Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 124: C124: Vết đánh dấu của anh đâu




Sau khi Tuế Tuế bị Vân Dật từ chối không chung đội, không khí xung quanh liền trở nên xấu hổ.

Nhưng đến khi Kỳ Kỳ đi về phía Tả Hựu Trạch, người xem lại được một phen cười muốn tắc thở.

【 Trạch Trạch, anh tự cầu phúc đi! 】

【 Đây là nghiệt duyên gì chứ? Tại sao? 】

【 Con bé đến! Con bé đến! Con bé cầm theo cả rau củ đến! 】

【 Các cậu có nhìn thấy biểu cảm của Tả Hựu Trạch không? Nếu không phải phát sóng trực tiếp, tôi nghĩ nhất định anh ấy sẽ bỏ chạy luôn. 】

【 Lần trước Trạch Trạch bị hố thảm! 】

【-60 điểm! Ha ha ha ha! Xin lỗi tôi buồn cười quá 】

【 Tiểu nha đầu này chính là bẫy đen của trò chơi. 】

【 Kì này tôi đã có thể đoán trước kết cục của Trạch Trạch luôn rồi.】

......

Kỳ Kỳ đi đến kéo tay Tả Hựu Trạch: "Anh ơi chúng mình chung đội nhé."

Vẻ mặt của Tả Hựu Trạch như đưa đám: "Vì sao nhóc lại chọn anh?"

Kỳ Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, rất nghiêm túc nói: "Anh ơi anh yên tâm đi, lần này nhất định chúng ta có thể thắng."

Tả Hựu Trạch thầm nghĩ: Tự tin của nhóc từ nơi nào mà ra thế.

Cuối cùng, Hàm Hàm chọn Dung Thành. Pudding chọn Vân Dật.

Sau khi phân đội xong, đoàn người đi ra nhà khỏi nhà trẻ đến một công viên ở ngoại ô.

Công viên đã chuẩn bị mọi thứ từ sớm, bốn nhóm lớn nhỏ đi vào trong lâu đài.

Đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ: "Nhiệm vụ của kì này là: Tìm kiếm ngôi sao thiên vương."

Tám người chưa nói gì, chờ đợi đạo diễn tiếp tục giảng giải nhiệm vụ.

Một phút sau......

Tả Hựu Trạch trừng mắt: "Xong rồi?"

Đạo diễn: "Xong rồi!"

Tả Hựu Trạch: "Chỉ có từng này?"

Đạo diễn: "Đúng rồi!"

Tả Hựu Trạch chán nản: "Manh mối đâu? Gợi ý đâu? Cái gì cũng không có sao chúng tôi có thể tìm đây? Ngôi sao thiên vương đó là người? Là đá quý? Hay là cái thứ đồ đặc biệt gì? Đạo diễn, ngài nói rõ hơn đi."


Đạo diễn: "Manh mối nhắc nhở đều có trong lâu đài, cậu phải tự đi tìm."

Tả Hựu Trạch: "......"

Dung Thành: "Trong lúc làm nhiệm vụ có thể bị loại sao?"

Đạo diễn: "Trong lâu đài có một thần chết, bắt được người đó có thể mở ra hình thức tàn sát."

Dung Thành: "Ở đây có trẻ con, không phải hơi khắc nghiệt hay sao."

Đạo diễn cười tươi rói, lộ ra hàm răng trắng: "Quy tắc ở trong lâu đài, mọi người hãy tự tìm đi."

Tả Hựu Trạch: "Hình như tôi đã hiểu rồi! Hỏi ba câu đều nói không biết cả ba. Cái gì cũng nói tự tìm. Đây là muốn ăn tự lăn vào bếp đúng không?."

Đạo diễn: "Rất chính xác!"

Sau khi nhiệm vụ chính thức bắt đầu, Vân Dật, Tả Hựu Trạch, Dung Thành ba người tự động đi cùng nhau, hoàn toàn cô lập Dạ Lăng Hàn ở một chỗ.

