Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 111: C111: Chú bị bố hôn




Vân Dật không ngờ Dạ Lăng Hàn nhào đến ôm cậu, đột nhiên không kịp phòng ngừa eo đã bị hắn ôm chặt.

Trên người nam nhân có mùi hương đặc biệt của Alpha trộn lẫn mùi rượu, trong khoảnh khắc xâm nhập vào đầu óc của cậu giống như thuốc mê khiến thần kinh của cậu tê liệt.

Vân Dật giật mình, hoàn toàn quên chống cự.

Mùi hương này rất quen thuộc.

Giống như đã ngửi thấy ở đâu đó!

Trong lúc thất thần, người đàn ông đã giữ lấy mặt cậu, đôi môi dán lại đây.

Vân Dật đeo khẩu trang, môi mỏng của hắn cách lớp vải chuẩn xác hôn lên môi cậu.

Khoảnh khắc độ ấm xuất hiện trên môi của Vân Dật, khiến cậu cảm thấy như bị điện giật, trái tim bỗng kịch liệt run rẩy.

Qua một lúc cậu mới nhanh chóng phục hồi tinh thần.

Tay chân cậu luống cuống đẩy người đàn ông ra, cả giận nói: "Anh làm cái gì vậy?"

Tuế Tuế đứng ngoài cửa, nhìn thấy bố hôn chú xinh đẹp vừa mới quen.

Tuế Tuế vô cùng đau đớn, tức đến dậm chân.

Bé còn chưa thân với chú xinh đẹp đến mức đó đâu! Tại sao bố lại giành hôn trước!

Hừ, bố quả thực rất đáng ghét!

Dạ Lăng Hàn bị đẩy đến lảo đảo, lưng nặng nề đập vào cửa xe, đau đớn khiến hắn thoáng tỉnh táo một ít.

Hắn cố gắng mở to hai mắt, muốn thấy rõ ràng người trước mặt.

Nhưng tác dụng của rượu quá mạnh, khiến trước mắt hắn cứ mơ hồ.

Hắn nhìn thấy Kỷ Nhiên.

"Nhiên Nhiên ——"

Môi Dạ Lăng Hàn run rẩy, mê mang nhìn cậu chằm chằm.

Khi đối diện với đôi mắt ẩn chứa những cảm xúc khó hình dung đó, Vân Dật cảm thấy thân thể của mình như bị hút vào, cậu cảm thấy tim đập rất mạnh.

Rõ ràng đây là lần đầu gặp người này, nhưng vì sao ánh mắt kia lại quen thuộc đến vậy?

Vân Dật hơi khom lưng, cậu không có cách nào ngăn được rung động nơi trái tim, cậu hoàn toàn không hiểu rốt cuộc cậu đang bị làm sao nữa?

Vì sao một người xa lạ lại khiến cậu chấn động đến vậy?

Khoảng cách của hai người rất gần, nhưng lại tựa như xa cách muôn sông nghìn núi.


"Nhiên Nhiên ——"

Dạ Lăng Hàn đã quá say rồi, hắn chỉ biết gọi tên Kỷ Nhiên chứ chẳng biết làm gì.

Nếu không phải có cửa xe chặn lại, chỉ sợ đã sớm ngã lăn ra đất rồi.

"Bố ơi!" Tuế Tuế không thể nhìn được nữa phải gọi lên.

Vừa mới quen được chú xinh đẹp, nếu bị bố dọa chạy mất thì phải làm sao bây giờ? Bé đi đâu để tìm chú xinh đẹp đây?

Tuế Tuế vươn tay nhỏ lay cánh tay Dạ Lăng Hàn.

Sức lực của bé rất nhỏ, nhưng đẩy một cái khiến cả người của Dạ Lăng Hàn đổ về một bên, say bất tỉnh nhân sự.

Tuế Tuế: "......"

Vân Dật nhìn con ma men trước mặt này, siết nắm đấm.

Có một loại cảm giác hoài niệm muốn đấm.

