Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 125: C125: Bình tĩnh




Kì phát tình đột nhiên đến, Vân Dật cảm thấy cả người giống như bị lửa đốt, ý thức của cậu rất mơ hồ, chỉ có cơ thể nóng ran ấy đang đốt cháy cậu.

Vân Dật siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào thịt đổi lấy ngắn ngủi thanh minh.

Là khốn nạn đến cỡ này mới có thể nói ra cái câu này chứ?

Cậu trừng mắt trầm giọng quát: "Dạ Lăng Hàn, tôi với anh không quen nhau! Anh đem tôi trở thành thế thân cũng phải có giới hạn thôi chứ."

Sao có thể chỉ bởi vì cậu giống với người yêu đã qua đời của Dạ Lăng Hàn?

Sự phủ nhận của Vân Dật khiến sắc mặt của Dạ Lăng Hàn trở nên xanh mét, từ khi hai người quen biết đến nay, Vân Dật liên tục không ngừng chối bỏ.

Đổi tên đổi họ thì thôi đi, hiện tại còn đem hắn với Tuế Tuế quên sạch sẽ.

"Em cho rằng em nói quên là được sao? Có một số việc, cho dù có muốn quên cũng không quên được. Em muốn quên anh với Tuế Tuế đúng không, anh sẽ khiến em nhớ lại lần nữa."

Dạ Lăng Hàn ôm chặt lấy Vân Dật, biểu tình điên cuồng chấp nhất: "Em là của anh, mãi mãi vẫn là của một mình anh. Anh sẽ không cho em cơ hội bỏ anh mà đi nữa!"

Thân thể Vân Dật càng ngày càng nóng, mùi tin tức tố Alpha trên người Dạ Lăng Hàn giống như một bàn tay đang không ngừng trêu chọc cậu, chạm vào sợi dây lí trí.

Vân Dật cảm thấy bản thân cậu sắp chịu không nổi nữa rồi.

Nếu Dạ Lăng Hàn cứ tiếp tục ôm cậu như vậy, cậu thật sự không dám chắc rằng cậu có ôm lấy cổ hắn, cầu xin Dạ Lăng Hàn đánh dấu cậu hay không nữa.

Vân Dật tùy tay lấy ra một vật, dùng sức đập vào người Dạ Lăng Hàn.

Trán của Dạ Lăng Hàn bị đập chảy máu, theo bản năng buông Vân Dật ra.

Hắn trừng đôi mắt đỏ đậm, nhìn thanh niên đang thở dốc cầm đồ vật vừa đánh mình kia.

Hắn nhìn thấy sự cự tuyệt với chán ghét từ trên mặt Vân Dật, đây không phải là điều mà hắn muốn.

Vết thương trên trán sưng đau, nhưng chẳng đau bằng nơi trái tim ấy, thân thể Dạ Lăng Hàn hơi lung lay: "Em...em ghét anh đến vậy sao?"

Ánh mắt của Vân Dật càng ngày càng mơ hồ: "Anh mau tránh xa tôi ra một chút! Đừng chạm vào tôi!"

Vết thương trên trán Dạ Lăng Hàn phát ra hương vị mê người, mùi máu tươi tràn ngập ở trong không khí, giống như thuốc kích thích khiến máu trong người Vân Dật đều sôi trào.

"Vì sao?" Dạ Lăng Hàn rít gào ra tiếng: "Vì sao chúng ta lại biến thành như bây giờ? Kỷ Nhiên, anh sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi!"

Nói xong lời cuối cùng giọng nói của Dạ Lăng Hàn càng trở nên nhỏ cũng càng ngày càng bi thương.

Hai đầu gối của hắn mềm nhũn quỳ xuống đất, ôm chặt lấy chân của Vân Dật.


Người hắn yêu không nhận hắn.

Hắn nên làm cái gì bây giờ?

Dạ Lăng Hàn dùng ngữ khí hèn mọn nhất khẩn cầu người mình yêu tha thứ.

Một quỳ ấy khiến Vân Dật khiếp sợ mà mở to hai mắt nhìn, trên mặt tràn đầy sự không thể tưởng tượng.

