Xa nhà gần bốn tháng,
trong lòng Huống Vịnh Ninh ngập tràn tâm tình khó tả, mà khi cảnh tượng bừa bãi
này ánh vào mi mắt, cô kinh ngạc trợn mắt há mồm, như một pho tượng điêu khắc
đứng sừng sững ở trước cửa.
“Bị trộm viếng sao?” Theo
trực giác, cô nghi ngờ hỏi.
“Không, sao lại hỏi
thế?” An Húc Thần lắc đầu, giả vờ nghi hoặc, trong lòng lại cười nghiêng ngả vì
liên tưởng của cô.
“Vậy sao mà loạn thế này?
Thôi đại thẩm?” Cô ngó vào trong, đúng là tất cả đều lộn xộn.
“Thôi đại thẩm có
việc xin nghỉ, một thời gian không đến.” Anh ngậm ngùi, vì cuộc sống không có
ai thu xếp thật đáng thương.
“Vậy anh......” Tí
nữa thì thốt ra lời nói quan tâm, cô vội dừng lại. Giờ cô không quen anh, không
cần phải quan tâm nhiều như vậy.
Ánh mắt ai oán nhìn về
phía cô. “Nếu có em ở đây, sẽ không tệ như vậy.”
“Em không phải người ở
của anh!” Cô tức giận đáp. Phụ nữ lo lắng mọi chuyện cho đàn ông là vì tình
yêu, nhưng người đàn ông bình thường đều cho đó là chuyện đương nhiên.
“Đương nhiên không
phải, cho nên Thôi đại thẩm làm gì cũng không giống em thường làm.” Anh phản
ứng nhanh nhạy, né được quả địa lôi.
“Không giống thế nào?” Cô
cảm thấy tò mò.
“Em có nhiều hơn một vị.” Anh chỉ ra.
“A?” Nói gì vậy? Cô nghe
không hiểu.
“Hương vị tình yêu.” Anh
chân thành chăm chú nhìn cô, tuy nghe qua như lời ngon tiếng ngọt, nhưng đây là
sự thật, thức ăn của Thôi đại thẩm, không giống Vịnh Ninh làm, bây giờ nói đến,
mới hiểu khác ở chỗ chính là tư vị tình yêu.
Huống Vịnh Ninh không cảm
kích tặng anh một cái nhìn coi thường.
Hành vi và lời nói gần
đây của anh hoàn toàn khác với An Húc Thần trước kia cô biết, nói nhiều, thái
độ hoan nghênh, ngay từ đầu đã cảm thấy khó nắm bắt, giờ cũng không ngoại lệ.
Kỳ quái là, người xảy ra
tai nạn rõ ràng là cô, cô thay đổi là hợp lý, vì sao anh lại thay đổi còn nhiều
hơn cả cô chứ?
“Đi thôi, bắt đầu
từ phòng thay đồ đi, em nói vị trí của quần áo cho anh.” Cô không lãng phí thời
gian nữa, tiến hành luôn mục đích hôm nay, đi thẳng lên tầng hai.
Đến đây một chuyến, vất
vả một lần, sau này anh không cần phải gọi điện thoại hỏi cô nữa, cô cũng có
thể khiến tâm tình mau bình tĩnh lại, thoát khỏi bóng ma tình yêu.
“Ngăn kéo này để quần áo
lót, ngăn dưới cùng này là vớ, thắt lưng…” Cô nói hai, ba lần, bỗng phát hiện
anh đang dựa lưng vào một bên hóng mát, không khỏi chau đôi mi thanh tú lên:
“Anh không lấy giấy bút ghi lại thì nhớ thế nào?”
“Nhớ không được thì lại
hỏi em cũng được mà.” Anh cười bỉ ổi.
Cô tức giận vỗ lên hai
má. “Nếu anh còn muốn hỏi em nữa, thì hôm nay em đến đây làm gì?” Rõ là lừa bịp
mà.
“Vì anh muốn gặp em.” Anh
nhìn cô chăm chú, tiếng nói ẩn chứa tương tư và tình ý nồng đậm.
Tức giận đột nhiên biến
mất, cô run sợ nghẹn lời, giật mình nhìn về phía anh, lại ngã vào hố sâu chua
xót và khổ sở.
Anh nhớ cô? Có thật
không?