Nhưng cúi đầu nhìn đôi mắt lấp lánh trong trẻo của Tuế Tuế, tức giận của Vân Dật lặng lẽ rút đi.

Dù sao Dạ Lăng Hàn cũng là bố của Tuế Tuế, trước mặt con trai cho hắn chút mặt mũi.

Nhìn Dạ Lăng Hàn như này là không lái xe được nữa rồi, Vân Dật không yên tâm giao Tuế Tuế cho một con ma men.

Cho dù đối phương có là bố Tuế Tuế.

Vân Dật khom lưng, ôn nhu hỏi: "Tuế Tuế, con có nhớ số của tài xế trong nhà không?"

Tuế Tuế lắc đầu: "Bình thường đều là bố con đón đưa con đi học, không có tài xế."

Vân Dật lại hỏi: "Vậy nhà con ở chỗ nào? Chú đưa hai người về."

Tuế Tuế không cần nghĩ ngợi mà nói: "Ở Hoa Vực ạ."

Vân Dật tra trên thiết bị dẫn đường, lại nhìn Dạ Lăng Hàn say khướt ngồi trên ghế: "Này, mau tỉnh!"

Dạ Lăng Hàn vẫn không nhúc nhích, rất hiển nhiên là đang ngủ say như chết.

Vân Dật lay vài lần không có kết quả, lửa giận đầy mặt.

Nếu không phải có Tuế Tuế ở đây, cậu đã sớm tát cho tên này một cái rồi.

Cố nén cơn giận, Vân Dật đỡ Dạ Lăng Hàn ngồi sang ghế phụ.

Dạ Lăng Hàn cao 1m9, tay dài chân dài, Vân Dật cố hết sức mới đỡ được hắn.


Tuế Tuế thấy vậy cũng chạy đến hỗ trợ.

Một lớn một nhỏ khó khăn đỡ Dạ Lăng Hàn dịch sang một bên, Tuế Tuế mệt nhoài nằm liệt ở ghế sau, thở hổn hển: "Bố nặng quá đi! Mệt muốn xỉu!"

Vân Dật mệt đến đầu đầy mồ hôi, thở ra một hơi bắt đầu khởi động xe.

Cũng may Hoa Vực cách nhà trẻ cũng không xa, đi khoảng hai mươi phút là đến.

Vân Dật đỗ xe trước cửa biệt thự thấy biệt thự tối om, không có ai.

Cậu quay đầu lại nhìn Tuế Tuế: "Tuế Tuế, nhà con có người giúp việc không?"

Tuế Tuế nói: "Người giúp việc 7 giờ tối sẽ nghỉ ạ, bố con không cho các cô ấy ở lại qua đêm."

Vân Dật nhìn đồng hồ trên tay đã điểm 8 giờ, cậu cau mày hỏi: "Vậy con có chìa khóa không?"

"Con biết mật mã cửa ạ."

Tuế Tuế vươn tay nhỏ giữ chặt tay áo của Vân Dật, rất nhiệt tình mời nói: "Chú ơi, trời tối rồi. Chú ngủ ở nhà con đi! Giường của bố con rất lớn, chú ngủ với bố con cũng vẫn vừa."

Biểu cảm của Vân Dật cứng đờ, theo bản năng mà nhìn về phía người đàn ông đang ngủ trên ghế phụ.

Đường trong khu biệt thự đều có đèn, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, chiếu sáng trong xe.

Vân Dật có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người bên cạnh.

Trước kia cậu rất ít chú ý đến tình hình bên Long Tê đại lục này, đối với Dạ gia hiểu biết cũng không nhiều, cũng chưa bao giờ để ý đến Dạ Lăng Hàn.

Hiện tại cẩn thận đánh giá, mới phát hiện tên này lớn lên đẹp trai phết.

Mặt mày sáng láng trưởng thành, độc đáo mị lực, mỗi bộ phận trên gương mặt như được lựa chọn kỹ càng, không chỗ nào không hoàn mỹ.

Cho dù là uống say như chết nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khuôn mặt của hắn.

