Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 133: C133: Bốn bỏ năm lên hôn vân dật




Ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa đang mở rộng, rơi trên giường bệnh trắng tinh.

Vân Dật mở mắt, đưa tay che đi ánh mặt trời chói mắt, ngẩn ngơ một lúc cậu mới hình dung được bản thân đang ở chỗ nào.

Cảm nhận được có ánh mắt đang chăm chú nhìn cậu, Vân Dật quay đầu lại nhìn, đối diện là Tuế Tuế đang cong mắt cười: "Chú ơi, chào buổi sáng."

Vân Dật nâng tay xoa cái đầu nhỏ hơi xù của nhóc: "Buổi sáng tốt lành!"

Cậu đứng dậy, phát hiện bản thân tối qua lại ngủ trên giường bệnh của Tuế Tuế.

Cũng may giường lớn, thêm một người lớn cũng không chật chội.

"Sao chú lại ngủ ở đây vậy? Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"8 giờ ạ." Tuế Tuế nói: "Chú ơi, chú đói sao? Chúng ta cùng nhau ăn sáng thôi!"

"Con vẫn chưa ăn sáng sao?" Vân Dật hỏi.

"Tuế Tuế muốn ăn sáng với chú." Ánh mắt ướt dầm dề của Tuế Tuế khiến Vân Dật mềm lòng. Ý định chuẩn bị rời đi liền lập tức biến mất.

"Được. Đợi chú đi rửa mặt rồi cùng con ăn sáng nhé."

Vân Dật vào phòng vệ sinh, thấy toàn bộ đồ dùng cá nhân mới tinh đã được chuẩn bị tốt.

Cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân.

Lúc làm xong đi ra thấy Tuế Tuế đã ngồi trước bàn ăn đợi cậu.

Trên bàn bày các loại đồ ăn sáng khác nhau, người giúp việc đưa mang sữa bò đến, nhìn thấy Vân Dật liền cung kính chào hỏi: "Vân tiên sinh, bữa sáng đều đã chuẩn bị xong rồi ạ."

"Cảm ơn!" Vân Dật như muốn nói lại thôi: "Dạ Lăng Hàn...... Anh ta ở đây sao?"

Người giúp việc nói: "Tối hôm qua Dạ tiên sinh có quay về một lần, ở lại không được bao lâu thì nhận điện thoại rồi đi luôn. Tiên sinh đã nói sẽ đi công tác vài ngày, sáng nay gọi điện thoại đến dặn tôi hỏi cậu mấy câu, hai ngày này cậu có thời gian không? Nếu có thời gian, có thể đến chăm sóc tiểu thiếu gia được không? Nếu cậu không có thời gian, Dạ tiên sinh nói có thể tìm người khác."

Vân Dật biết cậu phải từ chối, cậu không nên dây dưa quá nhiều đến hai bố con nhà họ Dạ này.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt tràn đầy mong chờ của Tuế Tuế, cậu lại không thể nói ra bất cứ lời cự tuyệt nào.

Tuế Tuế ôm chặt lấy cánh tay của Vân Dật, rất cẩn thận mà nói: "Chú ơi, con nhất định sẽ ngoan ngoãn mà, tuyệt đối không nghịch ngợm gây sự. Chú ở lại với con được không ạ?"

Giọng nói non nớt mềm mại mang theo khẩn cầu khiến Vân Dật hết cách.

Cậu nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của bé: "Được thôi, chú ở lại chơi với con."

Tuế Tuế lập tức cười lớn, cười đến xán lạn xinh đẹp.

Vân Dật huỷ hết lịch trình, chơi với Tuế Tuế ở bệnh viện ba ngày liền.


Bệnh của Tuế Tuế hồi phục nhanh chóng, hôm xuất viện Tả Hựu Trạch lái xe đến đón Vân Dật.

Tả Hựu Trạch đưa một con gấu bông cho Tuế Tuế: "Nhóc đáng yêu, chúc mừng được xuất viện."

Tuế Tuế nhận lấy công tử gấu bông, ôm vào trong ngực, ngọt ngào cười nói: "Cảm ơn anh!"