Không, cho dù đúng, chắc
chỉ là quen có người bên cạnh, đột nhiên không thấy, nên mới nhớ thôi!
Cô mở mắt, nhìn quanh bốn
phía, vòng vo trong cái chủ đề nhạt nhẽo này: “Hai ngày sau nhờ anh thu dọn đồ
đạc của em lại rồi đưa đến cho em.”
Lúc trước, không muốn đối
mặt, muốn trốn tránh sự thật; giờ lắng đọng lại, cô đã có dũng khí đối mặt với
anh, cái cần giải quyết nên giải quyết nhanh thôi.
“Không được.” Anh
lại cự tuyệt, đến bên cạnh cô, dịu dàng treo lại bộ quần áo của cô lên, thật
lòng nói: “Tạm thời giữ nguyên hiện trạng này, căn nhà này nếu như em muốn thay
đổi thứ gì, anh sẽ mua lại nó.”
Cái nhà là quà cưới của
cô, ly hôn rồi mà anh còn tiếp tục ở thì không phải lắm, nhưng anh không muốn
chấm dứt, cho nên hi vọng duy trì nguyên trạng.
“Căn nhà anh ở không sao,
nhưng để đồ đạc của em ở đây làm gì? Em mang đi không phải không gian của anh
sẽ rộng hơn sao?” Cô không so đo chuyện nhà cửa, nhưng nghi ngờ dụng ý của anh,
không biết vì sao, ánh mắt và động tác lén lút vuốt quần áo của anh, lại làm cô
run rẩy sợ hãi.
“Không gian quá lớn thì
lạnh lẽo, nhìn đồ của em có thể cảm giác em vẫn ở đây.” Ánh mắt sâu tối thê
lương nhìn cô, thổ lộ tình ý tận cõi lòng.
Cái nhìn chăm chú đầy
phiền muộn kia như chứa ma lực cường đại, không chỉ nhéo vào lòng cô, còn khiến
hai chân cô như mọc rễ, trong khoảng thời gian ngắn dính chặt xuống nền nhà.
Anh nói thâm tình như
vậy, giống như rất yêu cô, như là cô vô tình vứt bỏ anh….
Nhưng sự thật tương phản
rõ ràng nha! Vị trí của cô bây giờ, chính là tự bảo vệ cho mình, anh lại làm cô
cảm thấy dường như mình mới là người bội tình bạc nghĩa… Cuối cùng ai mới là
người mất trí ở đây?
An Húc Thần thấy mắt cô
lộ tia mờ mịt, cũng chẳng tỏ ra lưu luyến gì, trong lòng anh rung động, không
nhịn được, nghiêng người, hôn khẽ lên bờ môi mềm mọng đỏ kia.
Mặc dù nội tâm tràn ngập
hi vọng nóng bỏng, nhưng anh vẫn tỉnh tảo, không muốn làm cô sợ, chỉ nhẹ nhàng
chạm đến cánh môi cô, rồi từ từ lui về, dùng một loại ánh mắt có thể khiến băng
tan chảy tiếp tục nhìn cô.
Trong khoảng khắc, nhịp
tim của Huống Vịnh Nịnh nhiều vô kể, giống chú nai con chạy như điên, kinh
ngạc, cô ngước mắt đón nhận tia nhìn của anh.
Nụ hôn này rất nhẹ, nhưng
cũng là tình cảm nồng nàn nhất anh dành cho cô….
Vì sao anh muốn hôn cô?
Vì sao anh có thể hôn cô?
Đáng giận! Anh dám làm
vậy khi lúc cô đã quyết định buông tha, còn có ý đồ quyến rũ cô?
Cô bỗng nhiên cảm thấy
buồn bực, mày nhíu mặt nhăn, lại không biết tức vì mình đang dao động, hay là
vì anh dám vượt rào?
Một lúc, cô đột nhiên
quay người, mặc nét mặt An Húc Thần kinh ngạc, giống như người nhát gan, chạy
trối chết.
Bận rộn là phương pháp di
dời lực chú ý tốt nhất, dù tâm tình Huống Vịnh Ninh đã bị An Húc Thần làm khó
xử, nhưng công việc khua chuông gõ mõ bận rộn trong nhà bếp không thể chậm trễ,
cho nên dù những lúc rảnh rỗi là anh lại đến quấy rối cô, nhưng trong bận rộn,
tỷ lệ rảnh rỗi vẫn ít hơn, tần suất anh xuất hiện cũng tự nhiên giảm bớt.