Vân Dật đã ở trong giới giải trí nhiều năm, người xinh đẹp gì mà chưa từng thấy qua, nghệ sĩ dưới tay cậu có đẹp, nhưng so với Dạ Lăng Hàn đẹp như vậy không công kích nổi hắn.

Mặt của hắn, nhìn một cái là thấy kinh diễm.

Vân Dật nhất thời ngây ngẩn cả người.

Đến tận khi cánh tay bị lôi kéo một chút, cậu mới hồi phục tinh thần lại.

Đối diện với đôi mắt to tròn của Tuế Tuế: "Chú ơi, chúng ta vào nhà đi!"

Không biết tại sao Vân Dật đột nhiên không dám nhìn nam nhân bên cạnh, cậu né tránh, ngữ khí phức tạp nói: "Tuế Tuế, chú đưa hai người đến đây thôi."


Tuế Tuế rất mất mát: "Con có thể gặp lại chú không?"

"Đương nhiên có thể!" Vân Dật xoa đầu bé ôn nhu nói: "Tiết mục lần sau chúng ta lại gặp nhau."

"Lần sau là khi nào ạ?"

"Mấy ngày nữa thôi."

Tuế Tuế xụ mặt xuống: "Lâu như vậy a..."

Nhìn thấy bộ dáng buồn bã của bé, Vân Dật thấy hơi khó chịu.

Không chỉ có Tuế Tuế chờ mong lần gặp mặt sau, cậu cũng không muốn cách xa Tuế Tuế một chút nào.

Hôm nay là ngày đầu tiên gặp nhau, nhưng cậu lại bị đứa bé đáng yêu này động đến nỗi lòng.

Vân Dật xoa khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Tuế Tuế rồi đưa cho bé một danh thiếp: "Không có việc gì thì gọi cho chú."

Tuế Tuế nhận danh thiếp, cẩn thận cất vào trong túi áo khoác, bộ dáng cẩn thận như vậy khiến cho trái của Vân Dật mềm nhũn.

Cố nén cảm giác khó nói trong lòng xuống, cậu mở cửa xuống xe.

Cậu cố hết sức nâng Dạ Lăng Hàn dậy, dưới sự chỉ dẫn của Tuế Tuế, ba người vào cửa.

Lúc Tuế Tuế đóng cửa, Vân Dật đã đỡ Dạ Lăng Hàn đến thang máy.

Cũng may biệt thự có thang máy, ba người lên tầng hai.

Vân Dật đỡ Dạ Lăng Hàn vào phòng ngủ, ném hắn lên giường.

Cậu thở hổn hển, chờ sau khi tim đập ổn định lại Vân Dật mới nói với Tuế Tuế: "Buổi tối chỉ có hai bố con thôi sao?"

Tuế Tuế gật đầu: "Bố con không thích trong nhà có quá nhiều người."

Vân Dật nhíu mày, biệt thự lớn như thế mà chỉ có một lớn một nhỏ, không khỏi quá quạnh quẽ.

Đêm nay Dạ Lăng Hàn uống say, nhỡ buổi tối phát sinh chuyện khác thì làm thế nào?

Vân Dật tính toán muốn gọi người thân khác của Tuế Tuế, cậu lấy điện thoại của Dạ Lăng Hàn, lấy vân tay của hắn mở khoá.

Tìm mấy cuộc trò chuyện gần đây nhất, cẩn thận hỏi Tuế Tuế có nhận ra những người này hay không.

Tuế Tuế nghe xong mấy cái tên, đột nhiên kêu lên: "Vân Tử Thu, con biết chú Vân. Chú ấy là bạn của bố con."

Vân Dật gọi cho Vân Tử Thu, nói qua tình hình một chút.

Vân Tử Thu nói sẽ lập tức đến đây.

Vân Dật thở phào, chơi với Tuế Tuế một lúc thấy Vân Tử Thu sắp đến rồi, Vân Dật liền nói với Tuế Tuế: "Chú phải đi rồi, lát nữa chú Vân sẽ đến đây, con nhớ đi ngủ sớm một chút."