Tuế Tuế nhìn chằm chằm Pudding, ánh mắt toát lên sự hâm mộ.

Trực tiếp khiến các dì xem chương trình nước mắt lưng tròng, liên tiếp gọi lớn mong Vân Dật quay đầu lại nhìn Tuế Tuế.

Nhìn thấy Vân Dật bế Pudding lên, Tuế Tuế tức đến sắp khóc: "Đáng lẽ chú phải bế con chứ không phải Pudding."

Dạ Lăng Hàn xoa xoa đầu nhỏ của bé: "Chúng ta sẽ cướp chú về."

Tuế Tuế siết chặt tay nhỏ: "Nhất định phải cướp về."

Dạ Lăng Hàn với Tuế Tuế không đi theo ba người Vân Dật mà chọn độc hành.

Khi chiếu đến hai người Dạ Lăng Hàn, toàn bộ quá trình đều nghiêm túc tìm kiếm đồ vật.

【 Dạ tổng chơi rất nghiêm túc a.】

【 Dạ tổng là Alpha đỉnh nhất! Quá đẹp trai! aaaaaaa! 】

【 chỉ có hai bố con Dạ nghiêm túc, Trạch Trạch bên kia đang mở tiệc trà rồi. 】

【 Vừa nãy tôi nghe thấy Trạch Trạch nói bánh dày bánh gạo ở thủ đô ăn rất ngon! Còn nói ngày mai muốn ăn! ( cười khóc) bản chất tham ăn lộ hết ra ngoài rồi.】

【 Dung Thành đẹp trai quá! Tôi cảm thấy anh ấy với anh trai nhỏ Vân Dật rất xứng nha! Tôi muốn chèo thuyền. 】

【 Thành Vân CP! Thành Vân CP! Thành Vân CP! 】

【 Tôi thấy được lúc Dung Thành nhìn anh trai nhỏ trong mắt có ấm áp. 】

【 Dạ tổng nhìn anh trai nhỏ là kiểu muốn ăn luôn. 】

【 Dạ tổng nhìn anh trai nhỏ là ánh mắt xem trọng một Alpha. Dung Thành quá ôn nhu, sẽ không áp được anh trai nhỏ. 】


【 Anh trai nhỏ, anh nhận Dung Thành đi! 】

【 Anh trai nhỏ, chúng em khuyên anh nên mở hậu cung đi! 】

【 Mở hậu cung! Mở hậu cung! 】

【 Mấy người nhìn đi! A a a! Mau xem! 】

【 Dạ tổng...... tìm được thần chết rồi. 】

Trong một phòng ở tầng hai, Dạ Lăng Hàn cầm Satan lên nói với Tuế Tuế: "Bảo bối, may mắn đứng về phía chúng ta rồi."

Tuế Tuế cũng móc ra thêm một Satan, quơ quơ trước mặt Dạ Lăng Hàn: "Bố ơi, chúng ta đi thôi!"

Dạ Lăng Hàn dắt Tuế Tuế, kéo cửa đi ra khỏi phòng.

Trên màn hình, bóng hình của hai người bóng dáng như mọc ra cánh đen của chúa tể địa ngục vậy.

【 Hai bố con này muốn làm gì đây? 】

【 Đương nhiên là giết giết giết! 】

【 Dạ tổng: Không ai có thể đoạt vợ của ta! Tuế Tuế: Không ai có thể đoạt mẹ của Tuế Tuế! 】

【 Thảm án lâu đài cổ, bắt đầu rồi......】

【 Đoán xem đi, ai là người dính đầu tiên? 】

【 Tôi cảm thấy khẳng định không phải là anh trai nhỏ. Hai thần chết ấy, một cái cho Dung Thành, một cái cho Tả Hựu Trạch. 】

【 Đây là muốn để người mình yêu nhất giết cuối cùng sao? 】

【 Biến thái quá nha! 】

【 Dạ tổng chính là vai ác phúc hắc ngạo kiều! 】

【 Ta chính là vai ác! 】

【 Tôi muốn thấy Dạ tổng với anh trai nhỏ tương ái tương sát! 】

Mười lăm phút sau bỗng nhiên nghe thấy tiếng của đạo diễn: "Tả Hựu Trạch, loại!"

