Hối hận? Lời nói của An
Húc Thần ngày đó, cuối cùng là ý gì?
Mấy ngày gần đây, trong
đầu Huống Vịnh Ninh luôn hiện lên câu nói kia của anh, nghĩ trăm cách mà không
thể giải thích được, nhưng dần dần, hình như cô có điểm hiểu được hàm ý trong
đó.
Vì, bốn ngày nay anh đã
không có tin tức gì rồi!
Cái gì chứ, ăn xong chùi
sạch rồi tính chuồn sao?
Trước đó, một ngày anh
đều gọi điện, hỏi han ân cần, thường xuất hiện đột ngột, biểu hiện hăng hái
niềm nở; nhưng mấy ngày sau, anh cứ như là biến mất, không tin không tức, ngay
cả một mẩu tin ngắn cũng không.
Anh nói cô sẽ hối hận, là
chỉ cái này sao?
Không đáp ứng quay về,
anh sẽ không để ý đến cô?
“Thật đáng ghét!” Ở
trong sân hái cỏ Lavender, Huống Vịnh Ninh không nhìn được mắng thành tiếng, vô
tình động tác trở nên thô bạo.
“Chị, chị tính hủy diệt
cả khu vườn à?” Xa xa thấy cô khác thường, Huống Uy Uy vội chạy lại ngăn, vất
vả mới trồng được loại cỏ này, làm sao có thể chịu nổi sự hành hạ như vậy.
“Úi, ngại quá, chị
không chú ý.” Cô đột nhiên hoàn hồn, thấy hài cốt của chúng dưới chân, thẹn
thùng cười ngượng.
“Căn bản chị không tập
trung đúng không?” Huống Uy Uy lắc đầu bật cười, trêu chọc hỏi. “Nghĩ đến anh
rể à?”
Ngày đó, khi cô nghe bếp
trưởng Hả nói chị bị anh rể đưa đi, sau đó không quay lại, cho đến buổi tối mới
thấy anh rể đưa chị về nhà. Khi đó, cả người chị tản ra ánh sáng chói mắt, cô
vừa nhìn đã biết, tình hình khác rồi, sau đó hỏi thăm kết quả, quả nhiên hai
người đã gỡ bỏ hiểu lầm, gương vỡ lại lành.
Nhưng nói cũng kỳ quái,
bọn họ vừa nối lại chắc hẳn phải như keo như sơn, nhưng mấy ngày nay, ngược
lại, chẳng thấy anh rể xuất hiện, khó trách chị hai người cứ như ở cõi tiên.
“Mắt nào của em nhìn thấy
chị đang nghĩ đến anh ta?” Huống Vịnh Ninh mạnh miệng không muốn thừa nhận.
Nếu An Húc Thần không đến
tìm cô, vậy cô cũng không thua kém đâu nha!
“Hai mắt em đều thấy được
á!” Huống Uy Uy bướng bỉnh cười đáp, vui mừng khi thấy chị đắm chìm trong tình
yêu, tỏa ra hào quang hạnh phúc.
Biết An Húc Thần không
ngoại tình, không bắt cá hai tay, cô không ghét anh nữa, vì hạnh phúc của chị
hai, chỉ có yêu anh mới là cách tốt.
Huống Vịnh Nịnh vỗ nhẹ cô
một cái. “Này, Uy Uy xấu, ngay cả em cũng trêu chị à!”
“Sao mấy ngày nay anh rể
không chạy đến đây?” Huống Uy Uy hỏi thăm.
“Ai biết? Chắc là thấy
giải quyết xong hiểu lầm rồi, không cần phải ân cần như vậy nữa.” Cô cay đắng
nói, cảm giác mất mát nồng đậm tràn ngập suy nghĩ trong lòng.
Thấy cô tự nhiên không
vui, Huống Uy Uy lập tức cao giọng đầy sức sống, nhẹ nhàng an ủi cô. “Đừng suy
nghĩ miên man, nói không chừng tạm thời có việc gấp thôi, nếu không chị chủ động
gọi điện cho anh ấy đi!”