Tuế Tuế giữ chặt tay cậu bịn rịn không muốn cậu đi.

Vân Dật nhéo nhéo mặt bé: "Ngoan!Vẫn còn gặp lại mà."

Sau khi Tuế Tuế đưa Vân Dật đến cửa, ôm đùi cậu ngẩng mặt lên nói: "Chú ơi, chú có thể hôn con một cái không?"

Giọng nói mềm mại của bé khiến trái tim của Vân Dật đau nhói, trong nháy mắt ý nghĩ muốn đưa bé con về nhà nuôi xuất hiện.


Cậu ngồi xổm xuống, bế Tuế Tuế ôm vào lòng.

Cậu kéo khẩu trang xuống, hôn lên cái má mềm mại của bé con.

Tuế Tuế giữ lấy mặt của Vân Dật, ngạc nhiên nhìn cậu: "Chú ơi, chú lớn lên không có xấu đâu! Cực kì xinh đẹp! Còn đẹp hơn cả bố con luôn."

Rất nhiều người khen cậu đẹp, nhưng Vân Dật lại cảm thấy chỉ có Tuế Tuế khen mới khiến cậu vui.

Vân Dật xoa đầu bé mỉm cười nói: "Cái miệng nhỏ này thật ngọt nha."

"Chú đẹp thật mà!" Tuế Tuế vẫy tay với cậu: "Chú ơi, hẹn gặp lại!"

"Hẹn gặp lại!" Vân Dật đi khỏi biệt thự đứng ở cửa, lúc quay đầu nhìn lại vẫn thấy bóng dáng nhỏ bé ấy đứng ở cửa.

Trái tim của Vân Dật tràn ngập một cảm giác khó chịu không thể tả được.

Cậu có cảm giác như đang mất đi báu vật trân quý, không, không phải thế này...... Đó là cảm giác một miếng thịt trên người bị cắt đi mất vậy.

Xương cốt liền gân, khiến cậu đau đến hốc mắt đỏ bừng.

Vân Dật siết chặt nắm tay mới nhịn được cảm xúc muốn quay lại ôm Tuế Tuế đi.

Cậu cảm thấy nhất định là cậu bị điên rồi.

Tại sao lại nảy ra suy nghĩ xấu xa như vậy với đứa bé vừa mới quen chứ? Bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau thôi.

Đứng dưới ánh đèn, Vân Dật kéo suy nghĩ điên cuồng này ra khỏi đầu.

Cậu quay đầu lại, thấy một chiếc xe hơi đang đến gần.

Vân Dật kéo khẩu trang lên, nhanh chóng nấp vào một chỗ tối.

Không hiểu vì sao cậu không muốn nhìn thấy bạn của Dạ Lăng Hàn.

Vân Tử Thu đỗ xe hẳn hoi, đi đến cửa biệt thự nhấn chuông.

Tuế Tuế mở cửa, Vân Tử Thu bế bé lên, rất thân mật nói chuyện với bé.

Vân Dật đứng ở đằng xa, tuy không nghe thấy hai người đang nói gì nhưng nhìn biểu cảm của Tuế Tuế thì hình như bé rất vui vẻ.

Vui vẻ là tốt rồi!

Vui vẻ là cậu an tâm rồi!

Vân Dật đứng tại chỗ trong chốc lát liền đi ra khỏi khu biệt thự.

Trong lúc đợi xe, trong đầu đột nhiên xẹt qua thứ gì đó.....

Vân Dật đột nhiên trừng lớn đôi mắt, đáy mắt ẩn chứa kinh ngạc.

Trong nháy mắt ấy, cậu nhớ rằng sau khi cậu đi vào biệt thự của Dạ Lăng Hàn, cậu không cần hỏi đường nhưng vẫn có thể tìm thấy phòng ngủ.

Chuẩn xác không có nhầm lẫn gì!

Giống như cậu đã sống ở đó rất lâu rồi vậy.