"Tả Hựu Trạch, Out!"

Hành lang tầng 3, Vân Dật với Pudding đang tìm kiếm thông tin hữu ích thì đột nhiên nghe thấy tin này, lúc ấy liền ngây ngẩn cả người.

Pudding mở lớn mắt: "Anh Hựu Trạch bị loại rồi."


Vân Dật cau mày, cảm thấy rất kỳ quái.

Nhiệm vụ mới bắt đầu được 40 phút, sao thần chết lại xuất hiện nhanh như vậy?

Tả Hựu Trạch đang cùng Dung Thành nói chuyện phiếm, nghe thấy thông báo lập tức ngớ người.

Cậu nhéo nhéo mặt: "Có phải tôi đang nằm mơ hay không?"

Dung Thành nói: "Hình như cậu thật sự bị loại rồi."

Có người mặc áo đen đi tới giữ chặt lấy cánh tay của Tả Hựu Trạch túm cậu ta về phía ngục giam.

Tả Hựu Trạch kêu lớn: "Rốt cuộc là sao thế này? Sao tôi lại bị loại?"

Hắn đi ngang qua Vân Dật: " Anh Vân Dật, nhất định là tên chó Dạ Lăng Hàn, khẳng định là hắn ta."

Vân Dật biết việc Tả Hựu Trạch bị loại có liên quan đến Dạ Lăng Hàn.

Cậu với Tả Hựu Trạch, Dung Thành vẫn luôn ở bên cạnh nhau, chỉ có Dạ Lăng Hàn không thấy bóng dáng.

Không phải hắn còn có thể là ai?

"Anh Vân Dật, anh phải trả thù cho em!"

Sau khi Tả Hựu Trạch dặn xong liền bị quẳng vào ngục giam.

Dung Thành đi đến bên cạnh Vân Dật nhíu mày nói: "Tôi với Hựu Trạch vẫn luôn ở bên cạnh nhau, thời điểm đi tìm vẫn rất luôn cẩn thận, không có động tới bất cứ thứ đồ kì lạ nào, rốt cuộc Hựu Trạch bị loại như nào? Chẳng lẽ Dạ Lăng Hàn còn có thể giết người từ xa?"

"Rất có khả năng." Vân Dật nói: "Manh mối trong tay chúng ta rất ít. Hiện tại thần chết trông như nào cũng không biết, thật sự rất bị động."

Dung Thành nói: "Chúng ta chia nhau ra hành động. Hai mươi phút sau, dù không tìm thấy manh mối vẫn phải quay lại tầng 1 tập hợp, như vậy tiện trao đổi tin tức hơn."

Vân Dật gật đầu, đưa theo Pudding đi đến các phòng tiếp theo.

Cậu vừa mới vào phòng thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tuế Tuế thò đầu vào cẩn thận nói: "Chú ơi, con có thể đi vào không?"

Có vết xe đổ của Tả Hựu Trạch, theo lý thuyết phải cảnh giác Tuế Tuế.

Nhưng đến khi nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của Tuế Tuế, Vân Dật không có cách nào để từ chối.

"Tuế Tuế." Vân Dật vẫy tay với bé.

Tuế Tuế lập tức chạy tới ôm lấy chân Vân Dật: "Chú ơi, vì sao chú không cùng một đội với con? Có phải chú ghét Tuế Tuế không?"

Tuế Tuế nói xong vành mắt đỏ bừng.

Vân Dật đau lòng vuốt khuôn mặt nhỏ của bé nói: "Chú không có ghét con! Có bố con ở đây, con nên ở cùng một đội với bố con."

Tuế Tuế thở dài: "Coi như vậy đi! Con tha thứ cho chú."

Vân Dật nhéo mặt bé: "Tuế Tuế, con với bố con tìm được cái gì rồi?"

