Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 130: C130: Anh coi tôi là thế thân sao




Tuế Tuế chớp đôi mắt ngây thơ mà nhìn Dạ Lăng Hàn, cặp mắt xinh đẹp kia hiện lên mờ mịt: "Bố, bố đang nói cái gì thế?"

Dạ Lăng Hàn lặp lại nói: "Vân Dật không phải mẹ con, mẹ của con đã chết."

Biểu tình của Tuế Tuế lập tức thay đổi: "Bố lừa con!"

Thanh âm của bé rất lớn, gần như thét chói tai: "Con có mẹ! Chú ấy chính là mẹ con!"

Dạ Lăng Hàn lớn giọng hơn: "Bố nói cậu ta không phải mẹ của con! Mẹ của con đã chết rồi! Cậu ta chỉ là một người xa lạ! Về sau có gặp lại cũng không được cùng cậu ta nói chuyện."

"Bố nói dối! Bố nói dối!" Tuế Tuế bổ nhào đến bên cạnh Dạ Lăng Hàn, kêu to: "Người lớn chỉ biết nói dối! Bố nói chú ấy là mẹ của con cơ mà! Rõ ràng là bố nói thế mà."

Nước mắt Tuế Tuế rơi xuống, khóc đến tâm tê phế liệt. Khuôn mặt trắng nõn tràn ngập nước mắt.

Nghe thấy con khóc, tim của Dạ Lăng Hàn như bị dao cứa.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: "Là bố vẫn luôn nói dối con, cậu ta căn bản không phải mẹ con."

Tuế Tuế khóc đến thở hổn hển, khóc đến thanh âm phát run: "Bố nói dối! Bố nói dối! Bố là một tên lừa đảo!"

Bé không ngừng lặp lại những lời này, cuối cùng dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt: "Con không tin bố nữa! Con muốn đi tìm mẹ! Con muốn tìm mẹ!"

Tuế Tuế bò đến cửa xe muốn mở cửa, Dạ Lăng Hàn giữ chặt bé, giữ chặt cơ thể bé xíu ấy trong lòng.

"Thả con ra! Con muốn tìm mẹ!"

"Thả ra!"

"Mẹ ơi! Con muốn tìm mẹ!"

Mặc kệ Tuế Tuế khóc kêu như nào đi nữa, Dạ Lăng Hàn cũng không buông ra.

Hắn mím môi không nói lời nào, yên lặng nghe Tuế Tuế thét đến tim gan tê liệt.

Tiếng khóc bị chặn lại trong xe ô tô, lại giống như một cái dũa, một lần một lần đâm vào trái tim của Dạ Lăng Hàn, đâm đến máu chảy đầm đìa.

Thanh âm kia bắt đầu yếu dần, cuối cùng chỉ còn nghe tiếng nức nở.

Nhìn Tuế Tuế khóc trong lồng ngực, tim Dạ Lăng Hàn đau đớn, dù cho có đau lòng như thế nào đi chăng nữa hắn không thể đưa ra một lời giải thích nào.


Sau khi Tuế Tuế khóc mệt liền ngủ thiếp đi trong lòng của Dạ Lăng Hàn.

Cho dù là trong giấc mộng, trên mặt vẫn treo bi thương, nước mắt vẫn không ngừng chảy.

Dạ Lăng Hàn nhìn bé, đáy lòng trướng đau khó chịu.

Hắn cởi áo khoác bọc lấy cơ thể Tuế Tuế, đặt bé lên ghế phụ.

Dạ Lăng Hàn gọi điện cho Vân Tử Thu.

Vân Tử Thu đến rất nhanh, nhìn thấy Tuế Tuế mí mắt hồng hồng, rõ ràng đã khóc.

Hắn nhíu mày nói: "Cậu đừng cứ mắng Tuế Tuế nữa, thằng bé đã ngoan lắm rồi."

Dạ Lăng Hàn không trả lời hắn mà chỉ nói: "Giúp tôi trông thằng bé, tôi có việc phải ra ngoài."

