hôn lên môi Vân Dật, nụ hôn vừa nhiệt liệt vừa kiên quyết.

Dạ Lăng Hàn cảm thấy, hắn không phải lửa, Vân Dật không phải thiêu thân.

Bọn họ đều là thiêu thân, hắn kéo Vân Dật cùng nhau bay về phía ngọn lửa, cho dù cháy thành tro hắn cũng không muốn rời khỏi Vân Dật.

Động tác của Dạ Lăng Hàn rất vội vàng, cởi quần áo của Vân Dật xong liền cởi quần áo của mình.

Hắn rất muốn người này, muốn sắp điên rồi b

Cảm giác xâm nhập quen thuộc xuất hiện, giây phút dương v*t nóng hổi kia đi vào trong cơ thể cậu, Vân Dật cảm thấy bản thân rơi mạnh xuống vực sâu nghìn mét.

Mắt cậu mở to, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Cho dù bây giờ cậu là ai, đều vĩnh viễn không thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn với Dạ Lăng Hàn này.

"Dạ Lăng Hàn, tôi hận anh! Tôi hận anh......"

Hận ý dường như muốn phá tung lồng ngực của cậu, xé rách linh hồn của cậu.

Dạ Lăng Hàn như không nghe thấy những lời này, mỗi một tiếng hận của Vân Dật đều giống một con dao cắm vào người hắn.

Hắn mạnh mẽ hôn môi Vân Dật, nuốt sạch những hận ý của cậu.