Tuy rằng cậu với Dạ Lăng Hàn chỉ gặp qua vài lần, nhưng người đàn ông này cho người ta một cảm giác cao cao tại thượng.

Hôm nay Dạ Lăng Hàn thế mà lại quỳ gối trước mặt cậu!

"Nhiên Nhiên, em quay về đi! Anh thật sự không thể mất đi em, Tuế Tuế cũng rất nhớ em."

Trong giọng nói của Dạ Lăng Hàn lộ ra đau đớn vô tận, khiến người nghe cảm thấy cũng không thoải mái.

Vân Dật thầm nghĩ, rốt cuộc là yêu người đó đến cỡ nào mới có thể hèn mọn khẩn cầu tha thứ như này?

Nhưng chung quy cậu không phải là người yêu của Dạ Lăng Hàn.

"Dạ Lăng Hàn, anh mau đứng lên đi! Tôi nói lại lần nữa, tôi căn bản không quen biết anh."

Vân Dật rất bình tĩnh nói ra những lời này.

Cả người của Dạ Lăng Hàn run lên, ngẩng đầu nhìn cậu.

Hắn trợn tròn mắt, muốn nhìn ra một chút dối trá trong đôi mắt của Vân Dật.

Nhưng không có....sắc mặt của Vân Dật ửng hồng còn biểu tình thì cực kì lạnh nhạt.

Kĩ thuật diễn của Vân Dật quá lợi hại.

Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay Vân Dật, xắn ống tay áo cậu lên rồi cúi đầu cắn xuống.

Vân Dật nhận ra hắn đang muốn cái gì, muốn giằng tay về nhưng Dạ Lăng Hàn giữ tay cậu rất chặt, Vân Dật căn bản không thể động đậy.

Hàm răng xuyên qua làn da, tin tức tố rót vào tuyến thể của Vân Dật.

Đánh dấu tạm thời thành công!

Nguồn nhiệt trong cơ thể Vân Dật dần rút đi, cậu dựa lưng vào cửa phòng, dùng đôi mắt thù hận nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.


Nếu ánh mắt có thể hóa thành đồ vật, Dạ Lăng Hàn nhất định đã bị lăng trì xử tử.

Tên hỗn đản này thế mà dám đánh dấu cậu!

Cho dù chỉ là đánh dấu tạm thời, cũng khiến Vân Dật cảm thấy vô cùng khuất nhục.

Dạ Lăng Hàn cúi đầu nhìn kết ấn trên tay Vân Dật, lau bớt vết máu trên tay Vân Dật, lúc này trên mặt hắn mới nở ra một nụ cười: "Em là của anh, cũng chỉ có thể là của anh."

"Tên khốn này!" Vân Dật giơ nắm đấm về phía Dạ Lăng Hàn, nhưng bị hắn dùng tay bao trọn.

Dạ Lăng Hàn kéo cậu đến trước mặt, nhìn chăm chú đôi mắt phẫn nộ của cậu, gằn từng chữ một mà nói: "Nghe rõ đây, em là vợ của tôi, là mẹ của Tuế Tuế. Nếu em không tin lời của anh, chúng ta lập tức đi xét nghiệm DNA."

Vân Dật đột nhiên cả kinh: " DNA?"

"Tuế Tuế là do em sinh." Dạ Lăng Hàn ôm chặt eo cậu: "Đừng quên, bây giờ em không còn là Alpha chân chính nữa, em sẽ phát tình, em có thể biến thành Omega. Tuế Tuế chính là minh chứng tốt nhất, thằng bé là do em vất vả mang thai mười tháng trời mà sinh ra. Em không tin thì ngay bây giờ đi làm kiểm tra DNA, sau khi kết quả có rồi em sẽ biết anh nói thật hay nói dối."

Vân Dật kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, biểu tình của Dạ Lăng Hàn quá nghiêm túc, khiến cậu muốn muốn mắng hắn ăn nói hàm hồ cũng không mắng được.

Lại nhớ đến thể chất đặc thù của bản thân, kiên trì ban đầu của Vân Dật cũng dần trở nên lỏng xuống.

Cậu cảm thấy cực kì thân thiết với Tuế Tuế, muốn yêu thương bé, muốn gần gũi với bé. Chẳng lẽ hai người thật sự có cùng huyết thống?