Huống Vịnh Nịnh lắc đầu,
phủ quyết đề nghị của em gái. “Chị không cần gọi, chị không muốn để anh ta nghĩ
chị quan tâm đến anh ta lắm.”
Kinh nghiệm nói cho cô
biết, điều gì dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng, cho nên giữ lại một chút
thì tốt hơn.
“Được rồi, nếu đã
vậy, chị cũng đừng đứng đây rầu rĩ đợi nữa, đi, chúng ta tìm đầu bếp Hà chọn
thức ăn.” Huống Uy Uy hành động rất dứt khoát, chuyển sang một kế hoạch khác.
“Cũng tốt.” Huống Vịnh
Nịnh cũng muốn rời sự chú ý.
Cô phải kiên cường, không
thể để tìm trở lại tâm trạng u buồn lúc tai nạn kia, nội trong tuần này mà
người đàn ông đáng ghét An Húc Thần không xuất hiện, sẽ phán anh—knockout!
Thông điệp trong lòng
Huống Vịnh Nịnh, An Húc Thần liệu có linh cảm nhận biết không?
Cũng không phải anh ăn
xong lau sạch rồi vỗ mông mà đi, đương nhiên, tức giận chuyện cô cự tuyệt và
công việc bận rộn chính là nguyên nhân anh không liên lạc với cô; Trừ lần đó
ra, trong lúc này, anh đang nghĩ đối sách, cũng vì thế liền gặp mặt cha mẹ vợ
một lần.
Huống Vịnh Nịnh cũng
không biết những việc này, chẳng qua chỉ xây dựng trước tâm lý, dù sao lúc
trước cũng có dũng khí ly hôn rồi, giờ lại hỏng nữa, cùng lắm thì giống như lúc
chưa cởi bỏ hiểu lầm thôi.
Chẳng qua, bị một người
lơ đi cảm giác thật không dễ chịu….
Ai, được rồi! Cô thừa
nhận, oán thì mặc oán, thực ra cô rất muốn anh.
Bên trong “Năm xưa” vẫn
đang trang hoàng, tạo cảnh sân trước cũng không khác, cô có khá nhiều việc,
nhưng lòng lại chia thành hai phần, một phần là chuyện khai trương, phần còn
lại là An Húc Thần, bận rộn, vẫn nhớ đến anh.
Thời gian ăn tối, từ nhà
hàng về nhà, Huống Vịnh Ninh vừa tắm xong, chuẩn bị dùng bữa với gia đình,
nhưng khi cô bước xuống phòng khách tầng một, lại thấy một chiếc rương da được
đặt tại chân cầu thang…
“Kỳ lạ, có ai đến
sao? Sao lại có rương da ở đây?” Cô buồn bực nói thầm, tiếp tục đi đến phòng
ăn, không ngờ lại nghe thấy tiếng nói chuyện náo nhiệt, hơn nữa trong đó còn có
tiếng nói nam tính không có khả năng xuất hiện ở đây vào lúc này!
“...... Không sao,
con cứ tạm thời ở đây đi.” Mọi người và Huống Vinh Cơ nói.
“Thích ăn gì thì nói cho
quản gia.” Bà chủ nhà kiêm mẹ vợ nói.
“Cám ơn ba mẹ.” Người nào
đó bày ra hình tượng một đứa bé lễ phép.
Là anh! Huống Vịnh Nịnh
ngạc nhiên cả kinh, tim đập siêu tốc, bước nhanh đến nhà ăn, quả nhiên thấy An
Húc Thần.
“Hi, Vịnh Ninh.” An Húc
Thần tỏa sáng như ánh mặt trời ngoắc cô.
“Làm sao anh lại ở đây?!”
Cô kinh ngạc hô nhỏ.
“Anh rể nói muốn đến ở
nhà chúng ta.” Huống Uy Uy trách móc, cô cũng vừa mới biết, rất kinh ngạc hành
vi của An Húc Thần, đồng thời cũng rất bội phục anh đã nghĩ ra chiêu này.