Tuế Tuế móc từ trong túi ra một tấm card, trực tiếp đưa cho Vân Dật: "Vừa nãy con tìm được cái này, cho chú."

Vân Dật cầm lấy, là một đống kí tự phức tạp.

"Con đưa cho chú vậy con với bố con làm sao bây giờ?"

Tuế Tuế cười tủm tỉm: "Con muốn cho chú những thứ tốt nhất trên đời này."


Trong lòng Vân Dật cảm thấy rất ấm áp, cậu cực kỳ cảm động.

Tuế Tuế vẫy tay với cậu: "Chú ơi con phải đi rồi! Bố không biết con chạy đến đây, con phải nhanh nhanh quay về."

"Bố con ở đâu?" Ánh mắt của Vân Dật tối tăm.

Ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích.

Ngón tay nhỏ của Tuế Tuế chỉ về một hướng: "Bố con đang tìm đồ ở kia ạ."

Vân Dật xoa đầu Tuế Tuế: "Tuế Tuế, con với Pudding ở chỗ này chờ chú một lát nhé. Chú đi tìm bố con có việc."

Tuế Tuế gật đầu: "Được ạ! Bọn con sẽ ở yên đây, nơi nào cũng không đi."

Vân Dật đi về phía Dạ Lăng Hàn đang đứng, mới vừa bước lên hành lang bước chân đột nhiên cứng đờ!

Dung Thành đang tìm đồ ở tầng 1, đột nhiên ngửi được một mùi hương nhàn nhạt.

Tuy rằng mùi rất nhạt, nhưng vẫn là khiến hắn trợn trừng mắt.

Là mùi của tin tức tố!

Đối với Dung Thành thì đây vẫn là mùi hương trong kí ức của hắn, là mùi tin tức tố Omega của Kỷ Nhiên.

Cả đời này hắn sẽ không quên.

Dung Thành ném đồ vật trong tay xuống, xoay người chạy lên tầng.

Vân Dật đang phát tình sao?

Tại sao lại phát tình lúc này?

Hắn nhất định phải tìm thấy cậu trước Dạ Lăng Hàn, cho cậu một đánh dấu tạm thời.

Dung Thành chạy về phía mùi hương toả ra, vừa chạy lên tầng hai thì thấy Dạ Lăng Hàn đang kéo cánh tay của Vân Dật kéo vào trong phòng.

Trong lòng Dung Thành đột nhiên run lên, ánh mắt hiện ra tàn khốc.

Hắn chạy nhanh đi lên trước nhưng vẫn chậm một bước, cửa phòng đã đóng rầm lại.

Dạ Lăng Hàn đè Vân Dật lên cửa, nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Em phát tình?"

Đang ở trong chương trình nên Vân Dật hẳn đã dùng thuốc ức chế từ trước.

Có lẽ mấy năm nay đã uống quá nhiều thuốc ức chế nên cơ thể đã xuất hiện kháng thể.

Lúc này cậu không thể thoát được.

Một mặt chật vật bị Dạ Lăng Hàn nhìn thấy, Vân Dật cảm thấy cực kì xấu hổ, cậu liếc hắn nghiến răng nói: "Anh mau buông tôi ra!"

Dạ Lăng Hàn kéo cổ tay của cậu ra rồi vạch cổ tay áo lên, phát hiện không có bất cứ dấu vết đánh dấu nào.

"Vết đánh dấu anh để lại cho em đâu?"

Vân Dật giằng tay lại thở phì phò nói: "Anh nói bậy gì đó?"

Dạ Lăng Hàn ghì chặt bờ vai của cậu đè lên cửa, ngữ khí lạnh dần xuống: "Em xoá vết cắn của tôi đi? Kỷ Nhiên, rốt cuộc em muốn thế nào? Em có biết rằng bốn năm qua, tôi đã trải qua những ngày tháng như nào hay không? Em hận tôi, oán tôi, tôi đều có thể hiểu. Nhưng Tuế Tuế vô tội! Sao em có thể bỏ nó mà đi làm thiếu gia của Vân gia chứ?"