Huống Vịnh Ninh và Huống
Uy Uy mỗi ngày đều đến nhà ăn trình diện, trước mắt tiến đến giai đoạn trang
trí nội thất, tạo cảnh vườn cũng được tiến hành đồng bộ, qua nhiều lần nghĩ tên,
cuối cùng đặt tên là “Năm xưa”.
Tốn một số tiền lớn để
mời bếp trưởng Hà Kiện Long, cuối cùng sau một tháng chủ cũ tạm nghỉ, công việc
bắt đầu, trước kia chỉ thảo luận vấn đề đồ ăn, vấn đề nhà bếp qua điện thoại,
giờ mới chân chính đi vào hoạt động thực tế.
Thân là bếp trưởng, không
chỉ biết nấu là được, còn phải sáng tạo món mới, đánh giá quản lý… Phạm vi chú
ý rất rộng, nhưng, có Huống Vịnh Ninh phối hợp, nên anh cũng thuận tiện không
ít.
Giờ phút này, đã trang
trí xong phòng bếp, Hà Kiện Long đưa theo hai người đến nơi làm việc, đang làm
thử ba loại súp mới.
“Vịnh Ninh, súp cốt
bò này ngon lắm, em đến thử xem vị được chưa?” Hà Kiện Long lấy ra bên cạnh lò
nướng bánh, chuyển kiệt tác của mình cho Huống Vịnh Ninh.
“A, đến ngay, bánh quy em
làm cũng được lắm.” Huống Vịnh Ninh ngó vào trong lò nước, vừa nhẹ giọng nói.
Hà Kiện Long xoa xoa tay,
đặt đến trước mặt cô. “Có thể, thoạt nhìn không tệ!”
“Ha ha...... Em sao dám múa đao trước mắt thợ, nếu không ok anh cứ
nói thẳng, em đâu có phụ trách làm bánh quy, người khác làm cũng được mà…”
Huống Vịnh Ninh đeo găng cách nhiệt, ngượng ngùng cười nói.
Cô vẫn rất hứng thú với
nấu nướng, nhưng nhà hàng Âu Tây rất chuyên nghiệp, cho nên cô liền làm sở
trường là bánh quy, điểm tâm và vài món đồ uống, để Hà Kiện Long chấm điểm, thử
xem có thể bán được hay không?
“Bánh kem này ở chỗ anh
cũng không thịnh hành.” Mỗi đầu bếp đều có một sở trường riêng, rất ít người
tài năng thập toàn, hơn nữa anh còn trẻ, kinh nghiệm chỉ có giới hạn, “Ai, để
anh cầm.”
Hà Kiện Long cướp lấy
việc nặng, cầm bao tay, mở lò nước, Huống Vịnh Ninh cầm lấy chiếc kẹp, chẩn bị
lấy bánh đặt vào khay sứ.
“Cho nên em đang nghĩ có
nên tìm một sư phụ tương đối giỏi về bánh kem hay không….” Huống Vịnh Ninh vừa
gắp bánh vừa nói, không cẩn thận, cổ tay đụng phải chiếc khay nướng, đau đến nổ
mắt, hoảng sợ hô, cái kẹp cũng leng keng rơi xuống đất. “A! Nóng quá!”
Thấy thế, Hà Kiện Long
vội cởi bao tay ném sang một bên, kéo tay cô, bước nhanh đến vòi xả nước lạnh.
“Sao lại không cẩn thận
như vậy! Nhiệt độ cao như vậy, dễ bị bỏng lắm… Trong nhà hàng có hộp cứu thương
không?” Anh lo lắng nhắc đi nhắc lại, chuyên chú kiểm tra vết thương của cô,
vừa dụng nhẹ một cái, lập tức trên cổ tay trắng nõn đã xuất hiện một vết sưng
đỏ.
“Chưa chuẩn bị! A......”
Cô đau đến mặt nhăn lại như quả mướp đắng, cũng ảo não vì mình không cẩn thận.
“Rất đau à? Vù vù......”
Hà Kiện Long rất có cảm tình với Huống Vịnh Ninh, đau lòng cúi đầu thổi lên cổ
tay cô, hy vọng có thể dịu đi cảm giác đau đớn kia.