“Đến ở đây?” Huống Vịnh
Nịnh sững sờ lặp lại như con chim chín bậc (1), nhìn về phía An Húc Thần, chỉ
thấy anh mỉm cười từ từ gật đầu, cô thốt lên. “Anh có nhà không về, chạy đến
đây làm gì?”
“Chẳng phải chị cũng có
nhà không về sao?” Huống Uy Uy không nể mặt cười nói, trêu tức chị hai.
Á...... Lời Uy Uy nói
đúng là sự thật.
“Cái đấy không giống a!
Đây là nhà của chị, có cha, mẹ và em gái.” Huống Vịnh Ninh vội vàng nói ra điểm
khác, nếu không phải các anh đều đã có gia đình của riêng mình, giờ trong nhà
còn có nhiều người hơn.
An Húc Thần bỗng nhiên mở
miệng: “Chỗ em ở chính là nhà của anh.”
“A, nói thật hay.” Huống
Vinh Cơ hiển nhiên rất vừa lòng khi con rể nói ra lời này, cất giọng tán
thưởng. “Tốt lắm, ngồi xuống ăn cơm đi! Mọi người bụng đều đói bụng rồi.”
Lời cha nói, Huống Vịnh
Ninh đành ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt trách móc liếc qua An Húc Thần bên
cạnh, trong bụng có nhiều điều muốn nói.
“Húc Thần a, tự gắp
thức ăn đi, đừng khách khí!” Mẹ vợ lại càng vừa lòng con rể hơn, niềm nở tiếp
đón.
“Vâng, cám ơn mẹ.”
Nói xong, ra tay gắp thức ăn đặt vào chén cơm của bà xã, sau đó thấp giọng nói
với âm lượng chỉ có hai người nghe thấy: “Này, ăn nhiều một chút, như thế mới
vận động nhiều được.”
Huống Vịnh Nịnh dừng động
tác, không biết mình vừa nghe thấy cái gì, lúc sau, mới phản ứng kịp, ánh mắt
viên đạn, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ ửng.
Anh anh anh...... Làm sao
đang có nhiều người ở đây, dám ám chỉ cái đó chứ?!!
Quá lớn mật!
Cô xấu hổ liếc anh, đạp một
cái cho anh què luôn!
An Húc Thần cười coi như
gãi ngứa, trong mắt mọi người, ngược lại còn cho rằng cô dâu mới liếc mắt đưa
tình, tình cảm không tệ.
“Chúng ta cần nói
chuyện.” Cô xấu hổ thấp giọng nói với anh.
“Không thành vấn đề,
chúng ta còn có cả đêm để từ từ nói chuyện.” Kế hoạch thực hiện được rồi, anh
khoái trá dùng cơm.
Sau bữa cơm chiều, đầu
tiên mọi người đến phòng khách ăn hoa quả tráng miệng, sau đó đi làm việc của
mình, An Húc Thần thì theo Huống Vịnh Ninh trở về phòng ngủ của cô, đương nhiên
là xài chung phòng ngủ với cô rồi.
“Bỗng dưng anh mang hành
lý chạy đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?” Cô càng bực hơn là, ba mẹ lại chẳng
kinh ngạc, thậm chí còn hoan nghênh anh.
“Rất đơn giản a,
nếu trước mắt anh không có cách để em về nhà, anh đây sẽ đến ở cùng em vậy!”
Anh buông tay, cho thấy làm như vậy cũng đều vì cô.
Cô đột nhiên vừa giận vừa
buồn cười, nhịn không được mắng: “Anh...... đúng là xấu xa!”
“Không đúng, là anh yêu
em.” Anh quay đầu chăm chú nhìn cô, thình lình nói ra lời yêu.
Trải qua việc này, giờ
anh đã biết rõ, đối với người vợ này, giấu tình yêu ở trong lòng là không đủ,
phải nói ra, cô mới có thể tiếp thu được.
Nhất thời, cô hết giận.
Bình tâm ngẫm lại, nhìn anh nguyện ý vì cô, tích cực như thế, vô số bọt khí
ngọt ngào tỏa ra từ lòng cô.