Nhưng trong trí nhớ của cậu chắc chắn chưa từng có bất kì liên quan gì đến bóng dáng của Dạ Lăng Hàn.

Hai người chưa từng quen biết, ở đâu ra xuất hiện một đứa con được?

Đây căn bản là lời nói vô căn cứ.

"Tôi sẽ không xét nghiệm DNA." Vân Dật dùng sức đẩy Dạ Lăng Hàn ra: "Mong anh không cần nói những điều như này nữa. Trong trí nhớ của tôi, trước giờ hai chúng ta chưa từng quen biết. Dạ tiên sinh, tôi nghĩ đó là do cảm xúc do mất đi người mình yêu, nhưng cầu mong anh đừng tuỳ tiện đặt lên người tôi. Anh muốn biến tôi thành thế thân, tạo ra một người giả dối như vậy, việc này đối với tôi, với Tuế Tuế là không công bằng. Tôi hi vọng anh mau chóng bình tĩnh chút."

Dạ Lăng Hàn nắm lấy cổ tay Vân Dật, kéo cậu đi nhanh ra ngoài: "Bây giờ chúng ta lập tức đi kiểm tra. Anh muốn cho em biết, từ bốn năm trước em đã sinh cho anh một đứa con rồi."

Từ tận đáy lòng nảy sinh ra sợ hãi, khiến Vân Dật cực kì kháng cự việc đi tìm ra chân tướng này.

"Dạ Lăng Hàn, anh buông tôi ra!"

Đột nhiên trong đầu truyền đến cảm giác đau đớn mãnh liệt, giống như mũi khoan đang đục khoét mọi ngóc ngách trong đầu cậu vậy.

Vân Dật thật sự chịu không nổi, cậu ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm đầu, rên rỉ ra tiếng.

Dạ Lăng Hàn thấy cậu như vậy thì lập tức khẩn trương: "Vân Dật, em làm sao vậy?"


Vân Dật kêu nhỏ một tiếng sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Dung Thành nhìn Dạ Lăng Hàn kéo Vân Dật vào phòng, rất lo lắng hắn sẽ nhân cơ hội ấy đánh dấu Vân Dật, anh đẩy cửa không mở, liền cuống quít chạy xuống dưới tầng tìm tổ đạo diễn.

Chờ Dung Thành đưa theo hai người là đạo diễn với nhân viên công tác quay lại, liền đụng phải Dạ Lăng Hàn đang bế Vân Dật đi xuống.

"Làm sao vậy? Thầy Vân đã xảy ra chuyện gì?"

Đạo diễn muốn xem qua tình hình của Vân Dật thì nghe thấy tiếng quát lớn của Dạ Lăng Hàn: "Bỏ tay ra, đừng chạm vào em ấy."

Đạo diễn sợ tới mức rụt tay về, không dám hỏi thêm nửa chữ.

"Dạ Lăng Hàn, anh đã làm gì với anh ấy vậy?"

Mặt Dung Thành đầy sương lạnh, ngăn cản không cho hắn đi.

Anh lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Vân Dật, đồng thời ngửi được hương vị của Dạ Lăng Hàn trên người cậu.

Đáy lòng của Dung Thành lộp bộp một tiếng, rơi vào vực sâu máu chảy mơ hồ.

Một lần nữa anh lại chậm hơn!

"Cút ngay!" Dạ Lăng Hàn né Dung Thành, chạy thẳng một đường xuống dưới tầng.

Một lát sau, người đã biến mất khỏi lâu đài.

Dung Thành lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn phương hướng Dạ Lăng Hàn rời đi.

Tả Hựu Trạch đang trong ngục giam nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sau khi chạy đến, nhìn thấy đạo diễn vội vàng giao việc cho phó đạo diễn: "Mau cho người đi theo sau xe Dạ tổng, dò hỏi tình hình một chút?"

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tả Hựu Trạch mờ mịt hỏi.

Sắc mặt Dung Thành ngưng trọng: "Thầy Vân anh ấy......"

"Anh ấy làm sao?" Tả Hựu Trạch nắm lấy bả vai Dung Thành: "Rốt cuộc là bị làm sao?"