Vân Tử Thu thường xuyên giúp Dạ Lăng Hàn trông Tuế Tuế, hắn không nói thêm gì, bế Tuế Tuế về xe của mình.

Dựa theo thời gian đã hẹn, Vân Dật đang đứng chờ ở cửa bệnh viện.

Nhưng thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, Dạ Lăng Hàn với Tuế Tuế mãi không tới.

Chắc là kẹt xe, Vân Dật nghĩ như vậy, tiếp tục chờ tại chỗ.

Gần bệnh viện có một con đường nhỏ, Dạ Lăng Hàn đứng ở sau gốc cây cách đó không xa, lẳng lặng nhìn người thanh niên.

Vân Dật luôn rực rỡ chói mắt như vậy, cho dù khẩu trang có che đi gương mặt hoàn mỹ ấy, nhưng mị lực xung quanh cậu thì không thể che giấu được.

Một người tốt như vậy, sao hắn lại đánh mất chứ?

Dạ Lăng Hàn vẫn luôn là một người rất tự tin, thậm chí là rất tự phụ. Hắn cảm thấy chỉ cần hắn muốn thì không có gì là hắn không chiếm được.

Nhưng trải qua những ngày mà Kỷ Nhiên rời đi thì hắn mới hiểu được, rất nhiều việc mà hắn có muốn cũng không được.

Ngày tháng không có Kỷ Nhiên, hắn giống như là một cái xác không hồn, linh hồn cũng đi theo Kỷ Nhiên mà rời đi.

Hắn cho rằng đời này cứ như vậy, nuôi Tuế Tuế lớn lên là nhiệm vụ của hắn coi như đã hoàn thành.


Đến lúc đó, hắn có thể âm thầm đi bồi Kỷ Nhiên.

Đột nhiên Vân Dật xuất hiện, giống như ánh sáng chiếu rọi cuộc đời tăm tối của hắn, ban cho hắn hi vọng.

Nhưng hy vọng này trong hôm nay, hoàn toàn đã bị dập tắt đến không còn gì.

Dạ Lăng Hàn dựa vào gốc cây, cảm giác bất lực khiến hắn muốn thét lên.

Vân Dật đứng cách đó không xa, chỉ cần hắn đi qua đó là có thể ôm cậu vào trong lòng.

Nhưng khoảng cách ngắn ngủi lại hạn chế bước chân của hắn.

Dạ Lăng Hàn si ngốc mà nhìn người cách đó không xa, hắn rất muốn mặc kệ mọi thứ mà nói ra chân tướng.

Nhưng hắn cố nén rồi nhịn xuống.

Hắn nhớ tới lời Vân Tùng nói với hắn: Dạ tổng, trong đầu của thiếu gia có một con chip kí ức, có con chip ấy nên cậu ấy sớm đã không còn nhớ những việc đã xảy ra ngày xưa. Hiện tại cậu ấy có "Cuộc đời" của cậu ấy, cho dù "Cuộc sống" từ hơn hai mươi năm trước đều là bịa ra thì cậu ấy vẫn cảm thấy đó là sự thật. Không cần cố gắng khiến cậu ấy nhớ lại quá khứ, chip kí ức sẽ quá tải, sau đó trình tự sẽ hỗn loạn. Mấy ngày trước thiếu gia bị ngất chính là do ngài đã khơi lại quá khứ, nếu ngài vẫn muốn khiến cậu ấy nhớ lại sự tình ngày trước, vậy thì tình huống như vậy còn sẽ phát sinh.

Tiếp đó liền không chỉ đơn giản là hôn mê như vậy đâu. Có khả năng thần kinh của cậu ấy sẽ bị rối, từ đó sẽ dẫn đến nguy hiểm tính mạng. Dạ tổng, là mạng của thiếu gia quan trọng? Hay là chân tướng quan trọng?

Dạ Lăng Hàn nhắm mắt lại, muốn đem sự không cam lòng, phẫn nộ bị đè nén bộc phát ra toàn bộ cơ thể. Nhưng mà vô dụng, cảm xúc dưới đáy lòng ngang dọc đan xen, không ngừng va chạm khiến hắn đau đớn muốn chết.