Tả Hựu Trạch sờ mặt: "Tôi nhìn trẻ lắm sao? Nhóc đáng yêu thế mà lại gọi tôi là anh."

Vân Dật nhìn hắn tự luyến chẳng còn gì để nói nữa.

"Anh Vân Dật, việc của mấy ngày nay sắp chất thành núi rồi, anh mau trở về đi! Thiếu một hạng mục, chờ anh về xem xét."

Lúc Tả Hựu Trạch nói chuyện, không tự giác ôm lấy bả vai của Vân Dật một chút.

Tuy rằng Vân Dật đẩy hắn ra rất nhanh, nhưng một màn này vẫn bị Tuế Tuế nhìn thấy.

Tuế Tuế nhăn mày, sau khi trầm tư một lát liền kéo tay Vân Dật nói: "Chú ơi, con muốn nói nhỏ cái này với chú."

Tả Hựu Trạch rất tự giác tránh đi: "Anh Vân Dật, em ở ngoài chờ."

Hắn đeo khẩu trang đi ra khỏi phòng.

Người giúp việc cũng đi theo ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại.

Vân Dật khom lưng nhìn Tuế Tuế, mỉm cười hỏi: "Con có bí mật gì muốn nói với chú nào?"

Tuế Tuế ôm cổ cậu, sà vào gần tai cậu hỏi: "Chú ơi, chú với anh Hựu Trạch đang là người yêu hay sao ạ?"

Vân Dật hơi sửng sốt, bật cười nói: "Cái từ người yêu này con nghe từ đâu ra vậy?"

Bé con mới lớn chừng này, sao lại biết chuyện yêu đương như kia?

Tuế Tuế nói: "Là Pudding nói cho con biết ạ! Cậu ấy nói chú với anh Hựu Trạch đang yêu nhau. Cậu ấy còn nói, anh Hựu Trạch đối xử với chú cực kì tốt."

Khoé miệng Vân Dật run rẩy, thằng bé đầu dưa kia rốt cuộc đã suy nghĩ lung tung gì vậy?

"Tuế Tuế, chú không có yêu đương với Tả Hựu Trạch. Bọn chú chỉ là bạn bè thôi."

Đôi mắt của Tuế Tuế sáng lên: "Vậy chú đang yêu đương với bố sao?"

Biểu tình của Vân Dật chợt cứng đờ, nhanh như chớp phủ nhận: "Chú và bố của con, chúng ta chỉ là......"

Chỉ là cái gì?

Bạn bè? Không thể nào.


Người xa lạ? Càng không phải.

Vân Dật thật sự không biết đặt tên cho mối quan hệ của cậu với Dạ Lăng Hàn như nào nữa.

Cuối cùng đơn giản nói: "Chú và bố con không có đang yêu đương. Bé con không cần lo lắng chuyện của người lớn."

Tuế Tuế rũ mắt nói: "Bố đã nói, chú là mẹ của con. Sau đó lại nói không phải. Còn dặn con về sau nhìn thấy chú không được nói chuyện với chú. Bố nói nếu làm như vậy chú sẽ gặp rắc rối."

Trái tim của Vân Dật đột nhiên bị nhấc lên, cơn đau dần kéo đến.

"Chú ơi, bố thật sự rất đáng thương. Từ sau khi mẹ con qua đời, bố vẫn luôn không vui. Chú Tử Thu nói là, bố bắt nạt mẹ, không phải là vì bố không yêu mẹ, mà là vì bố không biết biểu đạt tình cảm của chính mình."

Tuế Tuế ngẩng đầu nhìn về phía Vân Dật, đáy mắt loé lên khẩn cầu: "Chú ơi, chú đã ở với con mấy ngày rồi, có thể cũng ở lại ở với bố được không? Chỉ cần ở lại với bố một lát nhất định bố sẽ rất vui."

Vân Dật giật môi, cảm thấy trong cổ họng khô vô cùng.

Cậu nên nói mấy lời từ chối dứt khoát mới đúng chứ.