"Thầy Vân bị ngất, Dạ Lăng Hàn đưa anh ấy đến bệnh viện rồi." Dung Thành muốn nói lại thôi, hắn muốn hỏi rằng Tả Hựu Trạch có biết việc Vân Dật phát tình hay không. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy việc này vẫn là càng ít người biết càng tốt. Rốt cuộc Tả Hựu Trạch cũng là Alpha.

"Đ** mẹ!" Tả Hựu Trạch chửi một tiếng rồi chạy nhanh xuống tầng.

Vân Dật đột nhiên bị ngất dẫn nên tiết mục bị gián đoạn.

Tuế Tuế với Pudding vẫn còn ở trong phòng đợi Vân Dật, cuối cùng nhân viên công tác đưa hai đứa về nhà trẻ.

Dạ Lăng Hàn mở cửa xe của tổ chương trình, đưa Vân Dật đến bệnh viện gần đây.

Lúc ở ngoài phòng cấp cứu, hắn gọi điện thoại cho trợ lý đến nhà trẻ Tuế Tuế.


Một tiếng sau, Vân Dật được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.

Bác sĩ nói với Dạ Lăng Hàn: "Dạ tổng, Vân thiếu bị kích động nên mới đột ngột ngất đi, không có gì đáng ngại cả. Nghỉ ngơi mấy ngày là có thể bình phục."

Dạ Lăng Hàn nói: "Thật sự chỉ có như vậy?"

Bác sĩ một mực chắc chắn nói: "Kiểm tra toàn bộ đã làm, thật sự là cảm xúc bị kích động nên dẫn đến hôn mê."

Lúc này Dạ Lăng Hàn mới nhẹ nhàng thở ra.

Vân Dật được đẩy ra, Dạ Lăng Hàn vẫn luôn ở bên cạnh cậu.

Nhìn người nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm chặt, Dạ Lăng Hàn bắt đầu tự mình giáo huấn.

Là do hắn chỉ biết đến trước mắt, bức Vân Dật đến mức này.

Nhưng hắn thật sự không khống chế được bản thân, hắn thật sự rất mong sớm được ở bên Vân Dật.

Dạ Lăng Hàn xoa vùng đau nhức giữa lông mày, quyết định đổi cách khác để phục hồi mối quan hệ của bọn họ.

Vân Dật mở mắt, lọt vào trong mắt là một mảnh trắng tinh, trong không khí tràn ngập mùi formalin.

Cậu động đậy thân thể, trước mặt bỗng xuất hiện một khuôn mặt điển trai.

"Tỉnh?" Dạ Lăng Hàn nâng cậu dậy, đưa một ly nước ấm đến: "Uống một chút nước đã, em đói bụng chưa?"

Vân Dật nhớ tới sự việc xảy ra trước khi ngất, chỉ thấy hận Dạ Lăng Hàn đến tận xương tuỷ.

Cậu đẩy tay Dạ Lăng Hàn ra, lạnh nhạt nói: "Tôi cần phải quay về."

Dạ Lăng Hàn giữ chặt cánh tay cậu: "Bác sĩ nói em phải ở lại quan sát thêm một đêm nữa."

Ánh mắt của Vân Dật dừng trên tay hắn, lạnh giọng nói: "Bỏ tay ra!"

Dạ Lăng Hàn lập tức buông tay, hai tay giơ lên như tội phạm: "Em đừng kích động, anh sẽ không chạm vào em!"

Hắn sợ Vân Dật lại bị kích thích mà té xỉu.

Vân Dật ngồi trên giường, cầm điện thoại nhắn tin cho trợ lý đến đón cậu.

Dù chỉ một giây thôi cậu cũng không muốn ở bên cạnh Dạ Lăng Hàn.

Không khí trong phòng bệnh cứng đờ, Dạ Lăng Hàn nhìn thời gian đã muộn, sợ Vân Dật bị đói, nói: "Anh đi mua cơm, em ở đây chờ anh."

Vân Dật không thèm để ý hắn, tiếp tục nhìn điện thoại.

Dạ Lăng Hàn cầm chìa khóa xe rời đi.

Chờ đến khi hắn cầm theo hộp cơm trở lại phòng bệnh thì đã không còn bóng dáng Vân Dật ở đó nữa rồi.