Giữa tính mạng của Vân Dật với sự thật, hắn sẽ không chút do dự mà chọn người trước.

Không có gì có thể quan trọng bằng việc Vân Dật khỏe mạnh bình an.

Vân Dật đứng chờ hơn hai tiếng ở bệnh viện rồi vẫn không thấy Dạ Lăng Hàn với Tuế Tuế.

Cậu vừa chuẩn bị gọi cho Dạ Lăng Hàn thì trước mặt xuất hiện một đôi giày da đen bóng.

Vân Dật ngẩng đầu, nhíu mày nhìn người trước mặt, phát hiện bên cạnh hắn không có bóng dáng nhỏ kia, không nhịn được hỏi: "Tuế Tuế đâu?"

Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm cậu, không chớp mắt mà nhìn, như là muốn đem bộ dáng của cậu khắc sâu vào trong đầu.

Vân Dật đối diện với đôi mắt của hắn, theo bản năng mà lui về phía sau một bước.

Cậu nhìn thấy từ trong mắt của Dạ Lăng Hàn nỗi đau thấu xương.


Dạ Lăng Hàn làm sao vậy?

Chẳng lẽ Tuế Tuế đã xảy ra chuyện?

Vân Dật lập tức khẩn trương: "Tuế Tuế làm sao vậy? Tại sao anh không dẫn thằng bé đến đây?"

"Không cần thiết." Giọng của Dạ Lăng Hàn rất thấp, nhưng vô cùng rõ ràng truyền vào tai của Vân Dật: "Chẳng qua tôi chỉ lừa em thôi, sao em lại coi đó là thật chứ? Vân Dật, Tuế Tuế sao có thể là con của em chứ? Em thật sự quá ngây thơ rồi!"

Đôi mắt của Vân Dật dần mở lớn, cậu muốn nhìn rõ ràng nam nhân trước mặt này.

Trên mặt của Dạ Lăng Hàn không có nhiều biểu tình, cậu căn bản không thể nhìn thấy nội tâm chân thật của hắn.

"Người mà tôi yêu đã rời khỏi thế giới này từ bốn năm trước rồi, tôi rất nhớ em ấy. Từ sau khi em ấy đi, tôi liền bắt đầu tìm kiếm người tương tự với em ấy. Em và em ấy thật sự rất giống nhau! Giống như được đúc từ một khuôn ra vậy, có đôi khi tôi cảm thấy, em chính là vợ tôi."

Dạ Lăng Hàn đưa tay ra, muốn chạm vào khuôn mặt của Vân Dật nhưng bị cậu không chút lưu tình gạt ra.

"Đừng chạm vào tôi!" Thanh âm của Vân Dật run rẩy, cậu cực lực áp chế phẫn nộ ở đáy lòng.

"Anh vẫn luôn coi tôi là thế thân?"

Lúc nói ra câu này, Vân Dật cảm thấy trái tim không ngừng bị bóp nát, rất đau, rất đau......

"Đúng vậy! Tôi vẫn luôn coi em là thế thân."

Dạ Lăng Hàn hơi mỉm cười, nụ cười tràn ngập cô đơn với đau lòng.

Nhưng Vân Dật quá phẫn nộ, cậu căn bản không có chú ý tới những chi tiết này.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hôm nay cậu đã mang theo hy vọng tới. Cậu muốn cho chính mình một cơ hội, cho Dạ Lăng Hàn một cơ hội.

Nhưng kết quả lại là...... Cậu chẳng qua chỉ là một thế thân.

Thật là buồn cười!

Vân Dật cảm thấy quá buồn cười!

Cậu không cười người khác, chỉ cười chính mình ngu xuẩn, cười chính mình là đồ ngốc.

