Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 121: C121: Dạ tổng của chúng ta là sói xám




Trong phòng khách im lặng đến đáng sợ, kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Dạ Lăng Hàn với Vân Dật ai cũng không nói chuyện, chỉ ôm nhau giống một đôi tình nhân.

Người yêu cuối cùng cũng đã quay về bên cạnh, điều này đối với Dạ Lăng Hàn mà nói quả thực giống như ông trời ban ân.

Hắn ôm Vân Dật, giống như là ôm bảo vật trân quý.

Dạ Lăng Hàn rất muốn thời gian dừng lại ngay lúc này, như vậy Vân Dật sẽ không lạnh nhạt đẩy hắn ra nữa.

Nhưng mà, hạnh phúc thì luôn ngắn ngủi.

"Chú ơi, sao chú lại không đi tìm con?"

Tuế Tuế phồng má nói kèm theo tiếng chân đến gần lập tức đánh vỡ bầu không khí ấm áp yên lặng trong phòng khách.

Vân Dật ngay lập tức phản ứng lại, nhanh chóng đẩy người đàn ông trước mặt ra rồi giật mạnh khăn lụa xuống.

Cậu siết chặt bàn tay chuẩn bị đấm Dạ Lăng Hàn một trận.

Đối diện với đôi mắt trong trẻo của Tuế Tuế, nắm đấm của cậu đứng giữa không trung không có hạ xuống được.

Không thể để trẻ con nhìn thấy cảnh bạo lực.

Nhưng không đánh Dạ Lăng Hàn thì cậu khó chịu lắm, trong lúc chần chừ, Dạ Lăng Hàn nắm lấy cổ tay của cậu kéo xuống.

Vân Dật giằng tay ra, u lãnh lườm hắn, đôi mắt ấy như muốn chém hắn thành từng mảnh.

Tuy Dạ Lăng Hàn đã dự đoán được kết quả này nên đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không khỏi bi thương khổ sở.

Hắn khẽ thở dài, nghiêng đầu hạ giọng nói: "Có trẻ con ở đây, có chuyện gì trong lát nữa lại nói."

Nếu ánh mắt có thể hóa thành đao nhọn Dạ Lăng Hàn sớm bị ánh mắt của Vân Dật lăng trì xử tử.

Vân Dật hận người đàn ông này đến thấu xương, di chuyển dịch sang một bên không muốn đứng cùng hắn.

"Chú ơi."

Tuế Tuế bổ nhào lên đùi Vân Dật ngẩng mặt nhìn cậu: "Sao chú lại không đi tìm Tuế Tuế? Con chờ đến nỗi sắp thành ông cụ rồi."

Vân Dật bị bé chọc cười: "Tóc con vẫn còn đen lắm."

Vân Dật cười, phảng phất như có thể đẩy lùi phồn hoa của thế gian, đánh thẳng vào tâm của người.

Dạ Lăng Hàn si ngốc nhìn cậu, hận không thể mạnh mẽ ôm lấy cậu.

Cảm nhận được ánh mắt cực nóng trên người mình, Vân Dật không ngẩng đầu cũng biết ánh mắt này thuộc về ai.


Cái tên hỗn đản Dạ Lăng Hàn này!

Trong lòng Vân Dật chửi thề một tiếng, hận không thể một đấm sưng mặt tên khốn kia.

Cậu nhanh chóng cúi đầu nhìn về phía bánh bao nhỏ trong lòng.

Vẫn là Tuế Tuế đáng yêu nhất, để khuôn mặt xinh đẹp của Tuế Tuế thanh tẩy đôi mắt.

Rõ ràng là hai bố con nhưng Tuế Tuế nhìn xinh đẹp hoạt bát hơn Dạ Lăng Hàn nhiều. Sao lại có chênh lệch lớn như thế chứ? Vân Dật cẩn thận phân tích một chút, cảm thấy tính cách đáng yêu của Tuế Tuế nhất định là di truyền từ mẹ của bé.

"Chú ơi chú chơi game với con đi."

Tuế Tuế kéo Vân Dật không buông tay, kéo về hướng TV.

Vân Dật không nhúc nhích, lắc đầu nói với bé: "Tuế Tuế, chú phải đi về."

"Không được!" Tuế Tuế ôm

chầm lấy Vân Dật, dùng sức ôm lấy hai chân cậu, bé cực kì kích động: "Không được! Không được! Chú đã nói sẽ chơi với con mà! Chú không thể đi!"

"Là chú có việc cần hoàn thành không thể ở lại chơi với con nữa. Không phải bố con đã quay về rồi sao?"

Vân Dật vừa dứt lời, Tuế Tuế liền buông chân cậu ra đẩy Dạ Lăng Hàn ra ngoài cửa: "Bố ơi, công ty bận rộn như vậy bố đi công ty đi! Nhanh lên đi thôi! Bố vất vả rồi, cố lên bố nhé."

Dạ Lăng Hàn dở khóc dở cười: "Bố vừa trở về con lại muốn bố đi là sao. Con chỉ cần chú không cần bố?"

"Chú chăm con là được rồi! Bố ơi bố mau đi đi!"

