Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 119: C119: Đưa đến tận cửa




Xuất phát từ bản năng Vân Dật nắm lấy tay của đối phương vặn ngược đè lên cửa.

"A! Đau...... Đau......"

Giọng nói cực kì quen thuộc, cùng lúc đó tin tức tố của Omega quanh quẩn trong không khí.

Vân Dật đã quá quen với mùi này, mỗi tháng đều phải ngửi thấy vài lần.

"Sao cậu lại tới đây?" Vân Dật buông tay ra, bật đèn hành lang.

Omega trẻ tuổi lớn lên rất xinh đẹp, còn có một đôi mắt cực kì mê người.

Lúc này đây, cặp mắt phượng kia đang ai oán nhìn Vân Dật: "Anh Dật, có phải anh quên em rồi không? Anh xem, đến mùi của em anh cũng không nhớ nữa."

Vân Dật tránh Minh Khê đang sấn đến, đau đầu xoa mày: "Minh Khê, cậu đừng đùa nữa."

"Em không có đùa." Minh Khê chớp mắt, rất nghiêm túc nói: "Em chính là dâng tận cửa mời anh! Anh ngủ với em đi. Ngủ với em đi!"

Minh Khê lớn lên rất đẹp, là Omega xinh đẹp nhất trong tất cả các Omega Vân Dật từng gặp.

Tuy rằng mặt mũi khá giống phụ nữ, nhưng khí chất không giống chút nào. Xinh đẹp kiểu gãi đúng chỗ ngứa, cho người ta một loại cảm giác cực kì dễ chịu.

Omega ưu tú như thế chủ động bày tỏ tình cảm, năm lần bảy lượt bò lên giường nhưng Vân Dật không có chút ham muốn nào với phương diện kia.

Cậu mở cửa, ý tứ từ chối rất rõ ràng.

"Đã không còn sớm nữa cậu mau đi nghỉ ngơi đi."

Minh Khê đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn thẳng mắt của Vân Dật: "Anh Dật, anh không thích điểm nào của em, em nhất định sẽ sửa."

Vân Dật: "Cậu rất tốt, nhưng tôi chỉ coi cậu như em trai mà thôi."

"Em trai cái gì? Em không thèm! Em chỉ muốn làm vợ của anh thôi, nếu không thì anh coi em là chồng, còn lại không có cách gọi khác."

Minh Khê đi theo Vân Dật bốn năm, trong năm người bọn họ chỉ có Minh Khê đi theo Vân Dật lâu nhất.

Nhưng mặc dù quen Vân Dật lâu như thế Vân Dật cũng chưa từng thích cậu, điều này khiến kiêu ngạo trong xương cốt của Minh Khê cảm thấy rất thất bại.

Tại sao lại không thích cậu chứ?

Trời sinh không phải Alpha có ham muốn chinh phục Omega hay sao?

Tại sao đưa đến tận cửa rồi mà Vân Dật vẫn không muốn.

Minh Khê ủy khuất đến đỏ mắt, đáng thương mà nhìn Vân Dật, ngón tay nhẹ nhàng túm lấy cánh tay áo của anh: "Anh, anh không cần đánh dấu em, em làm công cụ ấm giường cho anh cũng được."

"Xằng bậy!" Vân Dật hất tay Minh Khê ra nghiêm mặt nói: "Cậu có biết cậu đang nói cái gì không vậy? Cậu cứ như vậy đến tôn nghiêm cũng sẽ không còn đâu."

"Em không cần tôn nghiêm, em chỉ muốn anh thôi."

Minh Khê nhào đến ôm eo Vân Dật: "Em không có thân thích, chỉ có anh. Nếu anh không cần em vậy em biết làm cái gì bây giờ?"


Nhớ tới thân thế của Minh Khê, Vân Dật không đành lòng trách cậu nữa, đỡ bờ vai của cậu ta: "Tôi thật sự không có suy nghĩ khác đối với cậu. Đừng lãng phí thời gian lên người tôi, hãy tìm một người tốt xứng đáng với cậu ấy."