Nhưng trong đầu lại hiện lên đôi mắt thâm trầm của Dạ Lăng Hàn, vừa đau đớn vừa bi thương.

"Chú ơi, được không ạ?"

Tuế Tuế lắc nhẹ cánh tay Vân Dật khẩn cầu.

Vân Dật gian nan mở miệng nói: "Tuế Tuế, yêu cầu này của con chú không thể thực hiện được. Người mà bố con thích là mẹ của con, mà chú lại không phải mẹ của con."

"Chú ——" Tuế Tuế còn muốn nói thêm, Vân Dật liền mở miệng trước: "Tuế Tuế, chú còn có việc phải đi trước. Bố con sắp đến rồi, ngoan ở đây đợi bố con đưa về nhà nhé."

Tuế Tuế lưu luyến không rời hỏi: "Chú ơi, về sau chú sẽ lại đến thăm con sao?"

"Đương nhiên rồi." Vân Dật xoa đầu nhỏ của Tuế Tuế: "Có thời gian chú liền đến thăm con."

"Chú ơi, chúng ta còn chưa đi công viên."

Tuế Tuế vẫn còn nhớ rõ quà sinh nhật của bé, Vân Dật nhìn thằng bé mong chờ đành không nhẫn tâm cự tuyệt.

"Tuần sau được không, chú đưa con đi công viên. Nhưng mà, chỉ có hai người chúng ta thôi nhé."

Tuế Tuế ngơ ngác hỏi: "Không thể mang theo bố sao?"

"Không thể." Vân Dật hơi lên giọng: "Nếu bố con đi, vậy thì chú sẽ không đi nữa."

Sau khi Tuế Tuế gian nan lựa chọn, đành lựa chọn vứt bỏ baba của mình.

"Vậy thì chúng ta cùng đi."


Vân Dật nhéo nhéo mặt bé, cười nói: "Vậy quyết định thế nhé. Tuần sau chú sẽ đến đón con."

"Được ạ." Tuế Tuế ôm cổ cậu, mạnh mẽ hôn mạnh một cái lên má cậu

Trên mặt Vân Dật đầy nước miếng nhưng một chút cũng không chê.

Sau khi Vân Dật rời đi, Dạ Lăng Hàn mới từ phòng bên cạnh đi ra.

Hắn đã đến đây một lúc lâu rồi nhưng không dám xuất hiện.

Hắn biết Vân Dật bài xích hắn, không muốn rằng hắn xuất hiện sẽ phá hỏng bầu không khí ấm áp kia.

Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, Tuế Tuế vội chạy nhanh đến ôm: "Bố ơi!"

Dạ Lăng Hàn hỏi: "Nhớ bố không?"

Tuế Tuế nói: "Có ạ."

"Vậy còn không thương bố một chút?"

Tuế Tuế ôm cổ Dạ Lăng Hàn, hôn một cái lên mặt hắn.

Dạ Lăng Hàn nghĩ thầm: Tuế Tuế vừa thơm Vân Dật xong lại thơm hắn. Bốn bỏ năm lên, coi như là hắn vừa được hôn Vân Dật.

Thật là bi ai!

Còn phải dùng phương pháp như này để được gần gũi với vợ mình.

Dạ Lăng Hàn cười khổ một tiếng.

"Bố ơi, bố không vui sao?" Tuế Tuế nhạy bén cảm nhận được khác thường của Dạ Lăng Hàn, bé vươn bàn tay nhỏ vuốt thẳng đôi lông mày đang cau có của Dạ Lăng Hàn.

Dạ Lăng Hàn không trả lời, hỏi: "Mấy ngày nay có vui không?"

"Vui ạ! Mẹ...... Không phải, là chú ở đây chơi với con."

Tuế Tuế quan sát biểu tình của Dạ Lăng Hàn thử tính hỏi: "Bố ơi, chú thật sự không phải mẹ của con sao?"

Dạ Lăng Hàn chần chừ một lát rồi kiên định nói: "Không phải. Là bố sai. Mẹ của con thật sự đã không còn nữa."

Tuế Tuế thật sự thất vọng, vành mắt đỏ ửng gục đầu xuống: "Vậy chú có thể biến thành mẹ con được không?"