Tuế Tuế đưa chìa khóa xe cho Dạ Lăng Hàn: "Bố ơi, trên đường chú ý an toàn! Bye Bye!"

Nhìn thấy bé con cố gắng đuổi Dạ Lăng Hàn ra ngoài, không biết tại sao Vân Dật cảm thấy rất tự hào.

Cậu biết như vậy là không đúng đành mở miệng khuyên can nói: "Tuế Tuế, chú thật sự phải đi rồi! Để bố con ở lại chăm con."

"Con không thích bố, bố chỉ toàn hôn hôn chú, con ghét bố nhất."

Tuế Tuế nói như vậy khiến Vân Dật đỏ bừng mặt mũi.

Cậu phẫn nộ trừng mắt Dạ Lăng Hàn.

Dạ Lăng Hàn cười nói: "Em đừng nhìn anh như thế. Việc này cũng không thể trách anh được, muốn trách thì chỉ trách em lớn lên quá xinh đẹp."

"Câm miệng!" Vân Dật quát lên trầm giọng nói: "Còn nói thêm nửa câu tôi cho anh đẹp mặt luôn đấy."

Dạ Lăng Hàn lập tức ngậm miệng, không dám nói lời nào.


"Tuế Tuế!" Vân Dật cúi đầu nhìn Tuế Tuế: "Về sau không được nói những lời như vậy nữa, không được nói với bố con những lời như thế."

"Không nói! Tuế Tuế về sau đều không nói!" Tuế Tuế vươn bàn tay ú nu ú nần bịt miệng nhỏ. Đôi mắt đen láy lúng liếng không chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Dật, như là muốn xin cậu khoan dung.

Vân Dật mềm lòng, một câu nặng lời cũng không nói được.

Vân Dật ngồi xổm xuống ôm Tuế Tuế: "Chú thật sự phải đi, hôm nào lại gặp. "

"Không được! Con không muốn chú đi đâu."

Tuế Tuế ôm cổ Vân Dật khóc nức nở.

Bé con khóc đến cực kì đáng thương, nước mắt nóng hổi rơi lên cổ cậu khiến trái tim cậu nhói đau.

"Tuế Tuế, con đừng khóc." Vân Dật luống cuống tay chân an ủi, nhưng Tuế Tuế nghe không vào, bé cứ khóc lớn, nước mắt liên tục chảy xuống.

Khuôn mặt nhỏ ấy khiến Vân Dật đau lòng muốn chết, hận không thể đem tất cả thứ tốt nhất trên đời này đến để dỗ bé cười.

Bộ dáng vừa nôn nóng vừa bất đắc dĩ của Vân Dật khiến Dạ Lăng Hàn cảm thấy cực kì đáng yêu, lúc trước hắn bị thằng nhóc này hành đến nghi ngờ nhân sinh, hiện tại cũng đến lượt Vân Dật.

Vân Dật vừa ngẩng đầu thì thấy Dạ Lăng Hàn cười như không cười mà nhìn cậu, trong lòng nổi đoá lên.

Người này còn thờ ơ đứng đó, còn không thèm đến dỗ bé. Rốt cuộc có phải bố thật không vậy?

Dưới ánh mắt áp lực của Vân Dật, lương tâm của Dạ Lăng Hàn cuối cùng cũng trào ra: "Em ở đây chơi với nó đi, 9h anh về. Lát nữa anh sẽ gọi đồ ăn đến, hai người ở nhà ăn cơm."

"Tôi......"

Vân Dật muốn nói "Tôi có việc phải đi rồi" mới nói được một chữ, Dạ Lăng Hàn đã quay người đi nhanh ra cửa.

Vân Dật: "......"

"Chú ơi, bố con đi rồi" Lông mi Tuế Tuế còn vương nước mắt, nhưng bé cũng đã cười: "Ha ha! Không còn ai làm phiền chúng ta nữa rồi."

"Chú ơi chú ơi, chúng ta chơi game đi!"

Tuế Tuế giữ chặt tay Vân Dật kéo cậu lên sofa.

Việc đã đến nước này, Vân Dật cũng không thể để Tuế Tuế một mình rồi rời đi được.

Cậu chơi với Tuế Tuế vài trò, Tuế Tuế đột nhiên nói: "Con muốn ăn sườn xào chua ngọt. Chú ơi, chú có thể gọi cho bố con được không ạ? Bảo bố gọi cả bánh kem nữa."

"Nhà con không có điện thoại?" Vân Dật nhìn thấy trong phòng khách có cái điện thoại bàn.


"Hỏng rồi ạ." Tuế Tuế lấy di động trong túi áo của Vân Dật gọi cho Dạ Lăng Hàn nói đồ ăn bé muốn ăn, còn rất chu đáo gọi cho Vân Dật một phần bánh kem, một phần pudding.

Bên này Tuế Tuế vừa ngắt điện thoại xong, điện thoại bàn trong biệt thự đột nhiên vang lên.

Vân Dật nhíu mày: "Điện thoại hỏng rồi?"

"Khả năng là không hỏng nữa rồi ạ." Tuế Tuế cong khóe mắt cười.