"Nhưng em chỉ thích anh thôi." Minh Khê ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn bi thương: "Đời người ngắn ngủi vài chục năm, em hà tất gì phải ủy khuất chính mình ở bên một người mình không yêu chứ? Như vậy là không công bằng với bản thân, đối với đối phương cũng không công bằng."

"Minh Khê." Vân Dật thở dài: "Thế gian này thứ không thể bắt ép chính là tình cảm. Tôi không thích cậu, nếu cứ như vậy mà ở bên cậu thì đó chỉ là trách nhiệm mà thôi. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh người tôi yêu, cũng sẽ đánh dấu người tôi yêu."

Lời này Minh Khê đã nghe Vân Dật nói qua rất nhiều lần rồi, nhưng đã bao năm qua bên cạnh Vân Dật vẫn chẳng có ai.

Anh giữ mình trong sạch đến nỗi tình nhân cũng không có, điểm này khiến Minh Khê không thể hiểu nổi.

Thân là một Alpha, còn là Alpha ưu tú như vậy lại chưa từng đánh dấu qua bất kì Omega nào, đây là điều không bình thường chút nào hết.

Minh Khê rốt cuộc không kìm nén được nữa, lớn tiếng hỏi: "Anh Dật, có phải anh có người anh yêu rồi đúng không?"

Vân Dật nghe xong lại hơi ngây người.

Trong nháy mắt, một gương mặt thoát khỏi khống chế hiện ra trong đầu cậu.

Mặt của người nọ khiến Vân Dật như bị sét đánh.

Đó là khuôn mặt của Dạ Lăng Hàn.

Cậu gấp gáp cao giọng nói: "Tôi không có thích ai cả."

"Vậy vì sao anh vẫn còn độc thân chứ? Tuổi này của anh nên lập gia đình rồi. Dù không lập gia đình thì cũng nên tìm người yêu."

Minh Khê nhìn thẳng đôi mắt của Vân Dật đôi mắt, "Chẳng lẽ anh muốn độc thân cả đời?"

"Tạm thời tôi không có tâm tư cho chuyện này."

Vân Dật đau đầu: "Minh Khê, chắc hẳn là cậu mới xuống máy bay. Múi giờ cũng lệch nên hãy đi nghỉ sớm đi. Ngày mai tôi đưa cậu đi gặp đạo diễn."

Minh Khê nhìn thấy Vân Dật có khúc mắc, cậu còn muốn dò hỏi thêm chút nữa nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Cậu hiểu thế nào là một vừa hai phải, nếu thật sự quá trớn thì cơ hội ở cạnh Vân Dật cũng không còn.

Minh Khê rũ đầu, rầu rĩ nói: "Anh Dật, vậy anh cũng đi nghỉ sớm một chút nhé."

Cậu vừa ra khỏi phòng thì đụng mặt với một người đang đi đến.

Minh Khê ngẩng đầu nhìn Tả Hựu Trạch, biểu cảm rất khó coi.

Cậu muốn vòng qua đi, cánh tay của Tả Hựu Trạch duỗi ra chặn đường đi của cậu: "Minh Tiểu Khê, sao thế? Nhìn thấy anh trai mà không biết chào hỏi à?"

"Đối với tôi anh chỉ là không khí mà thôi." Minh Khê liếc hắn một cái sau đó đi về phòng mình.

Tả Hựu Trạch đi theo phía sau cậu, nhìn chằm chằm bóng dáng của cậu, rất hứng thú hỏi: "Lại bị đuổi ra ngoài?"

Minh Khê đang bực sẵn, vừa nghe xong câu hỏi liền lập tức quay lại nhìn: "Anh muốn cười thì cười nhanh lên, cười xong thì cút ngay."

"Cậu ăn đau lại trút lên anh đây là sao." Tả Hựu Trạch hừ nói: "Anh đây chẳng qua muốn trêu cậu thôi, cậu gấp cái gì?"


"Anh muốn chê cười tôi thì cứ nói thẳng, tôi đứng đây cho anh nhìn."

Minh Khê con thú nhỏ đang nhe nanh, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy cáu kỉnh, khác xa với sự đáng yêu trên màn ảnh: "Anh mau nhìn đi, nhìn cho kĩ vào! Tôi muốn ngủ với Vân Dật đó, thì sao? Chẳng lẽ anh không muốn?"