“Em sẽ từ từ quan sát xem
lời nói của anh có phải thật hay không.” Cô bắt tay thu dọn hành lý cùng anh,
tỏ vẻ chấp nhận anh ở cùng.
(1) "九官鸟" nguồn
tham khảohttp://hanyu.iciba.com/wiki/531088.shtml#3
Cô biết mình rất tham,
nhưng dù sao lúc trước cô cũng chịu cô đơn lâu rồi, đối mặt với tất cả thay đổi
này, vẫn không thể có được cảm giác an toàn.
“Anh chịu được thử
thách.” Anh kéo cô đến gần, chạm vào gò má mịn màng hồng hào kia, đặt xuống một
nụ hôn.
“Anh chạy đến đây như
vậy, ba mẹ em không nói gì à?” Đẩy tay tạo một chút khoảng cách, cô ngẩng đầu
nhìn anh, đưa ra nghi hoặc trong lòng.
“Hai ngày trước anh có
đến, họ đã đồng ý rồi.” Anh không phải người đàn ông lỗ mãng, với bậc trên nên
có lễ phép cơ bản.
“Úi? Thì ra…” Ngoài ý
muốn, không ngờ anh lại trực tiếp tìm đến cha mẹ cô. “Em còn tưởng anh biến mất
đấy.”
Huống Vịnh Nịnh nghĩ vậy
vài ngày, anh biến mất không tin tức, hại cô khổ sở phiền lòng, khó nén oán
giận trong lời nói.
“A...... Thẳng tanh mà
nói, nhớ anh đúng không?” Anh đắc ý cong môi, dính sát vào đường cong mềm mại
kia, dục vọng ẩn giấu lặng lẽ tuôn trào.
“Hừ, em có nhiều
việc lắm, nghĩ đến anh làm gì!” Cô chun cánh mũi, nói ngược lại, nhưng lại cảm
nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, thân thể không tự chủ nóng lên.
“Thật không? Nhưng
anh thì rất nhớ em......” Anh cúi đầu khẽ mút vành tai bạch ngọc của cô, khí
nóng theo giọng nói thì thầm khiêu khích bên tai cô.
Cả người cô tê dại một
trận, hai chân mềm nhũn đứng không vững, đành phải dựa vào anh.
“Vịnh Nịnh......” Anh
thấp giọng gọi.
“A?” Cô mê man đáp lại,
cảm nhận nụ hôn của anh đang mơn trớn trên xương quai xanh của cô, cô không kìm
nổi lòng, ngẩng đầu đón nhận anh.
“Phòng cách âm có
tốt không?” Anh =không đầu không đuôi hỏi, ép chiếc mông tròn căng vào phía
mình, phần nam tính khỏe mạnh tỏ rõ ý đồ muốn cô.
“Không, không
biết......” Cô ù ù cạc cạc đáp, lý trí đã bắt đầu tan chảy nhơ bơ.
“Vậy em phải nhớ nhỏ
giọng......” Nói xong, anh hôn lên cái miệng nhỏ nanh mê người, bàn tay phủ lên
đôi gò mềm mại đàn hồi, bắt đầu đốt lửa trên người cô, cũng nhau bốc cháy.
Mặc kệ cách âm có hiệu
quả không, anh muốn cô!
An Húc Thần tiến hành
cuộc sống tại Huống gia, cha mẹ vợ đều tốt với anh, khiến anh thích ứng với
hoàn cảnh này rất nhanh.
Buổi sáng, anh cùng bố vợ
Huống Vinh Cơ đi làm, rảnh lại chạy đến “Năm xưa”, đến gần tối, lại đến đón
Huống Vịnh Ninh, thỉnh thoảng, trên đường chợt nảy ra ý nghĩ, hai người hứng
chí tìm một nhà ăn gần đó ăn căng bụng, nếu không thì về nhà ăn cơm tối với mọi
người.
Công trình “Năm xưa” đang
tiến hành, vì bộ phận thợ mộc có vấn đề, nên phải sửa chữa giữa chừng, nhưng
ngày khai trương đã định rồi, dự tính là cuối thu đầu đông, mùa lãng mạn chính
thức khai trương.