Vân Dật nhìn gương mặt tươi cười của bé cảm thấy Tuế Tuế cố ý muốn tự gọi cho Dạ Lăng Hàn.

Chờ Tuế Tuế đưa điện thoại cho cậu, hai người lại chơi trò xếp hình.

Phục vụ mang cơm đến, Vân Dật với Tuế Tuế ăn cơm xong hai người xem phim hoạt hình.

Lúc 8 giờ Tuế Tuế nói với Vân Dật: "Chú ơi chú tắm cho con đi."

Buổi trưa này, Vân Dật với Tuế Tuế ở chung với nhau rất hài hoà, khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp.

Nghe thấy yêu cầu của Tuế Tuế Vân Dật không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.

Giúp Tuế Tuế tắm xong rồi ru bé ngủ, Vân Dật nhìn đồng hồ đã 9 giờ, lúc này mới đi ra khỏi phòng của Tuế Tuế.

Cậu đi ra khỏi biệt thự, lái xe đến bóng râm gần đấy, đỗ ở đó nhìn về phía biệt thự.

Chờ đến 9 giờ Dạ Lăng Hàn trở về Vân Dật mới yên tâm rời đi.

*

Mấy ngày sau đó, Tuế Tuế lại gọi cho Vân Dật mời cậu đến nhà chơi, Vân Dật đều tìm cớ từ chối.

Vân Dật không muốn đối mặt với Dạ Lăng Hàn, cậu đối với người đàn ông này có một loại tình cảm phức tạp.

Không hình dung được khiến cậu rất hoảng hốt.

Lần đầu tiên Vân Dật có ý định tránh né một người, cậu không nghĩ sẽ gặp Dạ Lăng Hàn.

Cho dù cậu rất thích Tuế Tuế, cũng không muốn dây dưa không rõ với người đàn ông này.

Rất nhanh tới tập ba của 《 nhỏ mà lanh 》.

Vân Dật với Tả Hựu Trạch đều là khách mời của kì này, hai người đã sớm đến nhà trẻ.

Lần này quay là chọn ngày nghỉ, nhà trẻ trống không, chỉ có vài bạn nhỏ quay chương trình với một vài cô giáo tham gia.

Hai tập trước, trừ tập một bảo mật nên không có người đến với chụp ảnh, đến tập hai người đến mới tương đối nhiều.

Lần này ghi hình, Tả Hựu Trạch nhận ra có cả một biển người.

Hắn nhìn thấy có rất nhiều fans cầm lightstick đứng ở ngoài vẫy tay hò hét với hắn.

Tả Hựu Trạch vẫy tay lại, fans lập tức hét lên.

"Trạch Trạch, em yêu anh!"


"Trạch Trạch, cố lên! Lấy quán quân!"

"Trạch Trạch, em phải sinh cho anh đủ 12 con giáp mới thôi."

......

Tả Hựu Trạch mỉm cười xán lạn.

"Anh trai nhỏ, ở bên này!"

"Không cần tạo CP với Dạ tổng nữa, em lấy trộm tiền của chồng em nuôi anh."

"Lăng Vân CP vĩnh viễn không ngã!"

"Không thể! Em đi đào quặng nuôi anh!"

"Lăng Vân CP vạn tuế!"

"Tôi không đồng ý!!!!"

Mắt thấy các bang phái khác sắp đánh nhau đến nơi, fans của Tả Hựu Trạch cũng xen vào.

"Là Trạch Trạch nhà tôi không thơm sao? Vì sao mấy người không hô CP Vân Trạch?"

" CP Vân Trạch vạn tuế!"

"Trạch Trạch anh phải kiếm nhiều tiền nuôi anh trai nhỏ!"

"Trạch Trạch chính là chó con anh trai nhỏ Vân Dật nuôi."

"Không đúng là chó săn nhỏ!"

" Dạ tổng của chúng tôi là sói xám! Idol chó săn của mấy người đều không bằng."

Vân Dật: "......"

Tả Hựu Trạch: "......"

Tổ nhân viên công tác sợ hãi fans các trạm idol, thật sự sắp xung đột rồi liền lập tức đưa Vân Dật với Tả Hựu Trạch vào nhà trẻ.

Lúc hai người đi vào phòng họp, bên trong chỉ có hai người bọn họ.

Tả Hựu Trạch khá tò mò khách mời lần này, hỏi đạo diễn: "Đạo diễn, lần này có mấy vị khách mời?."

Đạo diễn nói: "Tính cả hai người là bốn khách mời. Hai người đã đến từ sớm, hai người khác đang trên đường đến."

Tả Hựu Trạch tò mò hỏi: "Ngài nói trước một chút đi."

"Cứ bình tĩnh đã." Đạo diễn cười thần bí: "Hai người này đều già vị rồi. Một trong số đó còn có địa vị, tuyệt đối ngoài dự kiến của hai người."

"Thật sự ghê gớm vậy sao?" Tả Hựu Trạch nhíu mày, trong đầu nghĩ đến những người có vị thế trong cái ngành này.

Nhìn một đám người vây quanh người đàn ông, ánh mắt Vân Dật lập tức trầm xuống.