Nhất thời, không khí trở
nên mở ám, Huống Vịnh Nịnh nhận thấy hai người thân mật quá mức, đang lúc cô
thẹn đỏ mặt muốn rút tay về, một giọng nói chất vấn tràn ngập tức giận, đột
nhiên vang lên trong nhà bếp……
“Ai, anh dựa sát như thế
vào bà xã của tôi làm gì?!” Mặc âu phục đen, mặt An Húc Thần tức giận, dáng vẻ
như đi đòi nợ.
Vài ngày không gặp Huống
Vịnh Nịnh, anh đặc biệt dành thời gian đến thăm cô, không ngờ khi đến vô cùng
cao hứng, lại nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn, như lại bị giội một bồn nước
lạnh vậy.
Người đàn ông kia là ai?
Lại dựa vào Vịnh Ninh gần như vậy, còn thân mật cong môi thổi lên cổ tay cô?!
Chậc!
Huống Vịnh Ninh thấy An
Húc Thần bỗng hiện thân, dường như sợ anh hiểu lầm chuyện gì, theo bản năng vội
thu tay về, trước không khí này có vẻ chột dạ.
“Sao anh lại đến nữa?” Kỳ
quái, cô chột dạ cái gì? Bọn họ đã ly hôn, cô muốn tới gần ai là chuyển chẳng
liên quan đến anh!
Hà Kiện Long cảm nhận
được địch ý mãnh liệt, nghi hoặc nhìn người tuấn tú lịch sự này, cũng rất ngại
ánh mắt của người đàn ông này.
“A, vị này là......”
“Tôi là chồng của Vịnh
Ninh.” An Húc Thần đặt bó hoa trong tay lên bàn, từ xa bước lại, ôm Huống Vịnh Ninh
đến bên cạnh mình, tuyệt không khách khí, tỏ rõ quyền sở hữu.
“Cũng không phải, anh ấy
là chồng trước của em.” Huống Vịnh Ninh giãy khỏi cánh tay anh, nhíu mày xem
lại tình hình không rõ ràng này, sửa lại cho đúng.
Nhưng trong tai An Húc
Thần, như là vì Hà Kiện Long ở đây mà nóng lòng phủ nhận, sắc mặt anh tối sầm
lại.
Cô thích người đàn ông
này sao?
Anh giả vờ đáp ứng yêu
cầu ly hôn của cô, là vì muốn cho cô có thời gian dịu đi để dần thích ứng,
không phải để cô đi theo người khác mà phát triển tình cảm đâu a!
“À… thì ra là chồng
trước.” Hà Kiện Long nhẹ nhõm thở ra, lựa chọn tin Huống Vịnh Nịnh, hơn nữa còn
lịch sự vươn tay. “Xin chào, tôi là bếp trưởng Hà Kiện Long.”
Một đám mây đen và sấm
chớp cùng xuất hiện trên đỉnh đầu An Húc Thần, khóe mắt anh run rẩy, khóe miệng
đông cứng. Ầy, cái tiếng “A” kia nghe thật chói tai.
Nhưng chịu sự giáo dục từ
nhỏ nên anh vẫn giữ vững phong độ, vươn tay bắt tay anh ta, nhưng không quên âm
thầm dụng lực phân cao thấp, tầm mắt hai người giữa không trung cũng chạm nhau
tóe lửa.
“An Húc Thần, chồng
của Vịnh Ninh.” Anh lại nhấn mạnh, ngoài cười nhưng trong lòng không cười.
“Là chồng trước!” Huống
Vịnh Ninh sửa lại, chán nản cơ hồ muốn dậm chân. “Chẳng lẽ anh quên chúng ta đã
ly hôn à?”
“Em khẳng định chúng ta
đã ly hôn?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu thần bí khẽ hỏi. Không có cách
khác, xuất hiện tình địch, làm anh quên cả bình tĩnh, muốn tiết lộ bí mật.
Phát hiện có sự khác
thường, cô dừng lại, nghi ngờ tra hỏi anh.
“Có ý gì?”
An Húc Thần nhếch mép
nhìn cô. “Anh không kí tên.”
Huống Vịnh Nịnh kinh ngạc
xanh mặt lại.
“Cho dù ký tên, cả hai
người phải cùng đi làm thủ tục mới được.” Anh tiếp tục giải thích nghi ngờ cho
cô. Là cô quá ngây thơ, không hiểu phương diện tri thức này, anh có thể lợi
dụng, để lại đường lui cho chính mình.