Hôm nay, là ngày thử món
ăn, ngoài hai ông chủ, hai người chủ nhiệm không lâu cũng hưởng ứng lệnh triệu
tập, ngoài hai người thợ cả, An Húc Thần cũng trong đội ngũ ăn thử.
“Xin lỗi đã tới
chậm, hôm nay công ty có nhiều việc.” Hơn sau giờ, An Húc Thần mệt mỏi chạy
đến, anh vừa nói vừa cởi áo khoác.
“Từ từ đến là được rồi,
chỉ thử đồ ăn trong nhà hàng thôi mà, muộn một chút cũng không sao.” Huống Vịnh
Nịnh đứng dậy cầm âu phục của anh, treo lên móc áo ở một bên.
“Anh lo em đói bụng.” Anh
mỉm cười với cô, ga lăng kéo ghế ngồi cho cô.
“Em càng lo cho sự an
toàn của anh hơn.” Cô thật lòng nói, cũng không hy vọng anh không xảy ra chuyện
gì ngoài ý muốn.
Anh hôn lên trán cô. “Biết
em chờ anh, anh sẽ đặc biệt cẩn thận.”
“Ở, sao em thấy đỉnh đầu
chúng ta đang phát sáng nhỉ, như bóng đèn ý?” Huống Uy Uy cười liếc bọn họ,
chịu không nổi trêu chọc nói, nhóm người đang ngồi làm việc nghe xong, đều bật
cười.
“Anh nghĩ nửa tháng này,
chắc em đã nhìn cũng quen rồi chứ.” An Húc Thần cười cười nhíu mày nhìn về phía
cô em vợ.
Huống Uy Uy chậc chậc lắc
đầu. “Quý tộc độc thân như em, kỵ nhất là xem người khác ân ái.” Cô cố ý xoa
xoa cánh tay, giả bộ nổi da gà.
“Vậy em cũng đi tìm đối
tượng đi!” Huống Vịnh Nịnh hạnh phúc ngọt ngào, cũng hi vọng em gái mình tìm
được người bạn thích hợp.
“Đối tượng yêu thương của
em giờ đang ở đây.” Ngụ ý là tâm tư của cô tất cả đều đặt trong nhà hàng này
rồi, không muốn phân tâm vì người khác.
“Mọi người đã đến đủ
chưa?” Hà Kiện Long trong phòng bếp vội đi đến kiểm tra, cắt ngang cuộc trò
chuyện của họ.
“Đủ rồi, có thể mang thức
ăn ra chưa?” Huống Vịnh Ninh cất giọng đáp lại.
“Gần được rồi.” Hà Kiện
Long lập tức quay lại phòng bếp làm chuẩn bị cuối cùng.
“Mọi người mang đồ ăn ra
đây đi.” Huống Vịnh Ninh vỗ tay gọi mọi người, chủ động đứng dậy đi đến phòng
bếp trước.
“Anh cũng giúp.” An
Húc Thần lập tức đuổi theo.
Mọi người từ từ mang đồ
ăn ra, món trước, món khai vị, salad, canh, món chính… Mỗi mục có vài món, mõi
người đi tới đi lui vài lần.
Huống Vịnh Ninh bưng một
khay đầy ra khỏi phòng bếp, không ngờ khi lộn trở lại phòng bếp thì đụng vào
tay Huống Uy Uy.
“Oái! Trời ơi!”
Cô kinh hô, mất thăng
bằng, thức ăn và chiếc khay cùng rơi bùm bùm xuống đất, người cũng đụng vào
chiếc thanh nhôm đặt ở lối vào nhà bếp.
“Vịnh Ninh, cẩn thận, em
mau tránh ra!” Đí sau Huống Uy Uy, An Húc Thần thấy thế kinh hô, mắt thấy chiếc
thang lung lay sắp đổ, anh không nghĩ nhiều vội chạy về phía trước, dùng thân
hình của mình để bảo vệ người phụ nữ dấu yêu.