Tả Hựu Trạch rất nghiêm túc nói: "Muốn."

"Nếu không phải coi cậu là anh em, tôi sớm đánh sưng đầu cậu rồi."

Cánh tay trắng nõn của Minh Khê siết thành nắm đấm.

Tả Hựu Trạch nắm lấy cổ tay của cậu cười nói: "Không phải anh chê cười cậu đâu, nhưng nắm đấm này đấm vào người chỉ như muỗi chích thôi."

"Mau cút ngay!" Minh Khê đạp cho Tả Hựu Trạch một cái.

Nhưng chẳng có chút lực nào, Tả Hựu Trạch lại lảo đảo ngả vào người cậu bắt đầu chơi xấu: "A! Chân anh không đi được nữa rồi! Cậu phải chịu trách nhiệm với anh cả đời này."

"Tránh ra!" Minh Khê đẩy mặt Tả Hựu Trạch ra, đẩy hắn ra khỏi người, sắc mặt nghiêm túc nhìn hắn: "Đừng có đùa nữa! Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh."

Tả Hựu Trạch hít nhẹ, vẻ mặt mê mang: "Mùi trên người em hình như càng ngày càng ngọt hay sao ấy, có mùi của Macaron vị dâu tây, ngọt ngào muốn cắn một miếng quá."

"Tả Hựu Trạch!" Minh Khê giận dữ lườm hắn.

Tả Hựu Trạch cộng sự với cậu ba năm nên biết được cậu chỉ mềm trước mặt Vân Dật thôi, với người ngoài tuyệt đối kiểu muốn sống thì mau tránh xa một chút.

Hắn thu hồi biểu cảm vui cười, nghiêm mặt nói: "Cậu muốn nói cái gì? Là về anh Dật? Trong miệng cậu ngoại trừ anh ấy ra anh đây không nghĩ ra được cái gì khác."

"Anh cũng không tính là quá ngốc." Minh Khê mở cửa phòng, sau khi đi vào thì nói vơi Tả Hựu Trạch: "Vào rồi nói, ngoài hành lang nói không tiện."

Tả Hựu Trạch đi vào phòng ngồi xuống sofa: "Chuyện gì mà thần thần bí bí thế?"

"Anh xem tập hai của《 nhỏ mà lanh 》 chưa?"

Minh Khê lấy Ipad trong túi ra, kết nối Wifi của khách sạn.

"Vừa mới ở đó về nên chưa có xem. Cậu xem rồi?" Tả Hựu Trạch chống cằm, tạo ra một tư thế cực mê người: "Thế nào? Anh có đẹp trai không?"

Minh Khê không có tâm tư đi đánh giá nhan sắc của hắn, sắc mặt cậu rất ngưng trọng nói: "Dạ Lăng Hàn ở chỗ quay tiết mục."

Tả Hựu Trạch nói: "Con của hắn là khách mời."

"Sự thật còn phức tạp hơn anh tưởng." Minh Khê mở tập hai đưa cho hắn xem: "Anh tự xem đi."

Tả Hựu Trạch nhận Ipad, đầu tiên là nhìn thấy Tuế Tuế xoay người kinh ngạc nhìn về phía người quay phim, một loạt bình luận đổ xô lên.

【 Đã hiểu, đây là do cục cưng Tuế Tuế nhìn thấy bố của bé.】

【 Thật hay giả thế? Người khiêng camera là Dạ tổng? 】


【 Wow! Đến lúc làm bố bảo vệ con trai. 】

【 Nói cho các cậu biết! Dạ tổng với anh trai khẩu trang hình như có gian tình. 】

【 Là thật sự! Là thật sự! Là thật sự! 】

【 CP Lăng Vân thiên thu vạn đại. 】

【Gian tình ở đâu? Ở đâu? Ở đâu? 】

【 Đoạn 1:24 phút ấy...... Quá kích thích. 】

Tả Hựu Trạch làm theo bình luận, tua đến đoạn 1 tiếng 24 phút đó.

Hắn nhìn thấy Vân Dật trên màn hình quay đầu lại nhìn chằm chằm phía sau, ánh mắt rất phức tạp.