Cô kinh ngạc, sự
thay đổi ngoài dự tính này làm cô ngây ngốc. Lúc sau, lửa giận bốc lên, không
hiểu tức vì bị anh lừa, hay tức vì mình quá đần!
“Vậy anh...... Em
đây......” Cô tức giận đến run tay, chỉ thẳng vào mặt anh.
Thế này An Húc Thần mới
thoáng nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay cô, kinh ngạc siết chặt tay cô kiểm tra,
phát hiện vết phỏng đã sưng đỏ.
“Sao lại như vậy?”
Anh kinh hãi tăng cao đề-xi-ben hỏi.
“Bỏng! Bếp trưởng vừa xả
nước cho em.” Cô muốn thoát khỏi bàn tay nóng bỏng của anh, lại không địch được
sức lực kia, nhịn không được trừng mắt nhìn anh, theo bản năng vẫn giải thích
với anh.
“Có thuốc chưa?”
Mày anh nhăn lại như gắp được con ruồi chết.
“Không có.” Thấy vẻ mặt
của anh có điểm dọa người, cô ngoan ngoãn trả lời.
An Húc Thần chẳng phân
trần, kéo Huống Vịnh Ninh, trực tiếp gạt người chướng mắt thứ ba sang một bên,
rời đi như một cơn gió.
Đau lòng vì Huống Vịnh
Ninh bị phỏng, An Húc Thần mở chiếc BMW đen phóng một đường bão táp, vừa đến
dưới chân núi chạy thẳng đến tiệm thuốc, mua thuốc mỡ và các đồ cần thiết, lại
quay về xe bôi thuốc cho cô.
“Mở nhà hàng thì cần phải
tự mình vào phòng bếp sao? Không phải đã mời đầu bếp sao? Em nhìn em đi, bỏng
như vậy nhất định sẽ để lại sẹo….” An Húc Thần vừa cẩn thận bôi thuốc, vừa lảm
nhảm linh tinh không dứt.
Huống Vịnh Nịnh yên lặng
nhìn gương mặt thả lỏng của anh, trên vầng trán cao là mái tóc đen nhánh, đôi
mắt đẹp sâu thẳm, nét mặt và ánh mắt kia chú tâm như vậy, cô hít một hơi, đó là
mùi hương đàn ông của anh… Đã lâu không nhìn anh gần như vậy, tim càng đập càng
nhanh.
Vừa rồi không hiểu
sao anh kéo cô lên xe, rốt cục muộn đưa cô đi đâu, đi làm gì, giờ mới biết, thì
ra là đưa cô đi mua thuốc.
Hành động này chứng minh
anh rất lo lắng và để ý, khiến cô có điểm cảm động, nhưng, với việc cô dễ dàng
cảm động với anh như vậy, vừa mâu thuẫn, vừa không muốn chịu thua kém.
Thực ra, cô muốn không
nhiều lắm, chỉ cần một hành động nho nhỏ như vậy, cô đã cảm thấy thỏa mãn và
hạnh phúc rồi, thậm chí cô chỉ cần anh đối tốt với cô giống thế này thôi, dù
phát hiện anh ngoại tình bên ngoài, cũng nguyện ý tự dối mình là con đà điểu
ngốc a! Giờ có thể làm được, vì sao trước kia lại không làm?
“Đau lắm à? Anh đã
cố nhẹ hết sức rồi.” An Húc Thần ngước mắt nhìn thấy bộ dáng lã chã của cô,
thương tiếc nói.
“Cám ơn.” Cô thu
tay nói lời cảm tạ, không giải thích nhiều là vì những nguyên do khác.
Anh thu dọn thuốc men bừa
bộn, rầu rĩ nói: “Với anh còn khách khí như thế sao?”
Lời nói hàm chứa quan hệ
thân mật làm Huống Vịnh Ninh nghĩ đến mới ban nãy còn đề cập đến vấn đề ly hôn.
“Anh bỏ một ngày
rảnh ra đi, chúng ta làm cho xong thủ tục ly hôn nhé!” Cô nhìn anh dò xét, lại
đưa ra yêu cầu.
Cô vẫn muốn ly hôn, không
nghĩ đến không được, tình hình giờ đi quá xa rồi.