Hai chữ "thế thân" này giống như là hai cái tát vang dội đánh lên mặt cậu, khiến cậu cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Một khắc cậu cũng không muốn nghĩ nữa, nghĩ nhiều thêm một giây thôi là cậu lại nhận thấy bản thân có bao nhiêu ngu ngốc.

Vân Dật tránh Dạ Lăng Hàn, sống lưng thẳng tắp, khiến chính mình có vẻ không chật vật.


Cậu đi nhanh ra khỏi bệnh viện, chân vừa mới vừa bước ra, cánh tay đã bị nắm lấy: "Vân Dật ——"

Giọng nói của Dạ Lăng Hàn từ phía sau truyền đến, ngữ khí của hắn rất khẩn trương, giống như có cái gì không thể nói: "Em có thể cho anh một cơ hội được không? Anh muốn theo đuổi em."

Ánh mắt của Vân Dật chấn động: "Cho anh một cơ hội rồi anh coi tôi là thế thân, tiếp tục nhục nhã tôi? Ngại quá, tôi không ti tiện như vậy."

Lần đầu vội vàng ngu ngốc như vậy, cậu không thể lại ngu ngốc thêm lần nữa được.

"Anh thật sự rất yêu em, Tuế Tuế cũng rất yêu em, em có thể cho anh một cơ hội được không, chúng ta lại bắt đầu làm quen."

Dạ Lăng Hàn gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của Vân Dật, hắn không dám buông tay.

Hắn đã cho rằng hắn có thể tiêu sái mà buông tay, ở nơi tối tăm lẳng lặng mà nhìn Vân Dật hạnh phúc vui vẻ. Nhưng trên thực tế, hắn không làm được. Hắn ích kỷ, hắn chỉ muốn Vân Dật ở bên cạnh của hắn.

Cho dù Vân Dật hiểu lầm hắn, hận hắn, hắn cũng muốn có được người này.

Sự việc trước kia không nhớ rõ cũng chẳng sao, bọn họ còn có về sau.

Hắn không chấp nhận được việc từ nay về sau phải làm người xa lạ với Vân Dật.

"Anh cầu xin em, hãy thử cùng anh đi! Anh sẽ đối xử tốt với em."

Dạ Lăng Hàn vô cùng hèn mọn nhìn chằm chằm sườn mặt của Vân Dật, hắn hận bản thân mình đến thấu xương, nếu lúc trước đối xử tốt với Kỷ Nhiên một chút bọn họ cũng sẽ không thành như bây giờ.

Vân Dật xoay người, không chút lưu tình mà cho hắn một bạt tai: "Dạ Lăng Hàn, tôi thật sự phục anh rồi đấy, sao anh có thể yên tâm thoải mái mà nói ra những lời này chứ?"

Coi cậu thành thế thân, còn có thể nói đúng lý hợp tình như vậy.

Đúng là không biết xấu hổ.

"Em nghe anh nói hết đã!" Dạ Lăng Hàn sống chết ôm lấy Vân Dật tay không buông, nôn nóng nói: "Anh sẽ thật lòng mà đối xử tốt với em, cầu xin em hãy cho anh một cơ hội. Vân Dật, anh cầu xin em!"

Hắn hèn mọn tới cực điểm, chỉ hy vọng có thể giữ lại người hắn yêu.

Nhưng mỗi chữ Dạ Lăng Hàn nói ra đều nhắc nhở Vân Dật rằng cậu chỉ là một thế thân.

Dạ Lăng Hàn đối xử tốt với cậu, thích cậu, chẳng qua là bởi vì cậu cực kỳ giống một người khác. Mà không phải do bản thân cậu.

Vân Dật hất tay Dạ Lăng Hàn ra, cũng không quay đầu liền đi luôn.

Dạ Lăng Hàn dùng đầu lưỡi chạm vào hàm răng, vừa rồi Vân Dật xuống tay rất mạnh, nửa bên mặt của hắn vô cùng đau đớn.

Nhưng chẳng bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng hắn.

Vân Dật hận hắn, chán ghét hắn, chỉ sợ rằng từ nay về sau sẽ không muốn gặp lại hắn nữa.