Kết hợp với các bình luận trước đó, Tả Hựu Trạch biết Vân Dật đã nhìn thấy Dạ Lăng Hàn.

Vân Dật đeo khẩu trang nhìn không thấy biểu cảm, nhưng ánh mắt âm u kia lúc nào cũng có thể nhấc lên sóng dữ.

Tả Hựu Trạch cau mày, trong lòng hiện ra vài phần lo lắng.

Ánh mắt của Vân Dật rõ ràng rất tức giận, thoạt nhìn như là có hận thù rất lớn với Dạ Lăng Hàn.

Theo lý thuyết, hôm nay hẳn là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt, Vân Dật cũng nói, Dạ Lăng Hàn tới tìm anh chỉ để nói chuyện hợp tác.

Chẳng lẽ nói chuyện hợp tác còn có thể nói ra thù?

Đáng lẽ ra ba ngày nữa Minh Khê mới cùng Giang Dục đến Long Tê, nhưng sau khi nhìn thấy bình luận trên mạng cậu nhận ra có điểm không thích hợp rồi vội bay từ Vân Lai sang đây.

Nam thần cậu yêu thầm nhiều năm lại lên CP với người khác, Minh Khê thật sự nhịn không nổi.

"Tả Hựu Trạch, rốt cuộc chuyện này là sao chứ? Bảo anh để ý anh Vân Dật một chút, anh để ý thế này sao?"

Tả Hựu Trạch trầm giọng nói: "Anh đã hỏi qua anh Dật, anh ấy nói Dạ Lăng Hàn tìm anh ấy chỉ để bàn chuyện hợp tác. Nên nói những gì anh đây cũng nói rồi, dành cả đêm tra xét đời tư của Dạ Lăng Hàn. Anh Dật nói, bọn họ đều là Alpha, căn bản không có khả năng ở bên nhau."

Minh Khê khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: "Anh tra được cái đấy mà cũng khoe à! Anh có biết hay không, người yêu cũ của Dạ Lăng Hàn rất giống anh Dật Vân đó."

Mặt của Tả Hựu Trạch đầy khiếp sợ: "Cậu nói cái gì?"

"Có một người đã đào lại nói năm đó Dạ Lăng Hàn vì người yêu cũ của hắn...... Nói đúng hơn là vợ trước mà thiếu chút ném luôn Long Tê này đi. Sau đó vợ trước của hắn không may thiệt mạng, để lại một đứa con cho hắn."

Minh Khê rành mạch nói, Tả Hựu Trạch thất thanh: "Là Tuế Tuế......"

"Đúng vậy, chính là Tuế Tuế!" Minh Khê thở dài: "Đứa nhỏ này cũng quá đáng thương, mới vừa sinh ra đã mất mẹ. Người yêu chết, Dạ Lăng Hàn đã sa sút rất nhiều năm."

Trong đầu Tả Hựu Trạch ầm ầm vang lên: "Ý của cậu là...... lần này Dạ Lăng Hàn tới làm người quay phim, không phải vì Tuế Tuế, mà là anh Vân Dật? Bởi vì anh Vân Dật giống với người hắn yêu nên nảy ra hứng thú với anh ấy?"

Minh Khê tức muốn hộc máu mà nói: "Rõ ràng tên khốn nạn họ Dạ này coi anh ấy là thế thân mà."

Kinh ngạc qua đi, Tả Hựu Trạch nhanh chóng bình tĩnh lại: "Trước tiên đừng quá xúc động! Chờ chúng ta có đầy đủ bằng chứng rồi đưa cho anh Vân Dật xem, giờ nói cái gì cũng không thuyết phục đâu. Lại nói, anh ấy với Dạ Lăng Hàn không có nhiều cơ hội gặp nhau lắm. Chúng ta khẩn trương quá mức sẽ khiến anh ấy khó chịu."

"Đây không gọi là khẩn trương quá mức, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo." Minh Khê nhớ tới hôm nay Vân Dật lại từ chối cậu, đáy lòng đặc biệt ủy khuất: "Anh Vân Dật không thích tôi tôi cũng không bắt buộc. Tôi có thể nhường anh ấy cho người khác, nhưng chỉ có thể là một trong ba người các anh thôi, người khác không thể động vào anh ấy."