Khát khao ở đuôi mắt của Tuế Tuế khiến tâm của Dạ Lăng Hàn như bị dao cắt, hắn siết chặt nắm tay kiên định nói: "Có thể! Chúng ta cùng nhau cố gắng, để em ấy có thể trở thành mẹ của con."

Vân Dật không thể lấy lại kí ức được, vậy thì hãy cho nó biến mất đi!

Trước kia chỉ có tổn thương với phản bội.

Hiện tại hắn phải kiên quyết theo đuổi Vân Dật, đối xử tốt với em ấy, để kí ức về quãng đời còn lại của em ấy đều được hạnh phúc lấp đầy.

*

Cuối tuần thời tiết cực kì tốt, không một gợn mây.


Tuế Tuế đã chọn đồ từ hôm trước, bé mặc một bộ quần áo thoải mái, kiểu dáng hơi rộng.

Còn kèm theo một balo nhỏ với mũ.

Sau khi thay quần áo xong, Tuế Tuế ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe dừng ở cửa.

Vân Dật gọi điện thoại cho Tuế Tuế.

Tuế Tuế nhận được điện thoại kích động muốn chết, nhanh chóng cầm balo nhảy chân sáo chạy ra ngoài.

Dạ Lăng Hàn ngồi trên sofa ngoài đại sảnh, sau khi nhìn thấy Tuế Tuế, dặn dò nói: "Ở bên ngoài nghe lời một chút."

"Con biết rồi ạ." Tuế Tuế vẫy tay với hắn: "Con đi đây, tạm biệt bố!"

Ánh mắt Dạ Lăng Hàn chớp loé.

Sau khi Tuế Tuế rời đi, hắn đi đến bên cửa sổ nhìn xe Vân Dật rời đi.

Dạ Lăng Hàn xoay người đi lên tầng thay quần áo, hắn không có mặc chính trang, cũng không có thay đồ thoải mái, mà mặc một bộ quần áo thú bông.

Chu Tân lái xe đến chờ ở cửa, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn mặc đồ đáng yêu khoé miệng không nhịn được run rẩy.

Dạ tổng vì muốn tạo niềm vui cho tiểu thiếu gia đúng là hạ đủ chiêu.

Thật ra Dạ Lăng Hàn hao tổn tâm huyết như này không phải vì Tuế Tuế, mà là vì có thể nhìn thấy Vân Dật.

Hắn thật sự đã rất lâu chưa nhìn thấy Vân Dật, rất muốn gặp em ấy.

Nhưng Vân Dật ghét hắn quá rồi, hắn chỉ có thể dùng đến cách này để trộm ngắm cậu.

Vân Dật dẫn theo Tuế Tuế đi vào trong công viên, sau khi lấy vé xong, hai người tay trong tay bước vào cửa công viên.

Ở ngay cửa có một đám người mặc đồ thú bông đứng đó, xung quanh có rất nhiều du khách với các bạn nhỏ.

Vân Dật nghe ngóng, hôm nay ở công viên có chương trình, chỉ cần bỏ ra 200 là có thể thuê một thú bông.

Thú bông có thể làm hướng dẫn viên, có thể lái xe, còn có thể bế trẻ con.

Tuế Tuế kéo kéo tay Vân Dật: "Chú ơi, chúng ta có thể thuê một con thú bông không?"

Công viên này cực kì lớn, đi bộ khá mất thời gian, thuê một người thú hỗ trợ lái xe cũng là lựa chọn không tồi.

Vân Dật nói: "Con thích người thú nào?"

Tuế Tuế chạy đến trước mặt mấy người mặc áo thú bông, cẩn thận xem xét.

Cuối cùng ngừng ở trước một người mặc đồ gấu đáng yêu.

Bé quay đầu lại nói với Vân Dật: "Chú ơi, con có thể chọn người này không ạ?"

sorry các tình yêu:)) dạo này phải học nhiều quá nên không coá thời gian, thêm lười nữa, tui sẽ cố gắng hết sức có thể 😞