Anh xoay người ngẩng đầu
liếc cô, phẫn nộ chu môi nói: “Không được, anh không rảnh.”
“Rốt cuộc vì sao lại
không được?” Cô chán nản kêu.
Làm ơn đi, như vậy giống
quỷ đập tường quá đi, đề tài thế này, ba tháng trước họ đã nói rồi, cũng không
phải là kênh truyền hình tối thứ tư, không ngừng phát đi phát lại để quảng cáo.
“Anh nói rồi, anh
yêu em.” Ánh mắt kiên định nóng rực của anh khóa chặt cô lại, nhìn cô không
rời.
Lời tỏ tình chân thành
tha thiết, cùng với hành động kia như muốn tiến sâu vào đáy lòng cô, ánh mắt
nhìn xuyên thấu cô, làm tiếng lòng Huống Vịnh Ninh chấn động mãnh
liệt.
Nhưng cũng vì rung động,
cô tức muốn điên lên, bất cứ giá nào cũng phải tính nợ cũ với anh.
“Anh gạt người!” Cô
nói năng đầy khí phách lên án, đưa ra nghi ngờ. “Kết hôn hơn một năm đến nay,
anh không hề yêu em, làm sao tự nhiên sau tai nạn xe lại đột nhiên yêu em
được?”
“Làm sao em biết anh
không hề yêu em?” Không chịu tác động của việc cô lên án, An Húc Thần hỏi lại
cô. “Là tự em cho mình là đúng? Anh chưa từng nói, làm sao em biết trong lòng
anh nghĩ thế nào?”
Huống Vịnh Ninh không ngờ
bị anh hỏi lại, có vài giây không kịp phản ứng.
Không được, nếu đã tính
sổ thì phải tính rõ ràng, phải làm sáng tỏ mọi chuyện giữa họ!
“Là tự em nhận định như
vậy, nhưng đây cũng là vì biểu hiện của anh, làm em có cảm giác này a!” Cô
thẳng tanh nói oán hận trong lòng.
“Anh thừa nhận, nửa năm
đầu vì cha em bỏ vốn giúp đỡ nên có một chút cản trở về tâm lý, cho nên mới
lãnh đạm với em.” Hiểu là ngay từ đầu mình không đúng, An Húc Thần nhẹ giọng,
nói ra tâm tình cất giấu sâu trong lòng. “Nhưng nửa năm sau anh dần dần bị em
hấp dẫn, cũng càng ngày càng thích em, chắc em cũng rõ, về sau thật ra anh cũng
có thay đổi từ từ, không phải sao?”
Cô bướng bỉnh mím môi.
Đúng, cô không thể phủ
nhận về sau quan hệ giữa bọn họ dần tốt hơn, nhưng mọi chuyện đã thay đổi, có
thể đại biểu cho cái gì đâu?
“Dù là như thế,
cũng không thể phủ nhận được chuyện anh quên ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta,
thất hứa với em, lại còn đi dạo chợ đêm với người phụ nữ khác.”
Hô! Rốt cục đã nói ra ứ
đọng, hờn dỗi lớn nhất, tuy từ đó đến nay đã năm tháng, nhưng Huống Vịnh Ninh
nghĩ đến là vẫn tức điên.
Đề tài lại nhảy đến ngày
kỷ niệm kết hôn, An Húc Thần ngẩn ra.
“Người phụ nữ khác?!” Anh
buồn bực lặp lại.
“Cô ấy là bạn gái cũ của
anh, Quý Lôi đúng không?” Cô khoanh tay trước ngực, tức giận liếc xéo anh. Hừ
hừ, tưởng cô không biết à!
“Cái tên này ở đâu?” Anh
nhíu mày kỳ quái.
Gặp quỷ à, sao có thể
nhắc đến cái tên chẳng liên quan chút nào vậy?
“Em biết, sau khi kết hôn
hai người còn cùng đi uống rượu! Chính anh uống say nói ra, đừng tưởng chối
được nhá!” Cô hùng hồn lên án.
Người phụ nữ kia, không
so đo thì thôi, đã tính nợ cũ thì không hết đâu, nếu không muốn người biết, thì
đừng có làm!
An Húc Thần trợn mắt há
mồm, không thể lý giải nổi.
Tốt thật đấy, vấn đề càng
mở rộng, người liên lụy cũng càng xa, sao lại phức tạp thế nhỉ?