Thoáng chốc hỗn loạn một
trận, tiếng va đập, tiếng thét chói tai, tiếng hô liên tiếp vang lên.
“Không sao chứ?”
“Có sao không?”
Mọi người tập trung lại,
hỏi hết lần này đến lần khác
“Em có khỏe không?” An
Húc Thần buông cô bé trong lòng ra, một bên nâng cô đứng dậy, một bên thấp
giọng hỏi.
“Em không sao, còn anh?”
Huống Vịnh Nịnh vội coi tình trạng của anh, rõ ràng thấy chiếc thang kia đập
vào anh.
“Trầy da chút thôi, không
có việc gì.” Anh nhìn lại bản thân, tay phải và tay trái, chỉ bị thương ngoài
da, lập tức mỉm cười an ủi cô, nhưng đầu lại đau đớn một trận, sau đó cảm thấy
một dòng nhiệt nóng chảy từ trên trán xuống, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe
thấy tiếng thét kinh hãi.
“Húc Thần, anh chảy
máu?!” Ánh mắt cô hoảng hốt, chân tay luống cuống không nên làm thế nào, lại
không dám chạm vào anh. “Bị thương ở đâu? Máu chảy nhiều quá!”
An Húc Thần sờ lên trán
mình, sau đó thấy tay mình dính đầy máu, giật mình kinh ngạc. Anh chỉ đau một
chút, không ngờ lại chảy nhiều máu như vậy.
Thấy mặt và cổ anh đầy
máu, ngay cả áo sơ mi trắng cũng nhuộm đỏ, nước mắt cô nhất thời lăn dài, đau
lòng cực điểm.
“Đây là khăn sạch, trước
hết dùng nó đè lên để cầm máu.” Hà Kiện Long cầm chiếc khăn mới tinh giao vào
tay An Húc Thần.
“Làm sao bây giờ? Nên làm
gì bây giờ?” Huống Vịnh Nịnh sợ tới mức mất bình tĩnh, nói năng lộn xộn. “Đúng
rồi, lần trước em có mua hộp cấp cứu...... Không được, phải khâu lại? Nhanh
lên, chúng ta đi bệnh viện!”
Nếu không có anh che, cây
thang kia chắc chắn là đập trúng người cô, mà anh vì bảo vệ cô, đã dùng thân
thể mình cản lại!
Ô...... Máu chảy nhiều
như vậy, vết thương nhất định rất lớn, nhất định rất đau?
“Em đừng hoảng sợ, không
có gì!” An Húc Thần nhẹ giọng an ủi Huống Vịnh Nịnh đang kinh sợ, giờ nhìn lại
cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
“Đều là em không tốt,
không cẩn thận đụng vào chị.” Tên đầu sò gây chuyện áy náy nhận tội. “Anh rể,
xin lỗi......”
“Không sao, đây là ngoài
ý muốn.” An Húc Thần khoát tay, muốn cô đừng để ý.
Hà Kiện Long chủ động mở
miệng: “Tôi lái xe đưa anh đi bệnh viện.” Dù sao An Húc Thần là người bị
thương, mà hai bà chủ õng ẹo kia đã bị máu tươi làm mất hồn rồi.
“Tốt, vậy phiền
anh.” An Húc Thần cảm kích nói.
“Không có gì, giúp nhau thôi.”
Hà Kiện Long cười một tiếng, đi trước lấy xe.
An Húc Thần nhìn nhìn
theo bóng dáng vốn là tình địch Hà Kiện Long, bỗng nhiên cảm thấy anh là người
không tệ, không kể hiềm khích lúc trước, lại có phong độ, chắc là có thể kết
bạn.
“Húc Thần, em đỡ anh, mau
nhanh đi!” Huống Vịnh Nịnh hit hít mũi, nước mắt ngừng rơi, vội vàng dìu anh ra
khỏi nhà ăn.
Cô sợ hãi, nhưng cực kỳ
cảm động! Nếu không phải thật lòng yêu một người, sẽ không bao giờ có khả năng
đặt sự an nguy của đối phương lên trước an toàn của bản thân.