Tả Hựu Trạch xoa đầu Minh Khê: "Được rồi! Nghỉ ngơi đi! Mọi chuyện giao lại cho anh."

Minh Khê dùng sức gật đầu.


*

Tập hai và tập ba cách nhau hai tuần.

Trong khoảng thời gian này, Vân Dật vẫn ở lại thủ đô.

Ở khách sạn không có phương tiện đi lai, thư ký đành mua hai căn nhà ở đây, còn mua thêm xe bảo mẫu.

Sau khi chuyển nhà xong Vân Dật mới nhớ, đã vài ngày rồi cậu với Tuế Tuế vẫn chưa gặp nhau.

Tuy rằng mỗi ngày Tuế Tuế đều nhắn tin, gọi điện cho cậu, nhưng Vân Dật không nhìn thấy bé cái là trong lòng cồn cào không chịu được.

Cố gắng nén được đến giờ cơm tối, Vân Dật thật sự không nhịn được mà gọi điện thoại cho Tuế Tuế.

"Chú!" Giọng nói vui vẻ của Tuế Tuế truyền qua loa, nghe xong cả người Vân Dật thoải mái không thôi.

"Tuế Tuế, con đang làm cái gì thế?" Vân Dật đôi mắt mang theo sủng nịch mà chính cậu không nhận ra.

"Con...." Tuế Tuế tạm dừng một lát nói: "Con đang ở nhà. Ở nhà một mình rất nhàm chán ạ."

Vân Dật nhíu mày hỏi: "Sao con lại ở nhà có một mình vậy?"

Tuế Tuế ngồi trên sofa biệt thự nhìn Dạ Lăng Hàn bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi hắn nên nói như thế nào?

Dạ Lăng Hàn chỉ cho bé vài cái thủ thế, chỉ ra cửa, dùng khẩu hình nói: Nói bố đến công ty.

Tuế Tuế lập tức nói: "Dạ, là bố con có việc gấp nên đến công ty rồi ạ. Chú có thể đến chơi với con được không ạ?"

"Này......" Vân Dật do dự.

Cậu muốn gặp Tuế Tuế, nhưng không muốn nhìn thấy Dạ Lăng Hàn.

"Chú, chú đến đây đi! Chú đến đây đi! Tuế Tuế nhớ chú lắm!"

Giọng nói cầu xin của Tuế Tuế khiến Vân Dật không thể cự tuyệt: "Được, bây giờ chú sẽ đến, ngoan ngoãn ở nhà chờ chú!"

"Oa, thích quá." Tuế Tuế hoan hô ra tiếng.

Sau khi cúp này, Tuế Tuế đắc ý cười với Dạ Lăng Hàn: "Bố nhìn đi, mẹ thương con nhất."

Dạ Lăng Hàn xoa đầu nhỏ của bé: "Con đúng là đứa bé tinh ranh mà."

Tuế Tuế nghiêng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Bố, bố mau đến công ty đi! Mau đi đi! Lát nữa mẹ sẽ đến rồi, mẹ sẽ chăm con."

"Sao con có thể qua cầu rút ván như vậy được? Chủ ý này là bố nghĩ ra cho con đó."

Dạ Lăng Hàn xụ mặt nói: "Bố cũng muốn ở lại gặp mẹ con."

"Mẹ không thích bố, không muốn nhìn thấy bố đâu." Tuế Tuế vẫy tay tạm biệt với Dạ Lăng Hàn: "Tạm biệt bố."

Dạ Lăng Hàn bất đắc dĩ nhìn bé: "Được! Tôi đi! Tôi nhường chỗ cho hai người."

Tuế Tuế chạy đi đến cửa mở toang cửa ra, bày ra một tư thế kính cẩn: "Dạ tổng, ngài đi thong thả!"

Dạ Lăng Hàn dở khóc dở cười.

Dạ Lăng Hàn quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng chặt kia, khoé môi cong lên nụ cười nham hiểm.

Vợ muốn đến, hắn không muốn đi!